My Amazing Boyfriend

Chương 7: Chương 7: (Tiếp)




Thực ra không phải chỉ có mình Diệp Sâm đến tìm Điền Tịnh Thực, còn có cả “xác khô” trong miệng Diệp Sâm - Tiết Linh Kiều. Nhưng tại sao lại gọi anh là “xác khô”, thời điểm đó anh thật sự không có khô, kết cấu thân thể ít nhất cũng có chứa ba mươi phần trăm lượng nước.

Anh không muốn gần gũi với bất cứ người bình thường nào, nhưng anh nhất định phải tìm cô.

Cho nên đây cũng là lý do anh không muốn cứu cô, thật sự rất phiền phức, không phải một câu nói có thể nói rõ ràng.

Trong thời gian một tháng anh ngồi ở thư viện học kỹ năng sinh tồn và lịch sử phát triển của xã hội hiện đại, anh phát hiện sinh hoạt bây giờ của con người thật sự rất khó khăn. Bởi vì dân số lạm phát đến mức dư thừa, mỗi gia đình phải ở trong một căn nhà có mấy chục mét vuông. Không giống hồi trước cứ tha hồ mà xây nhà, trong sân còn nuôi gà nuôi vịt, đâu đâu cũng thấy bầu không khí thanh mát dễ chịu. Giống bây giờ đi trên phố há miệng ra là ngập đầy khói bụi trong miệng, dẫn đến trong máu nặng mùi tanh hôi và chua rữa, thể chất điển hình nghiêng về acid, máu trong người toàn là chất béo cực kỳ kém chất lượng.

Đương nhiên, so với quá khứ cũng có những phát minh khiến Tiết Linh Kiều thán phục, Internet chính là một trong số đó. Thông qua mạng Internet, anh thuận tiện nhanh chóng tìm được rất nhiều thông tin, ví dụ như Trung tâm nghiên cứu tái sinh tế bào gốc là bên đã mượn anh từ Viện bảo tàng tư nhân, người phụ trách là giáo sư Lý Côn Thanh và học trò của ông ta Diệp Sâm.

Trước khi đến tìm Điền Tịnh Thực, Tiết Linh Kiều đã đến Trung tâm nghiên cứu tái sinh tế bào gốc một chuyến. Trên bàn trong phòng làm việc, lần đầu tiên Tiết Linh Kiều được xem quyển tuyên truyền giới thiệu về mình, bức ảnh “xác khô” kia so với mình bây giờ có sự chênh lệch rất lớn, cho dù anh nghênh ngang đứng trước mặt họ, cũng không ai tin anh chính là xác khô đã mất tích đâu nhỉ?

Mặc dù anh trong bức ảnh thật sự không khô chút nào.

Không phát hiện ra được thông tin có ích nào ở Trung tâm nghiên cứu, khi Tiết Linh Kiều ra khỏi phòng làm việc, nghe được tiếng bước chân lộn xộn cuối hành lang. Ở một đầu hành lang khác, Diệp Sâm bước nhanh đuổi theo giáo sư Lý đi phía trước.

“Thầy ơi, em đang muốn tìm thầy.”

“Việc nghiên cứu vật bị đánh mất tiến triển đến đâu rồi?”

“Chúng ta vẫn đang cố gắng tìm, cảnh sát Lý đã lấy đi camera tại các con đường trên toàn thành phố, kiểm tra các xe khả nghi. Cũng đã kiểm tra tất cả các kho và nhà trưng bày tư nhân có thể chứa xác khô... Số lượng rất lớn nên cần có thời gian.”

“Phía Điền Tịnh Thực thế nào?”

Nhắc tới người bạn gái cũ kỳ ba này, Diệp Sâm cũng đau đầu: “Luôn từ chối không gặp, còn không có tin tức. Với tư cách là người duy nhất sống sót trong vụ tai nạn, bên cảnh sát Lý cũng để ý rất chặt.”

“Em biết các xác đó quan trọng với chúng ta thế nào rồi, đã hơn một tháng trôi qua, nhất định phải mau chóng tìm được. Bằng không càng kéo dài thì hy vọng càng mong manh. Vì để có được tiêu bản nghiên cứu này chúng ta đã phải trả một cái giá đắt, nếu không cũng không có cách nào ăn nói với người tài trợ.”

“Em nghe nói Điền Tịnh Thực đã xuất viện, tối nay em sẽ đến hỏi xem.”

“Tốt lắm, tất cả trông cậy vào em.”

“Thầy yên tâm đi ạ.”

Tuy ngoài miệng Diệp Sâm nói như vậy nhưng trong lòng cũng không nắm chắc, chờ giáo sư Lý đi rồi mới thở dài, uể oải quay về phòng nghiên cứu.

Cơ hội đưa tới cửa, Tiết Linh Kiều nào có lý nào chắp tay không cần, huống hồ đối với vị Điền tiểu thư xui xẻo kia, tuy nói cô cứu anh, anh cũng cứu cô là huề nhau, nhưng là bề trên, anh nhất định phải chăm sóc người dưới, nhất định phải chịu chút thiệt thòi.

Lúc này, Tiết Linh Kiều khoanh tay đứng dưới cái cây lớn xa xa trước biệt thự, nhìn Điền tiểu thư với tạo hình thời thượng đỉnh điểm dẫn bạn trai cũ vào nhà, nhón chân lên, giống như một đại hiệu lấy đà tại chỗ, nhảy lên sân thượng, hệt như một con dơi lớn treo ngược bên cửa sổ.

***

Điền Tịnh Thực ngồi trên salon trong phòng khách, nhìn Diệp Sâm từ trên xuống dưới, trong bụng cười ha hả một nghìn lần, rồi lại nguýt anh.

Diệp Sâm đang tìm đồ trong cặp, ngẩng lên liền thấy gương mặt khinh bỉ kia, cười nói: “Em nên lấy kính xuống đi, như thế thì cặp mắt trắng dã kia anh mới thấy, ghét một ai đó chẳng lẽ em không muốn cho người ta biết?”

Điền Tịnh Thực cười khẩy: “Từ nhỏ bố tôi đã nói cho tôi biết, không việc gì phải ghét người khác, bởi vì ghét cũng là một dạng để tâm, tôi cũng không muốn dành chút xíu tâm tư nào của mình trên người Diệp tiên sinh, hiểu không?”

Ngày trước Diệp Sâm theo đuổi Điền Tịnh Thực, không thể phủ nhận là vì cô có gương mặt rất lừa tình, thoạt nhìn thì thanh thuần ngây thơ, đến khi quen biết rồi mới đau đầu vì cái tính xấu miệng phun mưa không tha cho ai. Nhưng ba năm rồi không liên lạc, lại ngập chìm trong gió giật mưa rào, Diệp Sâm có cảm giác hoài niệm.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Sâm đặt quyển tuyên truyền và một tấm hình lên bàn, “Đây là tờ tuyên tuyền nhà bảo tàng tư nhân chụp lại các xác khô kai, nhân viên của họ đặt cho nó cái tên 'Sleeping Beauty'.”

“Người đẹp ngủ say?”

Nghe cái tên này, Điền Tịnh Thực thấy hứng thú, cầm quyển tuyên truyền và tờ chụp xem.

“Chà, biến thành xác khô rồi mà còn đẹp như thế, đúng là trắng trợn khiêu khích với lĩnh vực của tôi... Ô, hóa ra khi còn sống anh ta sống ở thành phố này đấy, lần này bị mấy người thuê cũng coi là trở lại quê nhà... Nguyên nhân tử vong: Động mạch cổ bị cắt đứt, nghi là bị báo thù, quá thảm thương, lần này về không khéo có thể biến thành lệ quỷ để trả thù...”

Đầu óc của cô bạn gái cũ, quả nhiên vẫn như trước.

Diệp Sâm dở khóc dở cười: “Em nghĩ nhiều quá đấy, chuyện lâu như thế, người có thù cũng đã sớm về Trời. Anh nghe cảnh sát nói, em từ trong xe văng ra ngoài rơi vào đống mảnh vụn vỡ của cửa sổ. Em nhớ lại xem, khi đó có chỗ nào bất thường không?”

Điền Tịnh Thực nghi ngờ nói: “Không phải nói người lái xe tải ngủ quên khi lái à, còn có gì bất thường nữa? Chẳng lẽ xác khô còn biết đứng dậy bỏ chạy?”

“Tuy cảnh sát giám định vụ tai nạn là do lái xe ngủ quên mất lái chịu hết trách nhiệm, nhưng xác khô của bọn anh bị mất, rất có thể đây là vụ án có dự mưu giết người trộm cắp. Nếu quả thật là giết người, vậy hung thủ hại đã hại em phải nằm viện, em không muốn tìm được à?”

Những tình tiết nghe thật hồi hộp đáng chú ý, có điều Điền Tịnh Thực cũng không dễ bị lừa như thế, lặng lẽ đấu tranh tư tưởng một lúc. Cô thật muốn khuyên Diệp Sâm nên sớm đi gặp bác sĩ tâm lý, ngàn lần không nên phát triển thành chứng hoang tưởng.

“Người bình thường sao phải trộm một cái xác làm gì, chẳng lẽ có tộc người ăn thịt người nào trong núi muốn đổi khẩu vị?”

“Em chớ không tin, cái xác khô này rất quan trọng, nó chính là...”

“Cái gì?” Điền Tịnh Thực bát quái hỏi.

Diệp Sâm vội ngậm miệng, thiếu chút nữa là nói ra rồi, tức thì lạnh nhạt nói: “Anh không thể nói cho em biết.”

Khóe miệng Điền Tịnh Thực giật giật hai cái, ông anh à, ai cần anh giả vờ cao quý đẹp lạnh lùng vậy chứ?

“Em xem lại đi...” Diệp Sâm rất nghiêm túc nói, “Coi như anh nợ em một nhân tình.”

Điền Tịnh Thực trong lòng nghĩ “Nhân tình của anh một đồng cũng chẳng có giá”, nhưng để mau chóng tống cổ anh đi, chỉ có thể nghiêm túc xem tường tận bức ảnh. Ban nãy nhìn không sao, giờ lại thấy cái xác khô này thật sự rất quen mắt, cứ như kiếp trước từng thấy rồi.

“Kỳ lạ, sao tôi có cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?”

Hai mắt Diệp Sâm sáng lên, dẫn dắt từng bước, giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Phải vậy không? Em lại nhớ kỹ xem, ở hiện trường vụ tai nạn, cảnh sát phát hiện chỗ em và chỗ chiếc quan tài vỡ vụn rất gần, em ở hiện trường có thể thấy rõ.”

Điền Tịnh Thực như bị giọng nói này mê hoặc, tháo kính xuống, tỉ mỉ quan sát bức ảnh, càng nhìn càng thấy quen, nhưng trong đầu hỗn độn không có phương hướng. Cô dí sát mắt vào, một gương mặt vụt qua võng mạc, bóng hình đứng dưới cây đèn đường bị đèn xe chiếu vào. Cô bỗng thấy hai chân như nhũn ra, hô hấp dồn dập, xác khô bình thản nhắm hai mắt trong hình như mở bừng mắt ra.

“A a a a a a...” Điền Tịnh Thực sợ đến mức mất hồn mất vía, ném bức ảnh ra xa, không khống chế được cứ kêu la có quỷ.

Diệp Sâm bị phản ứng của cô dọa cho hết hồn, vội vàng ôm lấy cô trấn an: “Chuyện gì thế? Em nhớ tới gì sao?”

Điền Tịnh Thực kêu quỷ xong, chợt phát hiện mình và người bên cạnh quấn lấy nhau, lại rơi vào trong một vòng sụp đổ mới, “Đừng đụng vào tôi, cút ra ngoài, đừng làm phiền tôi!”

“Tiểu Thực...”

Điền Tịnh Thực đột nhiên thu hết tài liệu trên bàn bỏ vào ngực Diệp Sâm, đẩy anh ra ngoài cửa: “Dọa chết người rồi! Không nhớ không nhớ! Đi đi! Ra khỏi nhà tôi!”

Diệp Sâm không tình nguyện bị đẩy ra ngoài: “Này, Điền Tịnh Thực, em không nhớ lại được chút gì sao?”

“Anh mất đồ thì đi tìm cảnh sát, không có liên quan đến tôi! Sau này đừng tới nữa, bằng không tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tôi đấy!” Điền Tịnh Thực không chút do dự đóng sầm cửa, sau đó vẫn còn đang kinh hồn vỗ ngực, miệng thì thào lẩm bẩm: “Nhất định là Diệp Sâm mang theo mấy thứ dơ bẩn đến... Nhất định là vậy, oan có đầu nợ có chủ, mau đi với anh ta đi...”

Hai tay Điền Tịnh Thực tạo thành chữ thập, nghiêm túc vái về mỗi hướng trong nhà.

***

Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, sự tin tưởng với ma quỷ và thần linh của con người vẫn không thay đổi.

Tiết Linh Kiều đáng nhẽ đang treo ngược ngoài cửa sổ, bị tiếng hét của Điền Tịnh Thực hù, rớt từ cửa sổ xuống, trời đất quay cuồng, mãi không tỉnh táo lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.