My Amazing Boyfriend

Chương 8: Chương 8: (Tiếp)




“Hôm nay là ngày đầu tiên, ngôi nhà lớn được xây cuối thời nhà Thanh sau ba tháng đóng cửa đã mở ra cho khách du lịch đến tham quan...” Hướng dẫn viên vừa nói vừa dẫn một đoàn khách du lịch đi vào sân trong.

Tiết Linh Kiều đi sau cùng đoàn người đứng trước thư phòng, nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.

Nơi đây từng là nhà anh hơn một trăm năm trước, anh từng ngồi trong đình nghỉ mát vừa uống trà vừa đọc sách, nhàn nhã biết bao. Khi nào hào hứng lại cắt sửa hoa cảnh, năm tháng dù dài đằng đẵng nhưng rất bình yên.

Anh còn nhớ rất nhiều chuyện đã trôi qua, chỉ duy nhất ký ức vài chục năm trước bị hút khô máu là quên hết, giống như thời gian cố ý mở ra một trò chơi với anh.

“Điểm tham quan tiếp theo của chúng ta chính là thư phòng của ngôi nhà lớn được xây cuối thời Thanh này...” Hướng dẫn viên dẫn du khách vào thư phòng, ghế dựa và hộc tủ đều đã bị khóa lại bên trong tủ kính, không cho phép đụng chạm.

“Chủ nhân của ngôi nhà khi còn sống rất thích đọc sách, hơn nữa chủng loại còn vô cùng phong phú, có khá nhiều sách đã được cất trữ trong viện bảo tàng.” Hướng dẫn viên tiếp tục thuyết minh, sau đó chỉ vào một chiếc máy ảnh kiểu xưa đặt trên bàn sách nói, “Ngoài ra, chủ nhân ngôi nhà cũng say mê công việc chụp ảnh...”

Tiết Linh Kiều vừa vào thư phòng liền chú ý tới chiếc máy ảnh kiểu xưa kia, đó hẳn là vật anh đã từng dùng. Ký ức trong đầu như chiếc đĩa máy tính bị xóa hết dữ liệu, không còn tồn tại. Ban đầu chỉ định tới nơi mình ở trước kia để xem có thể tìm lại chút ký ức, hiện tại xem ra cũng không có hiệu quả, chỉ càng thêm phiền muộn.

Bây giờ mà anh lấy khế ước mua nhà ra chạy đến cơ quan có liên quan để đòi lại tòa nhà này, nhất định sẽ bị người ta coi như người điên rồi bắt lại.

Tiết Linh Kiều đứng sau đoàn người không có chút nào giống một du khách, ngược lại trông giống như một người khác biệt, có hai cô gái đang không ngừng nhìn lén anh xì xào bàn tán.

“Anh ấy là ngôi sao à?”

“Chưa từng thấy anh ấy trên ti vi.”

“Nếu debut, tớ dám cá anh ấy sẽ cực thành công.”

“Cái người lần trước cậu nói sẽ thành công ấy, anh ta từng có xì căng đan với Điền Tịnh Thực đấy.”

“À, anh ta không có ánh mắt, tớ không còn là fan của anh ta nữa rồi.”

Tiết Linh Kiều nghe đến cái tên ấy, hơi ngẩn ra, xoay người thoát khỏi đoàn người. Bây giờ muốn làm ngôi sao thật quá dễ dàng, ở thời đại phim ảnh này, có thể làm diễn viên đều là tài tử giai nhân có vẻ ngoài vượt trội, kỹ thuật biểu diễn phải tinh tế. Tiết Linh Kiều đi một mình dọc theo hồ nước phía sau ngôi nhà, thỉnh thoảng anh nhìn về phía mặt hồ, dường như trông thấy gì đó, bước chân cs phần vội vội vàng vàng, ngay sau đó nở nụ cười vui vẻ.

Cạnh tảng đá bên hồ, một con rùa mai trắng với lớp mai bên ngoài ướt nhẹp đang chậm rãi bò lên cát phơi nắng. Thấy có người đến, rùa mai trắng cảm nhận được uy hiếp, cụ rùa hành động cực nhanh, bốn chân ra sức chạy vào trong nước.

Bình thường nó rất nhanh, nhân viên của sở thú đến nằm vùng mấy lần cũng không bắt nổi nó, lần này có còn chưa chạm được đến nước đã bị nhấc lên.

“Tìm mày cả tháng trời, cuối cùng cũng tìm được.” Tiết Linh Kiều quay nó lại, ngồi xuống trước mặt nó, “Thủy Sinh, không nhận ra tao sao? Mày muốn đi đâu vậy?”

Tiết Linh Kiều vốn cũng chẳng có bạn bè gì cả, hơn nữa anh nằm trong viện bảo tàng một trăm năm, có bạn bè thì cũng đã trở thành cát bụi bên dưới bia mộ rồi. Hơn một trăm năm trước, anh mua về từ một quán ăn một con rùa trắng, không vì gì khác mà chỉ vì nó có màu trắng, hầm lên thật đáng tiếc, vì con rùa này, anh mới nhờ người xây một cái hồ nhân tạo bên ngoài nhà, đặt tên nó là Thủy Sinh, trở thành vật nuôi của anh rất nhiều năm.

Cuối thời nhà Thanh các cụ thích giơ lồng chim ao cá, chơi với sáo đá sơn ca. Anh đi đằng trước, dắt theo con rùa mai trắng ở phía sau. Không ngờ con rùa mai trắng này lại trở thành người bạn duy nhất anh biết sau khi sống lại.

Tiết Linh Kiều ngồi xuống một tảng đá bên hồ, đặt Thủy Sinh xuống. Thủy Sinh co lại bên chân anhm tư thế hoàn toàn quen thuộc, hoàn toàn tin cậy.

“Mày giận à? Bởi vì một trăm năm này tao không đến thăm mày sao?” Tiết Linh Kiều ban đầu chỉ muốn đùa, nhưng rồi lại thấy không đáng cười chút nào. Một trăm năm này là một trăm năm gặp nạn của anh, anh vỗ lên lớp mai cứng chắc của nó, “Mày không biết đâu, tao nằm trong viện bảo tàng một trăm năm cho người ta tham quan mình. Bây giờ, ngay cả nhà cũng bị người ta đến tham quan... Mày muốn hỏi ai làm hại tao đúng không? Chuyện này tao cũng muốn biết. Tao mất đi một phần trí nhớ, nhưng mày không cần lo cho tao, tao đã tìm được hai nhân vật đầu mối. Một người tên là Diệp Sâm, là một nghiên cứu viên, mượn tao làm vật nghiên cứu. Một người khác là cảnh sát, tên là Lý Yến Chi, phụ trách vụ tai nạn xe.”

Đêm đó sau khi Diệp Sâm rời khỏi nhà Điền Tịnh Thực thì gọi điện cho Lý Yến Chi, Tiết Linh Kiều thì giống như một hòa thượng đang ngồi thiền, ổn định ngồi trên trần xe của Diệp Sâm.

“Cảnh sát Lý, tôi mới vừa ra khỏi nhà Điền Tịnh Thực, tôi cảm thấy phản ứng của cô ấy rất lạ, giống như chịu kích thích gì đó. Cô ấy là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn, tôi lo cô ấy gặp nguy hiểm. Anh có thể xin bảo vệ cho cô ấy không?”

Ở một đầu khác, Lý Yến Chi bình tĩnh đáp: “Trừ phi chính cô ấy xin sự bảo vệ, bằng không tôi không cách nào xin được. Có điều Diệp tiên sinh hình như phản ứng hơi quá thì phải? Phụ nữ đối xử với bạn trai cũ đã chia tay, thái độ không tốt rất bình thường, không đấm gãy mũi anh đã rất may mắn rồi đấy.”

“Cảnh sát Lý, tôi lén tiết lộ cho anh một tin, cái xác khô này là tài liệu nghiên cứu vô cùng đặc biệt. Nếu nghiên cứu được cấu trúc đặc thù của xác khô ấy, tôi tin sẽ không có ít người không từ thủ đoạn muốn có được nó. Vậy nên, cho dù Điền Tịnh Thực tiểu thư đồng thời là bạn gái cũ của chúng ta không biết gì cả, tình cảnh cũng sẽ không được lạc quan như vậy đâu.”

“Đừng có đánh đồng tôi với anh... Tiểu Thực rất quan trọng với tôi, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

Cuộc đối thoại của bạn trai cũ thứ sáu và bạn trai cũ thứ bảy của Điền tiểu thư đầy mùi dấm chua, dù qua bao nhiêu năm nữa thì đàn ông vẫn vì mảnh đất dưới chân và người phụ nữ trong lòng mà tranh chấp với nhau. Chẳng qua... vì bạn gái trước mà đối chọi gay gắt lại rất hiếm gặp, có thể thấy được thời đại hiện nay đã hủy hoại đầu óc con người ta thế nào.

Tiết Linh Kiều tự nhiên không rảnh quan tâm mấy cái đó, một trăm năm này anh cũng chưa từng nói chuyện, mù quáng cằn nhằn nửa ngày với con rùa trắng chạy nhanh, cũng mặc kệ nó có nghe hiểu không: “Hai nhân vật đầu mối đều có liên quan đến người phụ nữ cứu sống tao, cho nên để tìm được kẻ thù của tao, trước hết phải kết đồng minh với người phụ nữ ấy... Tất nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, người phụ nữ ấy quá xui xẻo, tao sợ cô ấy không cẩn thận chết đi, nói vậy tao... có thể cũng bị cô ấy hại chết.”

Con rùa trắng ngốc thò đầu nó ra, há miệng nhai ống quần Tiết Linh Kiều, Tiết Linh Kiều có chút buồn bực, lại nhớ đến Điền tiểu thư xui xẻo liên tiếp kia, đầu cũng bắt đầu đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.