Điền Tịnh Thực cảm thấy tần suất nhảy mũi gần đây tăng nhiều,
những lời nói xấu cô trên mạng tùy tiện tìm kiếm cũng có thể lấp đầy nửa cái hồ, đó cũng là lí do vì sao Tinh Vệ lại ngậm đá lấp biển, cứ ngậm
hết họ đi đi.
Điền Tịnh Thực đến đài truyền hình tham dự tiết mục trò chuyện “More than beauty (Hơn cả cái đẹp)”, chương trình này trước
kia rất được hưởng ứng. Trước một ngày nhà sản xuất gọi điện đến vui
mừng nói với Điền Tịnh Thực, may mà cô thoát khỏi vụ tai nạn, hiện giờ
tỷ suất người xem cực kỳ cao, đồng thời lượng người xem tiết mục mới nói không chừng sẽ lên đến đỉnh điểm.
Cái gì mà “may mà cô thoát
khỏi vụ tai nạn”? Nếu không phải tính khí Điền Tịnh Thực tốt, nhất định
sẽ xúi bẩy trạch nam đến đập bể cửa kính nhà họ!
Trước khi ghi
hình, Điền Tịnh Thực nằm trên salon nhắm mắt nghỉ ngơi, giấc ngủ không
tốt không chỉ khiến vành mắt cô đen thẫm lại mà còn lấy đi khí thế của
cô, thành công biến cô thành một cây bông đen. Trợ lý đạo diễn Phùng
Đống Đống nhón chân, cẩn thận cầm lấy cốc cà phê lạnh và sữa chua đi vào phòng hóa trang, nhỏ giọng gọi: “Điền tiểu thư, cà phê lạnh của cô
đây!”
Điền Tịnh Thực không có tinh thần cầm cốc cà phê lạnh uống
hai ngụm, đắng đến nổi cả khuôn mặt nhăn nhó, tuy nhiên cũng tỉnh táo
lại đôi chút.
“Mấy giờ rồi?”
“Còn hai mươi phút là bắt đầu chương trình”, Phùng Đống Đống cắn ống hút sữa chua, mặt hóng hớt,
“Điền tiểu thư, gần đây cô ngủ không ngon à?”
Điền Tịnh Thực nhắm hai mắt, mệt mỏi nói: “Gần đây ngày nào tôi cũng mơ thấy xác khô đến gõ cử nhà tôi.”
“Cô yên tâm đi, mơ thế nào thì hiện thực đều ngược lại.”
Điền Tịnh Thực mang vẻ mặt học hỏi, nghiêm túc hỏi lại: “Ý anh là, cái xác đến gõ cửa nhà tôi không khô chút nào?”
Phùng Đống Đống nuốt miếng sữa chua lớn: “Ý tôi là, xác chết sẽ không đến gõ cửa.”
Điền Tịnh Thực tinh thần tỉnh táo, ngồi dậy, nghiêm túc phân tích: “Trong
phim không phải đều có diễn biến là sau khi nhân vật chính tỉnh lại sau
tai nạn, bỗng nhiên phát hiện mình có khả năng nhìn thấy quỷ. Nhưng chỉ
có nhân vật chính mới nhìn thấy, sau đó thì bị coi là người điên...”
Phùng Đống Đống gật đầu, vỗ vỗ đầu gối Điền tiểu thư an ủi, hết sức xoa dịu:
“Điền tiểu thư, cô yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này đâu, chuyện như thế chỉ xảy ra trên người nữ chính thôi, còn cô chỉ là nữ
phụ...”
“Anh chết đi! Anh chết đi!”
“Ôi cha, Điền tiểu thư đừng có đánh, đừng đánh nữa, đau quá...”
Phùng Đống Đống tuy bị đánh, thế nhưng trong lòng vô cùng vui sướng như trạch nam gặp thần tượng. Đánh anh ta là ai, chính là Điền Tịnh Thực. Mặc dù
bản thân cô và tính cách trên ti vi là hai người hoàn toàn khác biệt,
nhưng mà, trở thành fan của một người thì phải là yêu mến tất cả của cô
ấy, sao có thể vì tính cách cô ấy không tốt mà không yêu mến nữa? Vậy đó nhất định không phải tình cảm chân thành!
Thế là Phùng Đống Đống với tình cảm chân thành bị Điền Tịnh Thực đánh hồi lâu, mặt vẫn mang
theo nụ cười si mê, làm người ta thật mắc ói.
Lúc này cửa phòng
hóa trang bỗng nhiên bị đẩy ra, một mỹ nhân dáng người thướt tha khoanh
tay đi vào, cô ấy đẹp kinh người lại vênh váo hung hăng, phía sau còn có ba vệ sĩ thân cao mét tám, khí thế như một đội chuẩn bị lao vào phụ bản chém giết.
Điền Tịnh Thực lập tức lộ ra nét mặt “chết chắc rồi“.
Phùng Đống Đống nịnh hót gọi “Trương tiểu thư”, vị mỹ nhân ấy nháy mắt với vệ sĩ. Vệ sĩ kiếp trước đều là con giun trong bụng, Phùng Đống Đống lập
tức bị hai vệ sĩ âu phục đen lôi ra ngoài, một người khác thì đóng cửa
phòng hóa trang lại, mắt lom lom canh trước cửa, chặn tất cả người ở bên ngoài.
Hai nhân viên của đài truyền hình trông thấy tư thế trước cửa phòng hóa trang, nhìn nhau, vội vã cụp đuôi coi như không thấy gì.
Trương Huyên Huyên, danh viện nhị thế tổ, gia đình buôn bán địa ốc, công việc
diễn viên chỉ là chơi, làm việc khiêm tốn khá có nhân duyên. Có người
trên mạng yêu sách nói, Cỏ Huyên và Hoa Sen không hợp nhau, lời đồn hư
hư thật thật thật thật giả giả, fan hâm mộ hai nhà đánh nhau túi bụi.
Bên trong phòng hóa trang, Điền Tịnh Thực chột dạ cúi đầu, liếc trộm Trương Huyên Huyên, thấy cô ấy khí thế hung hăng lom lom nhìn mình, hận không
thể đảo mắt giả vờ bất tỉnh, hành động của cô thất bại, giả bộ bất tỉnh
chắc chắn bị lật tẩy ngay tại chỗ.
Trương Huyên Huyên đến gần
“con chim cút” rụt cổ giả chết kia, mặt lạnh như băng đọng trên mái hiên giữa trời đông: “Điền Tịnh Thực, suốt một tháng không nhận điện thoại
của tớ, cũng không cho tớ đến thăm... Cậu tưởng cậu có thể vĩnh viễn
trốn được à?”
Mắt thấy đúng là không trốn nổi, Điền Tịnh Thực
chống nạnh, hùng hồn hỏi ngược lại: “Tớ trốn cái gì? Cậu đang muốn tạo
ra tai tiếng chúng ta không hợp nhau để giành người theo dõi sao?”
“Tuyến một mà cần dựa vào tuyến hai để tăng người theo dõi? Điền Tịnh Thực,
một tháng trước cậu thừa dịp tớ ra nước ngoài quay MV đã làm chuyện tốt
gì hả, cậu dám giả vờ mất trí nhớ với tớ?” Trương Huyên Huyên chỉ vào
mũi cô, nghiến răng gằn từng chữ nhắc nhở, “Cả vườn hoa hồng của tớ, nhớ lại chưa?”
Hơn một tháng trước, cái ngày quyết định cầu hôn với
Lý Yến Chi, cô lén lút vào vườn hoa của Trương Huyên Huyên, đối mặt với
hoa hồng đỏ nở rộ, triển khai một loạt hành động nhanh độc chuẩn ghê
rợn. Nửa giờ sau, vườn hoa của Trương Huyên Huyên đã bị cô cướp sạch
không còn lại gì, dõi mắt nhìn lại, mảnh đất trơ trụi quả thật thảm
không thể nói, còn cô ôm đạo cụ cầu hôn thèm nhỏ dãi đã lâu, một bó hồng to và hai thùng cánh hoa, hài lòng cười ha hả rút đi.
Dù sao
thời điểm hành động như thế, cô cũng đã làm tốt chuẩn bị để Trương Huyên Huyên chửi chết, hoàn toàn là lợn chết không sợ nước sôi. Điền Tịnh
Thực không đếm xỉa đến, vỗ hai cái lên mặt, chẳng biết xấu hổ đùa bỡn
nổi tính vô lại: “Hoa tớ hái rồi đấy, cậu đánh tớ hả? Đánh ở đây này,
ngày mai đầu đề tin giải trí chính là tuyến một đánh tuyến hai, như thế
cũng tăng thêm được người theo dõi đấy.”
Trương Huyên Huyên nâng
mặt cô lên, giống như đang kiểm tra một cái đầu thịt heo, kết quả giám
định cũng ra rất nhanh: “Tiểu Thực, ấn đường của cậu biến thành màu đen, hai mắt không có ánh sáng.”
Điền Tịnh Thực giật mình trợn to hai mắt: “Tớ vừa mới từ bệnh viện ra, tiền viện còn phải tự mình bỏ, tớ còn chưa đủ xui xẻo sao?”
Trương Huyên Huyên cười lạnh: “Không phải
tớ đã sớm cảnh cáo cậu rồi à, tay cậu ngay cả đường hôn nhân cũng chẳng
có, đừng nghĩ đến chủ ý ngu xuẩn như cầu hôn, cậu lại không chịu nghe.”
“Nó chẳng có tính khoa học!”
“Việc Tiểu Yến từ chối cậu, trong thế giới của tớ là rất khoa học.”
“Thế thì tại sao lần nào cũng là Tạ Linh Lỵ?”
“Đây là điều khoa học không thể giải thích.”
Điền Tịnh Thực ai oán nhìn cô ấy: “Bây giờ tớ rất muốn xé quần áo mình, sau đó khóc lóc chạy ra khỏi phòng hóa trang.”
Trương Huyên Huyên cười khúc khích, bình tĩnh nói: “Việc này không có khoa
học, tớ không có hứng thú với phụ nữ, hơn nữa vị hôn phu Hồng Thế Quang
của tớ được gọi là người đàn ông 'ánh sáng thế giới' đấy.”
Điền
Tịnh Thực và Trương Huyên Huyên cùng làm động tác nâng vòng sáng, tỷ lệ
giống nhau trăm phần trăm làm động tác nôn mửa, sau đó nhanh chóng khôi
phục như thường, rõ ràng là một đôi chị em kỳ ba.
Trương Huyên
Huyên vỗ vỗ đầu Điền Tịnh Thực ỉu xìu: “Ngoan, phải tin vào khoa học,
lát nữa xong chương trình tớ dẫn cậu đi gặp sư phụ của tớ.”
“Sư phụ?” Điền Tịnh Thực lập tức nhảy lên, “Không muốn, tuyệt đối không muốn!”