Trưa đó nhờ Aka-chan mà chúng tôi có những món ăn cực kì ngon và trông vô cùng hấp dẫn. Có nẩu hải sản thập cẩm luôn nhé, có tôm hấp, sashimi nữa nhé, còn cả takoyaki nữa. Aka-chan đúng là rất giỏi mà, mọi món ăn cậu ấy nấu đều đỉnh của đỉnh hết.- Oa, tớ yêu Norowa của cậu rồi đó Aka-chan.
Rin hét lên phấn khích, chúng tôi mỉm cười nhìn linh hồn Norowa màu đen trong suốt phía sau kia. Aka-chan nhìn mọi người ăn thì rất vui.
- Cậu ấy muốn cảm ơn mọi người vì đã chấp nhận người bạn này đó.
Nghe Aka-chan nói làm tụi tôi ngạc nhiên, linh hồn...linh hồn Norowa của cậu ấy nói chuyện được với lũ chúng tôi sao? OMG, không thể tin nổi, đây là điều chỉ có ở các Norowa level cao mới có mà thôi. Giờ thì tôi hiểu phần nào họ giam giữ cậu ấy rồi.
- Aka-chan, cậu tóm lại là level mấy vậy?
Noir đang cầm xiên takoyaki tò mò hỏi thì Aka-chan mỉm cười tiếp tục làm takoyaki cho chúng tôi.
- Tớ đang ở level 1.
- Không thể tin được. LEVEL 1?
Cả bốn đứa cùng hét lên, ngay Kikyo điềm đạm còn sốc cơ mà. Cậu ấy là level 1 sao? A, đúng rồi nhìn biểu tượng lơ lửng trên đầu linh hồn Norowa cũng đủ hiểu rồi. Chữ 'Un' lù lù kia đi, đúng là chúng tôi hỏi thừa quá.
- Nhưng tại sao?
- Hì, chắc các cậu đã đoán được tớ là ai nhỉ?
Aka-chan mỉm cười thì cả bốn chúng tôi vừa ăn vừa gật đầu. Cậu ấy đặt đĩa takoyaki nữa lên bàn gỗ rồi ngồi xuống cùng chúng tôi.
- Thời gian tớ bị giam cầm thì tớ rất cô đơn, hầu như người hầu trong nhà cũng rất ghét tớ, họ luôn đem đến những món ăn dư thừa không phải cho người ăn. Thế là tớ đã triệu hồi linh hồn Norowa của mình, tớ đã cố găng giao tiếp và nhờ cậu ấy nấu ăn. Cậu ấy dạy tớ nấu ăn, cùng tớ nấu những món ăn tuyệt vời. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc của tớ, nhưng hiện tại có các cậu bên cạnh tớ càng hạnh phúc hơn nữa.
Aka-chan mỉm cười thật tươi, chúng tôi đều sụt sịt (trừ Kikyo) rồi tất cả ôm chầm lấy cậu ấy. Aka-chan đúng là bạn tốt thật mà.
- Được rồi, hôm nay ăn uống vui chơi hết mình đi. Nghe nói ở Momo còn có một công viên giải trí phía sau kia. Có cầu trượt nước đó.
Noir nhanh nhảu đưa ý kiến, cậu ấy nắm bắt tình hình tốt ghê ha. Chúng tôi cùng nhau dùng bữa trưa vui vẻ.
___________
- Chà đúng là đại mỹ nhân thật.
Yahiko vẻ thích thú ngồi cách đó không xa nhìn 5 cô gái Bakubum này. Shin vẫn chẳng nói gì.
- Cậu có nghĩ Violet nguy hiểm như họ nói không? Thậm chí không thể chiến đấu chỉ biết nấu ăn thì nguy hiểm cái gì?
- Ai biết.
- Hay có khi nào cô ấy dấu level? Ầy làm gì có chuyện đó chứ nhỉ?
Yahiko đưa ý kiến rồi nhanh chóng phủ nhận ý kiến đó. Từ trước nay làm gì có ai dấu nổi level của mình chứ, nó hiện lù lù phía trên linh hồn Norowa cơ mà. Đúng là điên rồ khi cậu nghĩ đến phương án dấu level.
___________
Chiều đó, cả 5 cô gái Bakubum chúng tôi cùng nhau chơi đùa ở khu vui chơi giải trí phía sau khách sạn Momo.
- A, cái cầu trượt này thích nghê ha.
Chúng tôi hét ầm rú lên vẫn là trừ Kikyo ra. Hiện tại cả 5 đang ngồi nối đuôi nhau trên chiếc cầu trượt vòng vèo đầy nước rồi trượt xuống tận dưới. Đà mạnh quá làm chúng tôi văng hẳn đến đầu bên kia của hồ nước.
- Chà, vui quá đi.
Noir hưng phấn nhìn về cầu trượt ý muốn chơi tiếp. Kikyo bỗng nảy ra một ý.
- Nè mấy cậu sắp hoàng hôn rồi kìa. Đi xem mặt trời lặn đi.
- Ok luôn.
Cả đám hô to dơ tay lên trời rồi cùng nhau đi thay đồ thuê hai chiếc xe đạp, một xe đạp đôi và mộ xe đạp ba. Rin với Noir tung tăng trong chiếc xe đạp đôi phóng trước, ba tụi tôi đạp thư thả phía sau. Chúng tôi men theo con đường bên cạnh bờ biến tiến về phía cuối kia. Dựng xe lại cả đám nhìn về phía kia, một chân trời đỏ cam rực rỡ vô cùng. Trong mắt tôi thì là vậy nhưng hình như đối với Aka-chan và Kikyo thì lại là một màu buồn. Kia rồi, mặt trời thật là đẹp đang lặn xuống từ từ và chầm chậm.
- Tuyệt quá đi. Thật là vui khi chúng ta cứ như vậy mãi mãi.
Rin vươn vai rồi quay lại, hai tay cậu ấy đan chéo để phía sau mỉm cười với chúng tôi. Cả bốn đứa còn lại cùng nhau tiến tới ôm chầm lấy Rin. Ánh sáng đỏ chợt lóe lên rồi vụt tắt, màn đêm bắt đầu buông xuống. Cả 5 vẫn đứng đó, chúng tôi bỏ lại những đôi dép trên đường bên cạnh xe rồi chân trần bước xuống bãi cát nhỏ ngay đó, nước lên làm chúng tôi lạnh đến tận não, cảm giác rùng mình chốc lát nhưng cũng rất thoải mái.
- Hát đi Noir-chi.
Rin mỉm cười, bốn đứa ngồi xuống bãi cát, Noir đứng dậy trước mặt chúng tôi mỉm cười, linh hồn Norowa của cậu ấy đã xuất hiện và tạo ra âm thanh. Noir bắt đầu cất tiếng hát của mình.
hana wa sakura kimi wa utsukushi
haru no komorebi kimi no hohoemi
fuyu ga owari yuki ga tokete
kimi no kokoro ni haru ga maikomu
mado o tataku tsuyoi ame wa mada tsuzuku to
radio kara nagareru koe ga tsutaeteimasu
denwa kara kikoeta koe wa naiteimashita
wasureta hazu no natsukashii koe deshita
kimi wa mata mouichido anokoro ni modoritai no deshouka
haru o matsu tsubomi no youni
bokuwa ima mayotteimasu
hana wa sakura kimi wa utsukushi
haru no komorebi kimi no hohoemi
fuyu ga owari yuki ga tokete
kimi no kokoro ni haru ga maikomu
kawaranu machi no keshiki ga oshieru no wa
hitotsu dake koko ni tarinai mono deshita
itsumo no basho to kimeteita eki no mae
yureugoku kokoro ga boku o isogasemasu
boku wa mata mouichido kimi no te o nigiritai no deshouka
haru o daku kasumi no youni
boku wa ima yureideimasu
hana wa kaori kimiwa uruwashi
minamo ni ukabu hikari ga odoru
kaze ga sawagi machi wa iromeku
bokuno kokoro wa haru ni tomadou
haru wa mata mouichido kono hana o sakasetai no deshouka
boku o matsu kimi no kasa ga ano eki ni hiraiteimasu
hana wa sakura kimi wa utsukushi
haru no komorebi kimi no hohoemi
toki ni moeru haru no toiki
futari no toki ga haru ni kasanaru
hana wa sakura kimi wa utsukushi
haru no komorebi kimi no hohoemi
fuyu ga owari yuki ga tokete
boku no kokoro ni haru ga maikomu.
(Hana wa Sakura Kimi wa Utsukushi –Ikimono Gakari)
Giọng hát tuyệt vời của Noir làm cho bọn tôi ngồi đắm mình thưởng thức. Bất giác tôi thấy được nụ cười của Aka-chan, tôi chưa từng thấy nụ cười này trước đây. Đây là nụ cười có chút buồn, có chút vui cũng có chút tâm sự.
- Nè, Aka-chan...cậu đừng từ bỏ nhé? Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
Tôi ngước lên nhìn trên bầu trời, hai tay ôm đầu gối. Aka-chan ngồi bên cạnh nhìn tôi mỉm cười. Cậu ấy nắm lấy cánh tay của tôi.
- Ừm, Bakubum chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.
- Đến lúc về rồi các cậu, chúng ta sẽ đi tàu điện ngầm về.
Kikyo nhìn đồng hồ đứng dậy thông báo. Chúng tôi vui vẻ cùng nhau đạp xe trở về khách sạn Momo trả phòng còn trở về nữa. Hôm nay là một ngày thật tuyệt vời, mong sao khoảng thời gian sau này hãy cứ vui vẻ như bây giờ.