Ánh nắng, cảnh biển, rừng cọ sớm mai, những cảnh vật
tuyệt đẹp ngoài cửa sổ khách sạn dần lọt vào trong mắt Mỹ Mãn. Cô ngồi bên cạnh
cửa sổ, lặng lẽ ngắm bãi biển sớm tinh mơ vắng lặng, nhưng lại hoàn toàn chẳng
có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ngay lúc này. Đôi mắt đã đỏ ngầu lên vì nhìn
mãi vào chiếc di động đang rung liên tục ở đầu giường, tất nhiên chủ nhân của
chiếc di động đó không ai khác ngoài Giả Thiên Hạ.
Liệu có nên giúp anh nghe máy không?
Cô đứng dậy, tiến lại gần chỗ đặt di dộng, nhìn nó với
tâm trạng vô cùng giằng xé.
Tên người gọi hiển thị trên màn hình rất lạ, nhưng vừa
nhìn là biết ngay đó là phụ nữ, nếu như nghe máy hộ nói không chừng lại tự
chuốc bực mình vào thân. Mỹ Mãn nhiều lúc rất ngốc nghếch, cho dù một số việc
đã tồn tại rất lâu rồi, vậy mà đến tận giờ phút này cô vẫn chẳng muốn tìm hiểu
sâu xa thêm.
Chỉ có tên Giả Thiên Hạ đáng ghét nằm ngủ say như
chết, mặc cho chiếc di động réo ầm ĩ, vẫn tiếp tục ngủ ngon lành như không có
chuyện gì.
Cuối cùng chiếc di động cũng ngừng đổ chuông, ngay
đúng lúc Đinh Mỹ Mãn thấy hết bực bội thì di động lại báo có tin nhắn thoại.
Cho nên người ta mới nói nhiều khi công nghệ quá hiện đại thì sẽ hại chết con
người! Chẳng hạn như lúc này, sắc mặt Mỹ Mãn đang trắng bệch, toàn thân cứng đờ
lại vì sững sờ, ngây người ra nghe giọng nói eo éo của người phụ nữ ở đầu dây
bên kia.
“Giả Thiên Hạ, có phải hôm qua anh đã tới rồi không?
Đừng tưởng là em không biết nhé, người ở khách sạn nói anh đã làm thủ tục đăng
ký rồi. Anh định chơi đùa với em đúng không? Nửa năm trước chúng mình đã hẹn
nhau cùng tổ chức một party “đồng phục” mà, đừng nói với em là anh quên rồi
nhé, tuần trước em còn gửi tin nhắn nhắc nhở anh cơ đấy. Hơn nữa tối qua em gọi
không biết bao cuộc điện thoại cho anh, vậy mà anh lại từ chối không nghe. Làm
cho em thấy chán hết sức, không có anh thì chơi cái gì nữa chứ? Thôi không nói
nữa, nghe xong lời nhắn này của em thì tự viết bản kiểm điểm đi nhé, nếu không
thì đừng tới gặp em, anh chết chắc rồi…”.
Đúng vậy! Đây cũng chính là tiếng lòng của Mỹ Mãn lúc
này: “Giả Thiên Hạ, anh chết chắc rồi!”.
Còn chưa để cho người kia nói tiếp, Mỹ Mãn không thể
nào kìm nén được nữa, liền vơ lấy chiếc di động, hét lên trong tức giận: “Khốn
kiếp, tất cả bọn mày hãy tránh xa anh ấy ra! Đồng phục? Cẩn thận không tao cho
các đồng chí công an mặc sắc phục đến tóm hết lũ chúng mày, cho các công tố
viên cũng mặc sắc phục kiện chúng mày ra toà đấy! Alô, này này, có bản lĩnh thì
đừng có mà cúp máp, có bản lĩnh thì báo danh tính ra đây, tao sẽ cùng mày chơi
trò “đồng phục”…”.
“Cái thứ gì thế chứ, đồ hồ li tinh chết giẫm không dám
nhìn thẳng ánh mặt trời, đừng có để cho bà đây bắt gặp, nếu không thì đừng có
trách bà đây thay trời hành đạo, gặp mày lần nào sẽ tẩn cho lần đó”. Người ta
đã biết thân biết phận dập điện thoại rồi, nhưng Mỹ Mãn càng nghĩ lại càng cảm
thấy không nuốt được nỗi hận này, cho nên vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm, tỏ ra
khí thế hận thù cao ngút!
Mãi cho tới khi quay đầu nhìn lại cảnh tượng trên
giường cô mới hết la hét, mắng chửi, sau đó dần dần nghĩ tới câu nói người xưa
thường dạy: “Người khôn không đâm đầu vào vật đã có chủ”.
“Vật đã có chủ” đó lúc này đang nằm khểnh trên giường,
dáng ngủ hết sức vô tư, thản nhiên cùng với tiếng thở đều đặn, trên miệng còn
ẩn một nụ cười như đang tận hưởng niềm hạnh phúc tươi đẹp vậy. Bộ dạng đó khiến
người ta dễ dàng tưởng tượng đến cảnh tượng bình thản nhẹ nhàng. Chiếc chăn mà
tối qua đích thân cô gấp gọn lại, đặt giữa giường để làm vạch phân cách bây giờ
thành một đống hỗn độn, mang tính tượng trưng đắp lên giữa thân anh. Phần thân
hình còn lại khiến cho Mỹ Mãn không ngừng nuốt nước miếng kiềm chế.
Cô chu miệng, đá hai phát vào người anh, người đàn ông
trên giường kêu lên mấy tiếng, tỏ rõ là mình vẫn chưa muốn dậy, lật người sang
một bên, tiếp tục ngủ ngon lành.
Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể ngủ ngon
lành đến thế?
Càng nghĩ lại càng thấy thiệt thòi, uất ức, Mỹ Mãn
liền đưa tay véo mạnh lên mặt anh, lại còn kéo má anh thành những hình dạng kì
quái. Đến lúc cảm thấy tâm trạng tốt hơn một cách “quái dị”, bàn tay cô mới
buông ra một chút. Có lẽ là cô đã quá mẫn cảm, chính “con hồ li tinh” đó cũng
nói là đã hẹn với nhau từ nửa năm trước. Là nửa năm trước cơ mà! Lúc đó cô vẫn
còn đang vi vu dạo chơi ở nước ngoài, ai mà biết được hai người đó lại có thể
quay lại với nhau chứ? Cô cũng chẳng có lí do gì yêu cầu anh phải giữ “sắc
giới” như hoà thượng được!
Sau khi chịu phải hình phạt như vậy mà vẫn có thể nằm
lăn ra ngủ như chết thì cũng thật không nể mặt người ngược đãi mình một chút
nào hết! Anh có thể tiếp tục giả vờ ngủ, không quan tâm gì nữa, tin chắc đôi
tay của cái người tỉnh táo kia cũng sẽ buông tha thôi. Nhưng nếu như người ấy
là bà xã của anh thì Thiên Hạ cũng đành phải nể mặt dụi dụi mắt, sau đó tìm
kiếm cô trong ánh nắng chói chang buổi sáng.
“Em có thể đổi cách dịu dàng, nhẹ nhàng hơn để đánh
thức anh không?”. Vừa mới mở mắt, anh liền bắt gặp ngay khuôn mặt người phụ nữ
còn vui vẻ, thẹn thùng tối hôm qua đã đổi sang bộ mặt nặng như chì, đang giận
sôi đùng đùng. Đây đúng là một cách thức chào buổi sáng vô cùng khác lạ, sáng
tạo và đầy ấn tượng.
“Tỉnh rồi hả?”. Sau một hồi ngây người ra, Mỹ Mãn liền
chau mày suy nghĩ, liệu có nên lôi cuộc điện thoại lúc nãy ra hỏi tội anh hay
không? Hay là sẽ giả vờ như không có bất cứ chuyện gì đã xảy ra, tiếp tục kì
nghỉ ân ái khó lòng có được này!
“Ừm, mấy giờ rồi nhỉ?”. Anh đưa tay ôm lấy cô, đồng
thời lợi dụng động tác vươn người lấy di động để hôn trộm cô một cái.
“Đáng ghét quá.” Những lời lẽ trách yêu giữa các đôi
vợ chồng khiến Mỹ Mãn quên hết tất cả những lời mà cô vừa định nói. Như thế này
cũng hay, anh hình như chẳng hề nhớ đã hẹn với người ta, dù sao thì sự việc
cũng đã trôi qua, cũng không cần thiết phải so đo nhiều. Đổi ngay tâm trạng, cô
ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch nói: “Vẫn còn sớm mà, cùng em đi ra ngoài dạo
mát đi”.
“Em không sợ bị phóng viện chụp ảnh sao?”. Tối nay, sẽ
diễn ra lễ trao giải thưởng, tụ hội biết bao minh tinh nổi tiếng, chắc chắn các
khách sạn năm sao ở gần đây có không ít giới săn tin mai phục. Thiên Hạ cúi đầu
nhìn người phụ đang gục đầu trên vai anh, hỏi một câu với ngữ khí tỏ ra bình
thản, nhưng lại vô cùng mong chờ câu trả lời từ cô.
Mỹ Mãn sững người, không trả lời mà hỏi vặn lại: “Anh
sợ sao?”.
Câu hỏi của anh khiến cô chợt nhớ lại những ngày tháng
trước đây, cảm giác buồn bã khiến cô chẳng muốn tiến lên tiếp. Giấu tất cả mọi
người việc kết hôn, lúc đầu đích thực mang lại cảm giác khoái trá. Trước mặt
mọi người, cả hai đều tỏ ra chỉ có quan hệ công việc, và thường xuyên nhận được
tín hiệu ngầm nào đó của người kia truyền đạt qua ánh mắt. Tuy nhiên chuyện này
dần dần khiến cô trở nên phiền muộn, chán nản. Nhìn thấy anh thường xuyên có
mặt trên các tạp chí lá cải, xảy ra tin đồn thất thiệt với vô số các nữ minh
tinh, cô chỉ đành bất lực chạy ra trước gương hét toáng lên: “Tên đàn ông đó đã
có chủ rồi, các người đừng có tơ tưởng đến nữa.” Mỗi lần bị các phóng viên
không rõ chân tướng sự việc hỏi về cuộc sống tình cảm của anh, Mỹ Mãn mới thấu
hiểu được cảm giác muốn nói mà khó thốt thành lời là như thế nào.
“Chỉ cần em gật đầu, muốn anh ngay tối nay tuyên bố
tin tức chúng ta chuẩn bị kết hôn, anh sẽ làm ngay”. Chỉ một cái ôm đơn giản,
mọi tâm sự của cô gần như được truyền qua cơ thể, xuất hiện ngay trước mặt anh,
Thiên Hạ hoàn toàn có thể cảm nhận được cô đang rất sợ hãi, đang chờ đợi anh
nói một điều gì đó để cô tiếp tục giữ vững niềm tin của mình.
Thì ra cho dù có là thanh mai trúc mã thì vẫn có rất
nhiều điểm không thể hiểu nổi nhau. Trước đây, anh chỉ cảm nhận được hình như
sở thích của cô là đấu khẩu với anh, không mang bất cứ ý nghĩa sâu xa nào hết,
dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều châm chọc, cãi cọ đôi câu ba lời là xong mà
thôi. Bây giờ anh mới chợt nhận ra, muốn một người phụ nữ mạnh mẽ, hiếu thắng
chịu mềm mỏng là một điều hoàn toàn không tưởng. Cô có thói quen dùng những lời
lẽ sắc bén che giấu đi nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng.
“Có thật không?”. Dù nhếch mày nghi hoặc, thế nhưng
sau khi bày tỏ mối nghi ngờ theo quán tính, Mỹ Mãn vẫn lựa chọn tin tưởng anh
như trước kia: “Cũng không cần phải khoa trương thanh thế như vậy, chỉ cần hai
chúng ta vui vẻ là được, không cần thiết phải phô ra hết cho mọi người chiêm
ngưỡng”.
Con đường theo đuổi vợ cũ thật sự là trường kì mà. Tuy
rằng rất gian khổ, nhưng ngay sau khi Đinh Mỹ Mãn thẳng thừng đưa ra tuyên bố
trên, Thiên Hạ có chút cảm giác là anh đã bắt đầu có hy vọng. Nếu mọi việc diễn
ra thuận buồm xuôi gió giống như những gì anh đã tính toán trong lòng thì bây
giờ chỉ còn đợi ngày về nhà “dâng tặng” cô một buổi hôn lễ hành tráng là có thể
từ từ thực hiện mấy câu thành gia lập thất, động phòng hoa trúc, sớm sinh quý
tử… theo đúng trình tự rồi.
Những giây phút nào trong cuộc sống mà người phụ nữ
cảm thấy hạnh phúc nhất? Với câu hỏi này ta có thể nhận được vô số các câu trả
lời, muôn màu muôn vẻ, đa dạng, phong phú, nhiều chủng loại. Đối với Đinh Mỹ
Mãn mà nói, niềm hạnh phúc nhất chính là có thể tự tay chọn lựa cho người đàn
ông mình yêu quần áo, trang phục khi ra khỏi nhà, nhìn anh từ đầu tới chân, từ
trong ra ngoài đều diện những thứ do đích thân mình lựa chọn, chẳng cần biết có
đẹp trai, bảnh bao hay không, anh đều không oán trách, chê bai gì mà mặc vào và
cùng cô ra ngoài đi dạo.
Rất giản đơn và cũng quá đỗi bình thường, nhưng nếu là
trước kia thì điều này hoàn toàn là không tưởng. Giả Thiên Hạ không phải là
người đàn ông cam chịu sự sắp xếp, an bài của người khác, từ những chuyện lớn
như quyết định trong công việc đến những việc nhỏ như những chuyện vặt vãnh
kiểu tất gì phối hợp với đôi giày nào… Thậm chí ngay cả việc Đinh Mỹ Mãn nên ăn
mặc theo phong cách nào để dẫn chương trình, anh cũng không để cho cô có bất cứ
cơ hội phát biểu ý kiến cá nhân nào hết.
Cho nên khi Đinh Mỹ Mãn ngồi trong nhà hàng của khách
sạn, cô hoàn toàn phớt lờ, lãng quên đồ ăn thịnh soạn, hấp dẫn trước mặt, mà
chỉ chú ý ngắm nhìn Giả Thiên Hạ đang ngồi trước mặt mình. Nghĩ tới việc ngay
chiếc khuy nhỏ trên áo của anh cũng do cô tự tay cài vào, thật lòng Mỹ Mãn cảm
thấy được yêu thương, sủng ái tới mức đáng ngạc nhiên.
“Nhìn cái gì thế? Không lẽ anh đẹp trai tới mức em
không thể rời mắt được sao?”. Thấy ánh mắt nhìn chăm chú của cô, anh nở nụ cười
mãn nguyện, cảm thấy hài lòng trước tình cảm dào dạt hiện lên trong đôi mắt cô.
Anh vừa ngồi tận tình giúp cô gắp hành hoa ra khỏi thức ăn, lại vừa buông lời
châm chọc.
Hoàn toàn khác mọi khi, lần này câu nói châm chọc của
anh không hề khiến cô tức giận, bực bội, Mỹ Mãn vẫn tiếp tục chìm đắm trong lí
luận hạnh phúc khác thường của mình: “Anh không thấy bộ quần áo mà em đích thân
lựa chọn cho anh xấu sao?”.
“Cũng tạm ổn, con mắt thẩm mỹ của em đã tiến bộ hơn
rất nhiều”. Ha ha, tại sao cô lại dám hỏi câu này cơ chứ? Chiếc áo vest khoác
ngoài màu tím nhạt, chỉ có mình cô mới có thể chọn ra chiếc áo rực mắt thế này!
“Chà, anh cũng cảm thấy như vậy hả?”. Hoàn toàn không
hiểu lời lẽ ẩn chứa ý châm chọc của anh, Đinh Mỹ Mãn hứng khởi múa may quay
cuồng, thao thao bất tuyệt giảng giải về lí do tại sao cô lại phối hợp như vậy:
“Lúc em còn ở nước ngoài, em nghe người ta nói chỉ có người đàn ông đích thực
mới dám mặc màu tím. Theo kinh nghiệm nghiên cứu lâu năm và nhiều lần so sánh,
đối chiếu của em, thì anh rõ ràng là một người đàn ông đích thực không sai chút
nào, nên rất hợp, rất hợp…”.
Anh có nên vui mừng hay không? Liệu có thể hiểu lời
khen “đàn ông đích thực” của cô theo ý đen tối, như một lời khẳng định về kĩ
thuật giường chiếu của anh hay không nhỉ? Vậy xin hỏi cụm từ “nhiều lần so sánh
và đối chiếu” nghĩa là như thế nào chứ? Sau một hồi đắn đo, lo lắng, vui vẻ lẫn
lộn, Thiên Hạ quyết định không che giấu ý nghĩ của mình nữa, cần phải kìm chế
sự phấn khích tột độ của cô xuống: “Anh không còn cách nào khác, đối với những
người phụ nữ có thể gây sự vô lí bất cứ lúc nào thì lúc cần thiết cũng phải nói
dối vài câu để dỗ dành”.
Đương nhiên ngay sau khi nhận được lời phúc đáp dạng
này, ngay lập tức cô chuyển giọng mắng nhiếc: “Giả Thiên Hạ, anh có ý gì đây?
Muốn chứng minh anh thông minh, lanh lợi, hoàn toàn có khả năng đối phó với tất
cả các loại phụ nữ đúng không?”.
“Thì ý giống như cái “nhiều lần so sánh và đối chiếu”
của em đó!”.
“Hả…” Đinh Mỹ Mãn gần như bị chặn họng, khí thế chuẩn
bị sẵn để cãi nhau dần dần lắng xuống, cô bật cười ngược lại: “Anh đang ghen
hả?”.
“Điều đó là quá hiển nhiên rồi còn gì!”. Riêng về điểm
này thì anh hoàn toàn thừa nhận, bao nhiêu chuyện phân li, tái hợp, cãi cọ,
giận hờn bấy lâu khiến anh hiểu được rằng, niềm kiêu hãnh và khí thế là thứ vô
cùng quan trọng, nhưng khi đối mặt với tình yêu thì có thể vứt bỏ cả hai thứ
cũng được. Thỉnh thoảng cũng nên bỏ qua sự kiêu hãnh vớ vẩn của đàn ông mà
chiều theo sở thích của nàng.
“Anh đúng là thích so đo tính toán, chẳng qua người ta
kích động quá dùng sai từ thôi mà”. Nghe ra thì có vẻ như đang càu nhàu, nhưng
trên mặt Mỹ Mãn hiện rõ nét vui mừng, đủ để chứng minh cô rất thích dáng ghen
tuông vớ vẩn theo kiểu trẻ con này của anh. “Tối nay chúng ta đi đâu để chúc
mừng đây?”.
“Chúc mừng cái gì cơ?”. Chủ đề nói chuyện chuyển đổi
quá nhanh, anh hình như không bắt kịp theo tiết tấu câu chuyện của cô.
“À, tất nhiên chúc mừng giải nhà chế tác xuất sắc nhất
rồi, đoạt được giải đó chẳng khác nào dát vàng hào quang bên ngoài mình, đương
nhiên là phải đi đâu đó ăn mừng chứ”.
“Em tin chắc anh đoạt giải như vậy sao?”.
Mỹ Mãn nở một nụ cười chắc thắng đầy tự tin: “Đương
nhiên là anh đoạt giải rồi, ai gặp cũng nói em có tướng vượng phu đó”.
“Vậy thì tối nay ngoan ngoãn ở trong phòng khách sạn
đợi anh về, chúng ta sẽ đi đâu đó làm một chuyện đặc biệt hơn rất nhiều.” Chỉ
mấy chữ “tướng vượng phu” giản dị, đơn thuần đó thôi, cộng thêm vẻ mặt thản
nhiên của cô đã khiến trái tim anh ấm áp, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
“Chuyện gì thế?”
“Những chuyện đại loại như cầu hôn gì đó”.
Anh vẫy tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ thanh toán
hóa đơn, vừa lấy tiền ra trả, vừa thản nhiên trả lời. Tuy chỉ có mấy chữ đơn
giản, nhưng đã làm cho trái tim của Mỹ Mãn thổn thức, xốn xang, tâm trạng đan
xen, trộn lẫn giữa biết bao cảm xúc phức tạp. Sau khi những cảm động ban đầu
qua đi, những ám ảnh trước kia bỗng chốc lại hiện về khiến cô bất an, lo lắng.
Cô lí nhí trả lời, định trốn tránh theo bản năng: “Liệu… liệu có quá đột ngột
không? Cứ tiếp tục như bây giờ cũng rất tuyệt mà!”.
“Tuyệt ở chỗ nào chứ?”. Cô đã bao giờ nhìn thấy có
người ngư dân nào sau khi giăng lưới và có cá vào lưới mà không kéo lưới lên
luôn chưa? Không lẽ cứ để mặc con cá đó để nó tìm cơ hội trốn thoát, sau đó lại
cười hả hê mà than thở: “Như vậy cũng rất tuyệt” sao?
“Không có phiền phức”. Cô nói một cách mơ hồ không rõ
ràng, thực tế thì cô cũng chỉ có thể dùng mấy chứ đó để hình dung ra mà thôi.
Đối với cô mà nói, hôn nhân lại càng giống như một
chiến trường. Đợi ngay sau khi quan hệ vợ chồng của họ chính thức được thiết
lập thì cũng đồng nghĩa với việc phải nhe nanh giương vuốt đi chiến đấu với bố
của anh, với nào các yến oanh thỉnh thoảng lại tụ hội bên cạnh anh. Cho dù có
cam chịu là lính đào ngũ thì cũng đã thương tích đầy mình, nói không chừng còn
thê thảm tới mức phải dùng nửa đời còn lại để dưỡng thương nữa.
“Em đang trốn tránh điều gì thế?”. Nếu như ngay cả
biểu hiện muốn trốn tránh rõ ràng đến mức này mà cũng không nhận ra thì anh
thực sự phải đi đo lại chỉ số IQ của mình xem thế nào. Thế nhưng, cho dù nhận
ra thì cũng đã sao chứ, anh vẫn chẳng tìm ra được nguyên do, lẽ nào anh làm đến
mức độ này rồi mà vẫn còn chưa đủ hay sao?
Cô có thể nói ra không chứ? Cô sợ phải thành thật thừa
nhận mình sợ bố anh, sợ những kí ức đau khổ mà cô cố gắng vùi sâu chôn giấu lại
tái diễn lần nữa, cho nên cô thà chọn lựa lững lờ giữa chừng như vậy thôi!
Không có những lời hẹn thề quá nặng nề, cùng những ngọt ngào quá đáng, thì lúc
chịu tổn thương có lẽ cũng không đau đớn như trước nữa. Thế nhưng làm như thế
liệu có lo lắng dư thừa quá không? Cho dù là kết hôn hay yêu đương đơn thuần,
thì đều là việc của hai người, anh đã thay đổi ngoạn mục, rõ ràng đến vậy để
thoả hiệp với những mong muốn của cô, thì chẳng có lí do gì để cô tiếp tục đắn
đo không dám bước lên phía trước: “Em …”.
Cô vừa mở miệng, mới nói được có một tiếng thì tiếng
chuông di động của Giả Thiên Hạ bỗng reo lên chặn lời.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau hồi lâu, Thiên Hạ
chẳng buồn nhìn đến chiếc di động lấy một lần, ở anh toát ra khí thế coi trời
bằng vung, cho dù chuyện to tát đến đâu cũng gác sang một bên, anh phải nghe
được câu trả lời của cô đã. Than dài một tiếng, Mỹ Mãn đành phải thoả hiệp với
anh: “Anh cứ nghe điện thoại đi, nghe xong rồi mình nói chuyện tiếp.”
“Nói chuyện xong rồi mới nghe.” Anh tỏ ra nghiêm túc,
lạnh lùng đáp lại, ngầm ngụ ý rằng anh chỉ có thể nhường nhịn cô đến mức này
thôi, những việc cần phải kiên quyết thì đừng mong có cơ hội nhượng bộ nào.
“Được, em sẽ lấy anh, về đến nhà là sẽ lấy luôn”. Đáng
ghét, đành phải liều mình thôi! Làm gì có ai bàn bạc thoả thuận chuyện hôn nhân
đại sự theo kiểu này chứ? Không có bất cứ một đáp án nào khác có thể chọn lựa,
bị người ta thúc ép quá đáng, cô không còn chỗ thoái lui nữa.
Rất tốt, tuy rằng quá trình tiến hành không mấy thuận
lợi, nhưng kết cục thế này cũng có thể coi là tốt đẹp. Thiên Hạ nở nụ cười mãn
nguyện, “thu quân ăn mừng chiến thắng, đưa tay với lấy chiếc di động. Khuôn mặt
anh vẫn tiếp tục nở nụ cười đắc ý, ánh mắt bám sát theo cô, chẳng mấy để tâm
đến người trợ lí đang dần suy sụp tinh thần vì đợi một hồi lâu mà chẳng thấy
anh quay lại khách sạn.
Đã đến giờ phải tham dự lễ trao giải thưởng hàng năm,
sau khi Giả Thiên Hạ đưa Mỹ Mãn về tới khách sạn liền nhanh chóng thay đồ tới
tham dự cái lễ trao giải chết tiệt đó.
Cô chẳng có danh cũng chẳng có phận nên chỉ có thể đơn
độc chấn giữ căn phòng, vô cùng chán nản nhìn chăm chăm vào chiếc ti vi. Những
gì mà cô nhìn thấy chỉ là vô số các cô minh tinh thi nhau tranh tài khoe sắc,
cô tự hỏi bản thân liệu có phải cô không có duyên với những buổi lễ long trọng
kiểu này không? Không lẽ khí chất của cô thực sự không đáng được lên màn hình
hay sao? Trước kia khi còn làm người dẫn chương trình, Mỹ Mãn suy nghĩ nát óc
cũng chỉ mong muốn được trở thành người dẫn chương trình cho các lễ trao giải
kiểu này, nhưng người ta chê cô phàm tục, thà chọn một bình hoa di động đứng đó
làm dáng còn hơn. Còn bây giờ, cô tự nhận thấy bản thân đã trở nên rất xinh
đẹp, lại đang làm nhà chế tác nữa, nghe ra cũng rất sang trọng, chẳng ngờ kết
cục càng thê thảm hơn. Những vị giám khảo bình xét kia chẳng buồn để tâm đến
chương trình do cô chế tác, thời gian thẩm định chương trình cũng rất ngắn,
cuối cùng đưa ra lời nhận xét thậm chí còn “hạn chế” hơn trước.
Càng nghĩ lại càng thấy phát hoả, cô tức giận nhét cả
đống khoai tây chiên vào miệng, rồi nhai ngấu nghiến. Lúc quay đầu lại nhìn vào
hình dáng của mình trong gương, Mỹ Mãn bỗng nhiên sựng lại rồi ngây người ra buồn
bã.
Người phụ nữ trong gương buộc mái tóc rối bời sau
lưng, dáng ngồi khó coi, miệng thì thật sự quá thảm thương, còn về quần áo thì…
Hic, trông có đôi phần giống với bà chủ Bao trong phim Tuyệt
đỉnh công phu do Châu Tinh Trì đóng vai
chính, mái tóc được buộc tuỳ tiện sau lưng, hơi rối và có vài lọn tóc xõa ra
xung quanh, và để cảm thấy thoải mái nên cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của Giả
Thiên Hạ. Vạt áo vừa hay che khuất được từ phần mông trở lên, có thể coi là một
cách ăn mặc gợi cảm, thế nhưng chẳng hiểu sao khi tổng hợp tất cả lại, trông cô
lại đáng thương, thê thảm đến vậy?
Chẳng phải Giả Thiên Hạ cũng đã nói, tối nay sẽ đưa cô
đi làm chuyện gì đó đặc biệt, ví dụ như cầu hôn sao?
Không lẽ cô lại ăn vận, trang điểm kiểu này nhận lời
cầu hôn của anh ư?
Nghĩ vậy cô liền vứt ngay gói khoai tây chiên trong
tay đi, bỏ qua mọi tiếng reo hò cổ vũ trong ti vi truyền ra. Những thứ đó hoàn
toàn chẳng liên quan gì đến cô hết, Mỹ Mãn tiến sát lại gương soi kỹ khuôn mặt
mình. Lỗ chân lông không hề to, làn da cũng có thể coi là mịn màng trắng nõn,
không có quầng thâm ở dưới mắt, không tồi chút nào, chỉ cần trang điểm vào là
hoàn toàn có thể “xoay chuyển càn khôn”.
Nghĩ sao làm vậy, Mỹ Mãn nhanh chóng lật tung va li
lên, lục tìm tất cả những hộp dưỡng da, mỹ phẩm mang theo đổ hàng loạt ra
giường. Cho dù là lễ trao giải nào thì cũng rất rườm rà nhiều thủ tục, nếu mà
dài cổ ngồi đó chờ đến màn xuất hiện của Giả Thiên Hạ một cách ngốc nghếch, chi
bằng tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi đó “tân trang” lại bản thân cho thật
xinh đẹp thì hơn. Cái này có thể gọi là sắc đẹp đáng quý với phụ nữ vô cùng.
Rửa sạch mặt, đắp mặt nạ dưỡng da, đúng lúc cô đang
tập trung nhìn vào gương kẻ viền mắt, thì bỗng nhiên hai vị khách mời trên ti
vi đọc dõng dạc lên câu: “Và người giành giải nhà sản xuất xuất sắc nhất…”. Đến
lúc này Mỹ Mãn mới chú ý đến ti vi. Những người lên trao giải thưởng hay làm
cho không khí trước khi đọc tên trở nên bí ẩn, hồi hộp, cô chẳng rõ ở trong
khán phòng đó có bao người nín thở chờ tin nữa, bản thân cô cũng chẳng dám thở
mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía màn hình, đợi chờ trong hồi hộp.
“Á…”. Máy quay dừng lại ở khuôn mặt không thể nào quen
thuộc hơn với cô, chính là anh, Giả Thiên Hạ, Mỹ Mãn không kìm nén được mà bật
cười. Đây là một cảm giác vô cùng tuyệt diệu, một người vài tiếng đồng hồ trước
còn ở ngay bên cạnh mình, vậy mà lúc này đã xuất hiện trên ti vi rồi. Tuy rằng
anh vẫn giữ nụ cười hết sức lịch sự và lạnh nhạt như mọi khi, nhưng cô vẫn có
thể nhận ra được chút hồi hộp, lo lắng lộ rõ nơi đôi chân mày đang cau lại.
“Giả Thiên Hạ, Giả Thiên Hạ, Giả Thiên Hạ…”. Lúc này
cô trông giống như đang niệm thần chú, không ngừng nhắc đi nhắc lại tên anh.
Chẳng qua chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi chờ đợi
thôi, vậy mà Mỹ Mãn cảm giác như đã rất lâu rồi, khó khăn lắm thì hai vị khách
mời đến trao giải mới chịu đọc ra cái tên mà cô đã chờ đợi rất lâu: “Giả Thiên
Hạ!”.
“Á, á… Ya ya ya…”. Cô dường như không thể kìm nén được
cảm xúc mà kêu gào trong sung sướng, chân tay run lên vì xúc động. Cô cũng
chẳng để ý được quá nhiều tất cả những chuyện khác, cho dù biết rằng cảnh tượng
lúc này trông mình rất buồn cười, giống như một đứa trẻ ngây ngô đứng reo hò ầm
ĩ trước bàn trang điểm vậy. Chính cảm giác hứng khởi đó khiến cô cảm nhận được
niềm vinh quang và tự hào về anh, đến mức gần như muốn mở danh bạ gọi cho từng
số điện thoại trong đó, thông báo với mọi người bây giờ người đang lĩnh giải
trên ti vi đó chính là chồng của cô.
Người ta vẫn thường có câu bạn bè thì hiểu nhau, ngay
lúc Mỹ Mãn định gọi điện báo tin vui thì di động của cô reo lên.
“Này cô bạn, chắc đang vui mừng đến chết đi sống lại
đúng không?”. Di động truyền đến giọng nói của Lâm Ái.
“Ơ, thế cậu không tới tham dự lễ trao giải này sao?”.
“Phí lời, nếu đi thì giờ này mình còn có thời gian và
tâm trạng để gọi điện cho cậu à? Không phải Lăng Gia Khang đã ép mình phải nghỉ
ngơi một thời gian sao? Anh ta đã huỷ hết tất cả các kế hoạch, chương trình của
mình rồi. Hơn nữa, lễ trao giải đó cũng không có giải thưởng nào dành cho mình hết,
còn lâu mình mới chịu đi làm bình hoa di động làm nền cho người khác!”.
“Ồ, ồ”. Mỹ Mãn bị phân tâm rất nhanh, gấp gáp muốn
chia sẻ niềm hạnh phúc lúc này của cô tới người bạn thân: “Người đàn ông của
mình đã đoạt giải đấy, là giải nhà sản xuất xuất sắc nhất đó!”. Lời nói thứ tự
bất phân, loạn xạ đã đủ chứng minh rằng vào lúc này cô không chỉ quá hứng khởi
mà thậm chí còn biến thành “cô ngốc” rồi!
“Được rồi, được rồi… cũng đâu có phải cậu đoạt giải,
kiêu hãnh cái gì chứ… Này! Cậu có đang nghe mình nói không đấy?”. Những người
bạn thân thiết thường hay hiểu nhau đến bất ngờ, Tiểu Ái chưa nói xong thì đã
cảm nhận được bạn mình hồn phách đang bay bổng nơi nào rồi.
Quay đầu lại, nhìn vào ti vi, cô dường như đã hiểu ra
tất cả, ông xã người ta đang phát biểu cảm tưởng khi đoạt giải mà!
Cũng là người trong ngành giải trí, thường thì Mỹ Mãn
cảm thấy rất buồn cười trước những lời phát biểu cảm tưởng và tri ân lúc nhận
giải thưởng kiểu này. Chỉ toàn là lời cảm ơn người này người kia, may mà hầu
hết mọi người không cảm ơn đến cả mấy chú cún con bên nhà hàng xóm đấy! Thuộc
tuýp người không mấy coi trọng lời nói đầu môi, mỗi lần như vậy, Mỹ Mãn thường
là người cười nhạo dữ dội nhất. Thế nhưng lúc này, khi sự việc có dính líu chặt
chẽ đến mình, cô lại tỏ ra vô cùng phấn khích. Cũng là những lời nói ấy, đổi
lại là do Thiên Hạ của cô nói, cộng thêm chất giọng quyến rũ, lôi cuốn, thật
lòng khiến người ta chẳng thể rời mắt khỏi màn hình.
“Sau lễ trao giải này, chắc là anh sẽ cùng với bạn bè,
đồng nghiệp đi ăn mừng chiến thắng, đúng không?”. Sau vô số lời cảm ơn, tri ân
của anh, vị khách mời trao giải cố gắng tìm thêm lời để bắt chuyện.
Câu hỏi này thật đúng là ngớ ngẩn, tuy nhiên Giả Thiên
Hạ vẫn giữ nụ cười vui mừng trên môi và nói: “Chắc là không đâu, có người đang
đợi tôi về”.
“Hả?”. Vị khách mời trao giải thật không thể ngờ rằng,
chỉ một câu nói vu vơ của mình mà lại có thể “khui” ra một tin giật gân đến
vậy. Cô nàng ngại ngùng liếc sang ra hiệu cho người dẫn chương trình, thực lòng
không hiểu nổi lúc này Thiên Hạ đang cố ý gây hiệu quả hơn cho chương trình hay
là có chuyện gì đó thật.
Sau khi nhận được “lời cầu cứu” từ nữ khách mời kia,
người dẫn chương trình mỉm cười, hỏi xen vào câu chuyện: “Là bạn gái của anh
sao?”.
“Tôi vẫn quen gọi cô ấy là bà xã”.
Đinh Mỹ Mãn, nhất định là Đinh Mỹ Mãn. Đáp án thực ra
đã quá rõ ràng rồi, chẳng qua là ở hội trường lúc ấy chẳng có ai muốn nói toạc
ra đáp án mà thôi.
Sau một vài giây, cả hội trường lặng tiếng, nhân vật
chính Giả Thiên Hạ liền quay người đi vào sau cánh gà.
Đi mất rồi sao? Anh đã tự khai ra một tin tức giật gân
đến vậy, mà lại quay người bước đi thản nhiên như không có chuyện gì ư? Dáng vẻ
còn tỏ ra vô cùng tự tại thoải mái nữa chứ!
Diễn biến sau đó của sự việc đã chứng minh rằng, người
đứng ở đầu chiến tuyến cung cấp tin giật gân không phải là các tay phóng viên
săn tin mà chính là những anh chàng quay phim đứng ngay sau các phóng viên. Ống
kính của anh ta vừa lia đi thì trên màn hình xuất hiện ngay hình ảnh của một
người mà Mỹ Mãn không hề ngờ tới. Khán phòng lúc ấy không khí trở nên kì lạ đã
đành, nhưng ngay cả những người đang nói chuyện rôm rả như Mỹ Mãn và Tiểu Ái
cũng đều ngây dại vì bất ngờ.
Cuối cùng thì người ngoài cuộc vẫn là tỉnh táo nhất,
Tiểu Ái liền kêu gào lên nhằm thu hút sự chú ý của cô bạn mình trong di động:
“Ôi chúa ơi, tại sao Lăng Gia Khang lại xuất hiện ở đây?”.
“Mình đâu có biết… !”. Mỹ Mãn đành phải để chiếc di
động ra xa một chút, đưa tay lên day day chiếc tai vừa bị “tấn công” bởi giọng
hét kinh hoàng. Sau cùng, cô còn đưa ra câu trả lời như sau: “Cái này thật ra
cũng rất bình thường, tốt xấu gì người ta cũng là ông chủ của một công ty quản
lí nghệ sĩ lớn mà”.
“Chết mất thôi, đúng là Lăng Gia Khang rồi! Anh ta
không gọi điện cho cậu sao?”. Tiểu Ái vẫn tiếp tục hào hứng đưa đẩy câu chuyện.
“Xin cậu đấy, mình với anh ấy lúc này còn chẳng phải
là bạn bè nữa cơ…”.
“Cậu đang làm cái gì đấy, mình đâu phải là phóng viên,
cần gì phải đưa ra một câu trả lời miễn cưỡng đến thế chứ? Cậu nói xem tại sao
vẻ mặt anh ta trông lại chán đời đến vậy hả? Thôi tiêu rồi, tiêu rồi, tình địch
gặp mặt nhau, một lúc nữa không biết có đánh nhau một trận tơi bời ở cánh gà
không nữa? Thế thì sẽ xảy ra án mạng mất. Thông thường những người như Lăng Gia
Khang một khi đã tức giận lên thì cái gì cũng có thể làm, kể cả có phải huỷ
hoại bản thân mình đi nữa…”.
Đinh Mỹ Mãn trợn tròn mắt, cho dù biết rằng ở đầu dây
bên kia Tiểu Ái chẳng thể nhìn thấy được hình ảnh của mình lúc này, nhưng cô
vẫn bĩu môi một cách vô vọng. Biểu cảm của Mỹ Mãn lúc này vô cùng phong phú, cô
không nhẫn nhịn nổi đành phải phá vỡ mạch cảm hứng tuôn trào của cô bạn thân:
“Tiểu Ái à, sau này cậu ít xem mấy bộ phim quá phi thực tế đi nhé! Cậu có hiểu
thế nào là xã hội pháp trị hay không?”.
Im lặng một lát, dường như Tiểu Ái đang tự cảnh tỉnh
bản thân. Nhưng chẳng được bao lâu cô lại tiếp tục: “Nói cũng đúng, Giả Thiên
Hạ nhà cậu xuất thân từ gia đình có nguồn gốc băng đảng xã hội đen có tiếng.
Nếu muốn ra tay thì cũng phải do anh ấy ra tay đầu tiên mới hợp lí”.
“Nhà anh ấy đã rút lui khỏi xã hội đen lâu lắm rồi!
Bây giờ là tập đoàn làm ăn hợp pháp, lại còn đưa lên sàn chứng khoán nữa đấy!”.
Mỹ Mãn đưa chiếc di động ra trước mặt, trực tiếp nói dõng dạc vào ống nghe, cố
gắng kêu oan cho người đàn ông của mình.
“Ây da, cậu kích động cái gì chứ, các cụ ngày xưa nói
cấm có sai bao giờ. Sinh con gái đúng là chẳng được cái tích sự gì, còn chưa gả
ra khỏi nhà đã một lòng một dạ lo cho người khác rồi”. Lâm Ái nói rất thuận
miệng mà chẳng hề ý thức được rằng bản thân mình vốn dĩ còn một đoạn đường dài
nữa mới làm vợ người ta, vậy mà lại nói ra những lời như thể mẹ sắp gả con gái
đi vậy, thực sự chẳng thích hợp chút nào. “À, đúng rồi, suýt chút nữa thì quên
mất chuyện chính. Mình gọi điện đến là có chuyện muốn nói với cậu. Người ở bên
vườn nho gì đó của cậu gọi điện thoại cho mình nói rằng không liên lạc được với
cậu. Họ bảo cậu có thời gian thì gọi điện sang nói chuyện với họ. Có phải là
cậu thay số điện thoại mà không thông báo cho họ không?”.
“Hình như là mình quên mất. Đưa số của họ cho mình
đi!”.
Trước khi gọi điện cho người bên chỗ vườn nho, Mỹ Mãn
thực sự không nghĩ mọi chuyện quá sâu xa, cô dường như còn chưa dứt ra khỏi
niềm hân hoan vì Giả Thiên Hạ vừa mới đoạt giải. Thế nhưng, sau khi liên lạc
được với người bên ấy, tâm trạng của cô chẳng thể nào thoải mái như trước được
nữa. Đầu tiên là do sự chênh lệch về thời gian, bị Mỹ Mãn quấy rầy giữa giấc
ngủ ngon lành, họ buông lời mắng nhiếc một trận, khi đã mắng mệt rồi, thì mới
tỉnh ngủ nói vào chủ đề chính.
Với trình độ tiếng Anh của Mỹ Mãn thì chuyện hỏi họ
đang nói gì là vô cùng khó khăn. Nhưng chí ít thì cô cũng biết nắm bắt một vài
từ ngữ quan trọng, chủ chốt trong câu, sau đó góp nhặt lại theo đúng cái cách
mà các thầy cô đã dạy cô từ hồi tiểu học. Cuối cùng cô cũng rút ra được điểm
quan trọng nhất của cuộc nói chuyện là… Khu vườn nho mà cô đầu tư đã xảy ra
chuyện rắc rối, cô cần phải đích thân sang đó để giải quyết sự việc.
Một người phụ nữ chẳng có chút đầu óc làm ăn kinh
doanh, lại chẳng biết tích luỹ kiến thức để sử dụng như cô, mà lại dám lấy toàn
bộ số tiền tích luỹ nửa đời của mình đầu tư vào một vườn nho, nghe ra thì thực
sự là nực cười! Đúng vậy, Mỹ Mãn biết thừa hành động đó của cô được thực hiện
trong lúc đầu óc không tỉnh táo. Nhưng bây giờ không phải là lúc ngồi ngây ra
hối hận, cô nhất định phải nghĩ ra một cách gì đó để giải quyết.
Chân trần đi lại trong phòng khách sạn một hồi lâu,
tay cô vẫn nắm chặt chiếc di động, hết nâng lên rồi lại đặt xuống, không biết
cô đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần động tác này nữa. Màn hình di động hiển thị
số điện thoại của Lăng Gia Khang, chỉ cần cô chịu ấn nút gọi điện thôi, nói
không chừng chuyện lớn tày trời cũng có thể hoá giải ổn thoả, thế nhưng, Mỹ Mãn
cứ đắn đo mãi mà chẳng dám làm. Hành động như vậy có ý gì chứ? Coi người ta như
một công cụ lợi dụng, gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao? Lúc không cần đến
người ta thì chối từ đến nhẫn tâm, suýt chút nữa đã ra lệnh cho người ta “lên
sao Hoả mà ở”. Đến lúc xảy ra chuyện lại muốn gọi người ta quay về, nhỡ đâu
người ta lại trả lời cho câu: “Xin lỗi nhé, tôi đã đi ra khỏi trái đất, cảm
giác ngoài vũ trụ rất thoải mái. Tôi không muốn quan tâm đến cô”. Vậy thì,
chẳng khác nào cô tự lấy đá đập vào chân mình, lúc đó muốn khóc cũng chẳng ra
nước mắt ấy chứ!
Sau một hồi đấu trí dằn vặt khá lâu, Mỹ Mãn đành than
thở đôi câu rồi chuyển qua gọi điện cho Giả Thiên Hạ.
Ban đầu, người dụ dỗ cô bỏ tiền ra đầu tư là Lăng Gia
Khang, người hùn vốn đầu tư cùng cô cũng là Lăng Gia Khang, nói thẳng ra thì từ
đầu đến cuối chuyện này chẳng can hệ gì đến Giả Thiên Hạ hết. Có lẽ anh thực sự
chẳng giúp đỡ được gì, cho dù là vậy, nhưng cô vẫn mong có anh ở bên cạnh những
lúc khó khăn như thế này. Không phải chính bản thân anh cũng đã từng nói: “Cho
dù là chuyện tày trời, anh cũng sẽ giúp em giải quyết. Kể cả em không muốn dựa
dẫm thì cũng hãy để anh được ở bên cạnh em” sao?
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Đầu dây phía kia điện thoại truyền
lại tiếng thông báo khô cứng.
Mỹ Mãn đứng ngây người vì buồn bã, cô liếc lên màn
hình ti vi, lễ trao giải gần như đã đi vào hồi kết, có lẽ anh vẫn còn ngồi tham
dự nên không tiện bật di động.
Bất luận có chuyện gì xảy ra, trước tiên hãy cứ tìm
một lí do hợp lí cho Giả Thiên Hạ, đó chính là thói quen không thể nào bỏ đi
của cô.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, chiếc kim đồng hồ lại
không ngừng di chuyển, 10 giờ, 11 giờ, 12 giờ… Chương trình ti vi cũng hết từ
lâu, điều duy nhất không đổi chính là tiếng thông báo vang lên trong điện
thoại. Là ai đã nói rằng tối nay sẽ ở cùng cô để chia sẻ hạnh phúc? Là ai đã
nói tối nay sẽ cầu hôn cô? Đúng vậy, bây giờ cô đã không còn là cô nữ sinh mười
bảy, mười tám nữa rồi, cho nên không nhất thiết phải đòi hỏi những chuyện lãng
mạn, phong hoa tuyết nguyệt gì đó. Nhưng ít nhất, những lúc cô cần có anh ở bên
thì anh cũng phải có mặt chứ?
Lòng nhẫn nại dần dần biến mất, cuối cùng Mỹ Mãn đành
bỏ cuộc, vứt chiếc di động sang một bên, nằm bẹp lên giường, đôi mắt nhìn vu vơ
vào khoảng không, cố tỏ vẻ đang chờ đợi cơn buồn ngủ ập tới kéo đi mọi cảm xúc
đau buồn lúc này. Cô thầm nghĩ, có lẽ ngủ đi sẽ tốt hơn, như vậy sẽ chẳng phải
phiền não điều gì hết. Chỉ cần đợi đến ngày mai, khi vừa mở mắt ra là lại gặp
được anh rồi. Có lẽ anh đã bị các lãnh đạo cấp trên kéo đi ăn mừng chiến thắng,
nói cho cùng thì “người trong giang hồ” có những chuyện không thể chối từ được.
Cho nên cô buộc lòng phải thông cảm, sau đó giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy
ra, khuôn mặt vẫn tươi cười chúc mừng thành công của anh…
Chỉ có điều nhiều khi người trong cuộc đã cam chịu
nuốt giận, chấp nhận làm kẻ ngốc, muốn chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, chuyện nhỏ
biến thành không có gì, mà cũng chẳng được toại nguyện.
Ngay vào lúc mí mắt của Mỹ Mãn đang trĩu nặng dần, gần
như sắp chìm sâu vào giấc ngủ thì đột nhiên di động vang lên. Tay cô đưa ra
chậm rãi, bất lực lôi chiếc di động ra xem kĩ. Một tin nhắn hình.
Sau một hồi đọc tin, cô bắt gặp một tấm hình…
Đó là một đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết, cuồng
nhiệt, nhìn giống như một đôi tình nhân đang rất yêu thương quấn quýt nhau.
Đương nhiên nhân vật nam, nữ chính không ai khác ngoài Giả Thiên Hạ và Mạc
Tường.
Cô có thể nhận ra được bộ quần áo trên người anh, đó
là trang phục mặc đi dự lễ trao giải tối nay. Người đàn ông đã hẹn trước với cô
tối nay sẽ đi ăn mừng rồi sẽ cầu hôn, kết quả giờ này đang ôm hôn người phụ nữ
khác! Đã vậy cô còn giống như một con ngốc ngồi lì trong khách sạn chờ đợi,
trong khi anh đang vui chơi thoả thích ngoài kia.
Mỹ Mãn vẫn cố thuyết phục bản thân có lẽ đây chỉ là
hiểu lầm, hoặc do người nào đó ác ý tạo dựng nên mà thôi.
Thế nhưng lúc này từ ngoài cửa truyền vào tiếng tít
tít khi quẹt thẻ mở cửa, cô liền ngẩng đầu lên, ngước ra phía cửa chính xem
liệu có phải Giả Thiên Hạ đã quay về không.
Mỹ Mãn cố cười, thậm chí còn định ôm anh vào lòng,
chúc mừng anh khải hoàn trở về như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, sau
một hồi lâu, cánh cửa mới được bật ra và truyền vào lời nói oán trách của phụ
nữ. Cảnh tượng tiếp theo ập đến quá nhanh khiến cô trở tay không kịp, đến mức
cô cũng chẳng kịp thu lại nụ cười, chỉ đành giương mắt mỉm cười nhìn mọi chuyện
diễn ra.
“Chị Mỹ Mãn, tại sao chị lại có mặt ở đây?”. Người
bước vào cửa tranh mất cơ hội bày tỏ sự ngạc nhiên của cô.
Mạc Tường, ả phụ nữ đáng ghét ấy xuất hiện trước mặt
cô với khí thế như thể mình là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của Giả Thiên
Hạ không bằng!
Những lúc thế này có nên bình thản mà nói với cô ta
một câu: “Này, cô đang cướp mất câu nói đáng ra là của tôi đấy” hay không? Chỉ
đáng tiếc, Đinh Mỹ Mãn không phải bất cứ lúc nào cũng có thể ra vẻ nanh nọc,
đáo để được, nên chỉ đành ngây ngô đứng nhìn mà thôi. Ánh mắt cô đang tập trung
vào Giả Thiên Hạ đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, dựa hoàn toàn vào người của
Mạc Tường. Đây thực sự là người đàn ông mà cô hết lần này đến lần khác muốn
được sống tới “đầu bạc răng long” sao?
Bây giờ bọn họ đang diễn vở gì đây? Nếu như anh muốn
nhắc nhở cô rằng, trước kia hai người li hôn không chỉ đơn giản vì tính cách
không hợp, có nhiều hiểu lầm, mà thực sự là có sự xuất hiện của người thứ ba
thì được thôi, cô nhớ rõ rồi, cho nên sẽ không cao hứng đòi chơi trò “chuyện
tình ba người” với anh nữa đâu.
“Anh ấy đạt giải thưởng lớn, nên mọi người lôi đi ăn
mừng, chuốc rượu đến say mèm rồi. Anh ấy cứ đòi em phải đưa về, chị đừng có
hiểu lầm. Nếu như anh ấy nói sớm là chị cũng ở đây thì em đã bảo người khác đưa
anh ấy về rồi”. Nhìn vào cách ăn mặc của Mỹ Mãn, Mạc Tường cũng đoán ít nhiều
được tình hình. Vợ cũ xuất hiện trong phòng khách sạn của anh, mặc áo sơ mi của
anh, chỉ như vậy thôi đã đủ chứng minh quan hệ của hai người họ đã tiến triển
tới mức nào rồi. Mạc Tường dừng lại chốc lát để suy tính, cố gắng nói năng thật
cẩn thận để có thể đứng vào vị trí tiến thủ gì cũng đều thuận lợi hết.
Có điều cho dù vẻ mặt có tỏ ra vô tội, giọng nói cũng
lanh lợi, biết điều thì Mạc Tường vẫn chẳng thể che giấu được dã tâm lộ rõ
trong ánh mắt. Khi nhìn thấy Mỹ Mãn, đôi mắt Mạc Tường có chút khinh khỉnh. Phụ
nữ muốn trang điểm, ăn vận thật đẹp trước mặt người đàn ông mình yêu, đó là
chuyện quá đỗi bình thường. Thế nhưng, nếu không có khả năng thì tốt nhất đừng
có học chiêu gợi cảm lôi cuốn người khác kiểu này làm gì. Đừng để cho bản thân
giống như Đinh Mỹ Mãn, khiến cho người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến kẻ
viền mắt cũng bị chệch lên đến tận mí. Một đối thủ kém cỏi tới mức này, nói
chân thành ra chẳng có chút uy hiếp nào hết.
Sau khi nói xong, Mạc Tường mãn nguyện nhìn Mỹ Mãn vẫn
đang im lặng, đôi mắt mơ màng, mím chặt môi không nói gì đúng như những gì đã
dự tính trước đó.
Trận giao chiến này có lẽ nên kết thúc thôi! Nhưng
kiểu gì cũng phải có người lên tiếng tuyên bố ngừng chiến trước, thế nên Mạc
Tường mỉm cười nói: “Chị Mỹ Mãn, có phải chị xem lễ trao giải trên ti vi nên
mới trực tiếp tới đây để chúc mừng không? Tại sao chị không gọi điện thông báo
cho bọn em trước? Nếu biết là chị sẽ tới thì em đã ngăn cản không để anh ấy
uống nhiều như thế… Chà, bây giờ say đến mức này, sợ rằng cũng chẳng có cách
nào tiếp chị được, chị…”.
Những lời nói đuổi khéo đã ở bên miệng rồi nhưng Mạc
Tường không ngu ngốc tới mức tỏ ra đanh đá, ghê gớm trước mặt tình địch. Như
vậy chẳng khác nào làm xấu mình trước địch thủ, nói đến thế là quá đủ, cô tin
rằng Đinh Mỹ Mãn có thể hiểu ý sâu xa trong đó.
Mỹ Mãn đương nhiên cũng không phụ lòng mong đợi của
Mạc Tường với từng lời từng chữ đều như đang tuyên bố dõng dạc quyền sở hữu
thuộc về ai, vô cùng rõ ràng. Bàng hoàng nhìn sang khuôn mặt đạt đủ tiêu chuẩn
của “thiếp bé”, cuối cùng cũng định thần lại được, cô chậm rãi đứng lên, khoan
thai tiến lại gần phía hai người, mượn lợi thế về chiều cao để bản thân
có khí thế ngút trời.
Cô có thể thua người đàn ông này, nhưng quyết không
thể để thua Mạc Tường được.
“Anh say rồi sao?”. Sau một hồi nhìn ngắm kĩ càng, Mỹ
Mãn đưa tay vuốt gọn tóc mái đang loà xoà trước trán của Thiên Hạ rồi nói tiếp:
“Cô vất vả quá, đã muộn thế này rồi mà vẫn còn phải đích thân đưa anh ấy về
nhà. Đợi đến mai khi nào anh ấy tỉnh, tôi sẽ bảo anh ấy qua cảm tạ cô hậu
hĩnh”.
“Hả?”. Phản ứng này khiến cho Mạc Tường quá bất ngờ.
Với tính cách từ trước đến nay của Đinh Mỹ Mãn, chẳng
phải tiếp theo sẽ làm một trận long trời lở đất hay sao, sau cùng sẽ tức giận
đùng đùng xách va li hành lí rời khỏi đây?
“Cô giúp tôi đỡ anh ấy vào giường đi!”.
Sau khi nghe hết câu của Mỹ Mãn, ánh mắt của Mạc Tường
lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn Đinh Mỹ Mãn cao ngạo ra lệnh, sau đó quay người đi vào
buồng tắm rửa mặt mà chẳng hề có chút ý định nào giúp sức cùng cô đưa Thiên Hạ
vào giường. Tất nhiên Mỹ Mãn lại càng không có ý định rời khỏi nơi đây. Tiểu
Tường mím chặt môi, tức giận chẳng biết trút ra đâu, không lẽ lại tỏ ra hiền
đức trước người đàn ông đã say tới mức chẳng tự đi được hay sao?
Thế nhưng, nghĩ đến những lời mình vừa nói trước đó,
Mạc Tường không thể buông tay bỏ đi ngay lúc này được.
Cô chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mà dìu Giả Thiên Hạ
vào giường, chỉ có vài bước ngắn ngủi thật lòng cũng chẳng gây khó khăn quá
nhiều với cô vì cô cũng đã dìu anh cả đoạn đường dài. Song điều thực sự khiến
Mạc Tường khó lòng cất bước lúc này chính là tâm trạng của cô.
Trước khi đưa anh trở về khách sạn, Mạc Tường không
nghĩ là sẽ gặp Đinh Mỹ Mãn ở đây. Điều duy nhất cô suy tính là nhân cơ hội anh
say bí tỉ, sẽ làm nên chuyện nhỡ nhàng, “gạo đã thổi thành cơm”, đến ngày tiếp
theo sẽ khăng khăng rằng bản thân cô cũng say, sau đó làm loạn lên cũng không
có gì là không thể hiểu nổi. Vì lẽ đó cô đã cố ý hẹn gặp phóng viên, rồi cố ý
chụp tấm ảnh ôm hôn thắm thiết trong tiệc mừng công để gửi cho Mỹ Mãn. Cô còn
dự định ngày mai sau khi ra khỏi khách sạn sẽ làm ra một vụ bị chụp trộm, sau
cùng tất cả mọi chuyện dồn lại sẽ ép Giả Thiên Hạ phải cho cô một danh phận
đường hoàng. Bác Giả vốn dĩ chẳng ưa gì Đinh Mỹ Mãn cũng sẽ giúp đỡ, ủng hộ cô
ít nhiều. Kế hoạch đó tưởng chừng như hoàn mỹ đến không còn kẽ hở, đến mức cô
chẳng hề nghĩ tới việc ngộ nhỡ có việc gì đột xuất xảy ra thì sẽ phải ứng biến
thế nào. Không ngờ lúc này, cô lại phải chịu rơi vào cảnh không khác gì người
hầu kẻ hạ mặc cho người ta sai bảo.
Khó khăn chật vật mãi mới lôi được Giả Thiên Hạ vào
giường, Mạc Tường ngồi bên cạnh giường nghỉ ngơi lấy lại sức, tiện thể cũng cởi
quần áo giúp anh, cố làm những hành động chỉ có ở những đôi tình nhân đang thuở
mặn nồng, dù gì đi nữa coi như cũng “gỡ được một bàn”. Tay thì bận rộn mà miệng
Mạc Tường vẫn không ngớt cười nói: “Mỗi lần Thiên Hạ uống say đều như vậy hết,
rất khó hầu hạ, toàn thích nói năng linh tinh, nào thề non hẹn biển, hứa hươu
hứa vượn, nói nào là yêu em, nào là sẽ cưới làm vợ, bắt ép em phải gọi anh ấy
là ông xã… Ấy, em đúng là đãng trí quá! Chị là vợ cũ của anh ấy, chắc chắn biết
rõ những việc này rồi. Chà, em cũng biết là những lời nói bên gối của đàn ông
không thể nào coi là thật được. Chị Mỹ Mãn, chị cũng vậy nhé, đừng có quá ngây
thơ, người ta nói cái gì cũng tin, cần phải giữ gìn cho mình một chút”.
Đứng cạnh bồn rửa tay, Mỹ Mãn bỗng cứng đờ người, cho
dù đã cố gắng không ra ngoài nhìn cảnh tượng ấy nhưng chẳng thể nào ngăn những
lời nói chói tai đó được. Giữa hai người họ chắc chắn đã từng có cái gì đó với
nhau, nếu không tại sao Mạc Tường biết được khi trên giường anh thích nói những
gì? Đã thế còn nói lại không khác nữa chứ!
Phía buồng tắm vẫn im lặng như tờ khiến Mạc Tường không nén nổi nụ cười đắc ý,
đã quá rõ ràng, Đinh Mỹ Mãn là một người phụ nữ đơn giản, cô không hề biết rằng
bất luận là người đàn ông nào đi chăng nữa thì cũng đều có những hành động
tương tự mà thôi!
“Có điều chị dự định kết hôn lại với anh ấy sao? Chúc
mừng chị nhé, nếu không em cũng thấy vô cùng day dứt. Thực ra thì tính cách của
Giả Thiên Hạ cũng chỉ có mình chị chịu được, chứ em thì không thể nào. Là người
tình thì còn được, chứ em không thể chấp nhận được việc chồng mình có quan hệ
với người phụ nữ khác bên ngoài. Ai mà biết khi nào họ sẽ phát sinh tình cảm
thực sự chứ? Đến lúc đó không phải em sẽ trở thành người vợ bị ruồng bỏ ư?”.
“Cô cũng ở trong khách sạn này sao?”. Không thể chịu
đựng được những lời diễu võ giương oai đó nữa, Mỹ Mãn lau mặt rồi bước ra khỏi
buồng tắm, lạnh lùng hỏi người tình địch.
“À, không ạ. Phòng khách sạn này hết rồi, nên ban tổ
chức đã đặt phòng cho em ở một khách sạn khác.”
“Vậy thế này đi, cô ngồi đây thêm lát nữa. Đêm hôm thế
này con gái một mình về khách sạn không an toàn, ít nhiều gì cô cũng là người
của công chúng, để tôi gọi điện cho trợ lí của Thiên Hạ, bảo cậu ấy đưa cô về”.
Mỹ Mãn đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi bên giường cạnh chồng mình, cố
gắng tự nhủ bản thân đừng làm chuyện nông nổi, phải bình tĩnh đối mặt, không
thể thô lỗ, gây sự giống như lần trước được.
“Không cần phải phiền phức thế đâu ạ, trợ lí của anh
ấy không đến lễ trao giải, bây giờ chắc cũng đã đi ngủ rồi…”. Những lời đuổi
khéo trước đó Mạc Tường không có cơ hội nói cuối cùng đã bị Đinh Mỹ Mãn nẫng
tay trên, ngoại trừ việc tiếp tục cười và từ chối, Mạc Tường chẳng biết phải
làm gì nữa.
Ngay lúc tình địch còn đang từ chối khéo, Mỹ Mãn đã
chẳng thèm quan tâm nhiều, cô gọi luôn điện thoại, yêu cầu cậu trợ lí đến sắp
xếp ổn thoả lại mọi việc.
May mà người trợ lí đó thực sự cũng nể mặt cô, vừa
nhận được mệnh lệnh của cấp trên, không nói thêm lời nào đã đồng ý ngay.
Sau khi dập điện thoại, Mỹ Mãn đi ra phía cửa sổ, mỉm
cười thị uy: “Không phiền lắm đâu, cậu ấy sắp tới đây rồi. Tôi đã ra lệnh, cậu
ấy đâu dám từ chối, ha ha, cậu ta sợ tôi lại nói gì không hay với Thiên Hạ “bên
giường” ấy mà”.
Đinh Mỹ Mãn chỉ hận không thể trực tiếp hét vào mặt
con hồ li tinh này rằng: “Tao với người đàn ông này đêm qua vừa ân ái mặn nồng
với nhau, mày tốt nhất đừng có xông vào. Tất cả đều đã quá muộn rồi!”.
Chỉ tiếc rằng da mặt cô không dày như ai kia, những
chuyện riêng tư phải đóng cửa vào mới dám nói này không thể nào thốt ra khỏi
miệng được, chỉ có thể dùng hai chữ mang tính ẩn dụ “bên giường” để thay thế
thôi!
“Thật không? Cậu ấy đúng là đã nghĩ quá lên rồi. Anh
Thiên Hạ không phải kiểu người công tư bất phân đâu”. Nói dứt câu, Mạc Tường
đưa tay vuốt ve trên khuôn mặt Giả Thiên Hạ, để môi kề ngay bên tai anh, dùng
giọng nói ẽo ợt của mình thì thầm: “Anh Thiên Hạ, muốn ngủ thì cũng đợi em cởi
quần áo của anh ra hết đã rồi hãy ngủ”.
Người đàn ông trên giường bỗng động đậy, sớm không
dậy, muộn không dậy mà chọn đúng lúc này động đậy thân người. Đôi mắt nhắm chặt
bỗng từ từ mở ra, dáng vẻ nhăn mày nhíu mắt của anh trông thật quyến rũ. Anh
nhìn chằm chằm vào Mạc Tường đang ở ngay trước mặt mình. Điểm khác duy nhất lúc
này chính là thứ mà anh nhìn thấy lại là khuôn mặt cười tươi tắn của Đinh Mỹ
Mãn, nên anh theo thói quen nhấc đầu lên chạm nhẹ vào cằm của cô: “Anh đoạt
giải rồi”.
“Ngốc quá, em biết rồi, anh đã nói suốt cả buổi rồi
mà”. Anh phối hợp nhịp nhàng quá khiến Mạc Tường vô cùng hứng khởi.
“Em đã đợi anh rất lâu đúng không?”.
“Ha ha, làm gì có, có lâu hơn nữa em cũng sẽ đợi anh.
Chỉ đáng tiếc tối nay không thể ở bên anh được, để hôm khác nhé”.
Những lời nói này khiến người nghe có thể tưởng tượng
ra biết bao điều, lại cộng thêm những hành động ân ái, thân mật giữa hai người…
Tất cả mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Đinh Mỹ Mãn, cô chỉ biết đứng đó lặng
câm. Người ta thường nói, sau khi uống rượu thì lời nói rất chân thật. Chính vì
đã say nên người đàn ông có thể vứt bỏ đi phòng tuyến cuối cùng, đường hoàng
nói lời ân ái với người phụ nữ khác trước mặt cô hay sao?
Mỹ Mãn chìm vào lặng im, chỉ còn biết mỉm cười trong
đau khổ, lặng lẽ rút lui về một góc phòng, ngồi xem “vở kịch hay” đang công
chiếu.
Có thể Mạc Tường đã nói đúng, tuy anh rất tốt, nhưng
chưa đủ để vì người phụ nữ nào đó mà tu tâm dưỡng tính, tất nhiên càng không
thể vì cô mà thay đổi được.
Có lẽ lòng nhẫn nại của Giả Thiên Hạ là có hạn. Tóm
lại, vì mùi vị của “cỏ đầu tiên” khá thơm ngon, cho nên anh mới làm mọi việc để
có thể nếm lại được vị. Một khi anh đã đạt được mong muốn rồi, thì cũng đồng
nghĩa với việc hai người họ lại trở về như trước kia. Đợi đến một lúc nào đó,
cô không thể chịu đựng được nữa mà muốn bỏ đi, thì anh chắc chắn chẳng thèm níu
kéo, thậm chí còn buông tay không chút luyến tiếc. Cô sẽ bị tổn thương, vậy còn
anh, có sao không? Có lẽ chỉ cần ngẫu hứng tìm một cô nàng dịu dàng, xinh đẹp
nào đó trong danh bạ giải toả, anh sẽ nhanh chóng quên cô ngay lập tức.
Cô thực sự sợ hãi. Muốn bỏ đi thì phải nhân lúc còn sớm, đừng đợi đến khi khiến
cho bản thân thương tích đầy mình rồi mới nghĩ tới việc quay lại như lúc đầu!