“Xoạt”, tiếng động rất nhẹ phát ra do có người kéo tấm
rèm cửa sổ lên, chưa đủ để đánh thức người vẫn còn đang ngủ. Chỉ có điều ánh
nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chẳng nể nang gì mà xông vào làm phiền Giả
Thiên Hạ. Mí mắt anh động đậy, mày cau có bực bội. Sự tức giận thể hiện quá rõ
ràng đó cũng chẳng khiến người kia biết điều an phận. Người ấy lại tiếp tục kéo
nốt tấm rèm còn lại, tiếp đó còn bật tất cả đèn treo tường, đèn hành lang, đèn
ngủ hai bên giường… ở trong phòng lên.
Giả Thiên Hạ từ trước đến nay luôn là một người có yêu
cầu cao trong chất lượng cuộc sống, cho dù là đi công tác thì phòng khách sạn
cũng phải đầy đủ đèn điện chiếu sáng. Nhưng yêu cầu của anh khi ngủ lại càng
cao hơn, nếu như những thứ đèn điện đó làm chói loá mắt anh vào buổi sáng hôm
sau, thì lúc tỉnh dậy đừng trách anh lại cáu gắt, nổi giận.
“Đinh Mỹ Mãn, em chán sống rồi đúng không?”. Cố gắng
quay người sang phía khác, thậm chí còn dùng cả chăn che lên mặt, tất cả mọi
thứ đều thử nhưng cuối cùng Giả Thiên Hạ đành bỏ cuộc. Trận say bí tỉ hôm qua
khiến đầu anh đau như búa bổ, tâm trạng vì thế lại càng tồi tệ hơn. Cho dù như
vậy, nhưng trong câu đe nẹt này cũng vẫn mang chút dịu dàng, khoan dung.
Song tất cả những gì anh nhận được chỉ là một khoảng
không tĩnh lặng.
Rất tốt, cuối cùng cũng chịu an phận. Giả Thiên Hạ vô
cùng hài lòng trước kết quả này. Anh đang định ngủ tiếp, thì bỗng nghe thấy
giọng nói không phải là của Mỹ Mãn vang lên.
“Chị Mỹ Mãn đi đâu mất rồi ấy”.
Anh tiếp tục lặng thinh, đầu óc vẫn chưa lấy lại đủ
tỉnh táo.
“Anh Thiên Hạ, coi như em xin anh đấy, mau tỉnh dậy
đi, mọi thứ đang loạn xạ cả lên rồi. Chị Mỹ Mãn thực sự đã bỏ đi rồi”. Người
trợ lí này cũng không phải ngày đầu mới nhận chức, cậu đương nhiên hiểu được
muốn đánh thức anh tỉnh dậy từ giấc ngủ say là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Nếu như không phải vừa sáng ngày ra một loạt các sự kiện từ trước đến nay chưa
hề có dồn dập ập tới thì cậu cũng chẳng dại gì mà mạo hiểm sinh mạng đi thách
thức anh.
Lại một hồi im lặng khá lâu, ngay vào lúc cậu trợ lí
định tiếp tục nhắc lại câu nói vừa nãy một lần nữa, Giả Thiên Hạ đã mở mắt ra,
ngồi bật dậy giống như bị điện giật vậy. “Cậu vừa nói cái gì cơ?”.
Ánh mắt của anh rất ghê rợn, vẻ mặt càng khiến người
khác phải khiếp sợ. Nhưng sự việc rất nghiêm trọng, cho nên anh trợ lí vẫn tiếp
tục liều mạng nhắc lại sự việc: “Chị… chị Mỹ Mãn bỏ đi rồi”.
“Bỏ đi? Thế nào mà lại bỏ đi? Đang yên đang lành thế
tại sao lại bỏ đi chứ?”. Anh đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện, ánh nắng chói
chang ngoài cửa sổ không ngừng chói vào mắt anh khiến Thiên Hạ khó lòng suy
nghĩ cho cặn kẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng là chị ấy đã bỏ đi. Lúc nãy em nhận được điện
thoại của phóng viên, họ hỏi em “bà xã” mà anh nhắc tới trong lễ trao giải liệu
có phải là Mạc Tường không, lại còn nói hôm nay tất cả các báo đều đã đồng loạt
đăng ảnh anh và Mạc Tường ôm hôn thắm thiết. Còn nữa, vừa sớm ngày ra họ còn
chụp được hình chị Mỹ Mãn đi ra khỏi phòng anh. Bọn họ đều phỏng đoán sau khi
bị anh phản bội lần nữa, chị ấy lại đến tìm gặp anh…”.
“Nói vào vấn đề chính đi”. Chết tiệt, lúc này ai còn
tâm trạng mà quan tâm các tạp chí lá cải suy đoán gì về cuộc sống riêng tư của
mình nữa chứ? Điều anh cần biết nhất lúc này là rốt cuộc Đinh Mỹ Mãn lại đang
“chơi” trò gì đây!
“Em… em… mấy câu em vừa nói đều là vấn đề chính cả”.
Sự việc vốn dĩ đã vô cùng hỗn loạn, bị Giả Thiên Hạ quát cho một tiếng, người
trợ lí sợ hãi tới mức líu lưỡi. “Sau khi nhận được tin tức này, em lập tức tới
đây tìm anh, ấn chuông một hồi lâu mà chẳng có ai ra mở cửa, nên em đi ra quầy
lễ tân lấy thẻ quẹt cửa dự bị. Ở quầy lễ tân em nghe thấy mấy nhân viên nói vừa
sớm tinh mơ, chị Mỹ Mãn đã kéo va li hành lí đi mất rồi. Bởi vì gặp phải sự cố
thang máy, nên họ vẫn nhớ rất rõ. Cô lễ tân còn hỏi chị ấy là vì sao không đi
cùng với anh. Chị ấy bảo có việc gấp cần phải quay về trước để giải quyết”.
Cái được gọi là “vấn đề chính” cuối cùng vẫn là lời
báo cáo dài miên man. Giả Thiên Hạ không ngắt lời, mắng mỏ tất nhiên không phải
vì đột nhiên anh trở nên nhân từ, bình tĩnh mà chẳng qua thông qua những lời
báo cáo dài dòng đó mà kí ức của anh dần dần trở về. Anh đã đoạt giải thưởng,
đáng lẽ nên quay về ăn mừng chiến thắng cùng Mỹ Mãn, thậm chí anh còn nói là sẽ
cầu hôn cô. Thế nhưng, không ngờ đến lúc phải đi thì mấy nhà tài trợ cho chương
trình lại nhất nhất kéo anh đi ăn mừng một bữa, nể mặt người ta nên anh không
tiện từ chối. Anh thầm nghĩ sẽ diễn kịch thêm một lúc, chúc rượu một vòng rồi
đi, tiếp theo thì…
Tiếp theo thì anh chẳng còn nhớ gì nữa.
“Tối qua anh về khách sạn bằng cách nào?”. Anh ngẩng
đầu, đưa lời hỏi thăm anh trợ lí, người duy nhất có thể giúp đỡ anh lúc này.
“Là chị Tiểu Tường đưa anh về…”.
“Mạc Tường?”. Thiên Hạ tuyệt vọng. Có cần thiết phải
hỏi thêm nữa không? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Anh biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ này là cái gai
trong mắt của Đinh Mỹ Mãn, lại cộng thêm những lời thêu dệt loạn xạ của giới
báo chí… Cho dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng đừng mong rửa sạch được
oan khuất!
“Đúng là Mạc Tường đã đưa anh về, nhưng lúc đó có vẻ
chị Mỹ Mãn rất bình thường, lại còn gọi điện bảo em đến đón cô ta về khách sạn
nữa. Chị ấy cười rất tươi, nhìn giống như chẳng để tâm gì đến những tin đồn
thất thiệt giữa anh với Mạc Tường mà”.
“Mau đưa di động cho anh!”. Chẳng buồn giải thích
nhiều cho một “người xem” không rõ nội tình bên trong, Thiên Hạ ngay tức khắc
nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Mỹ Mãn, giải thích đầu đuôi mọi việc cho cô để
tránh cho việc hiểu lầm tích tụ lâu ngày, đến mức muốn tháo gỡ cũng chẳng làm
nổi.
“Anh muốn gọi điện cho chị Mỹ Mãn đúng không? Không
cần phải gọi nữa, em đã gọi hơn tiếng đồng hồ rồi mà không được, chị ấy tắt máy
rồi. Em còn gọi điện đến đài truyền hình chị ấy làm việc, người ta bảo chị ấy
đã xin nghỉ phép…”.
Người trợ lí báo cáo hết sức chi tiết, chỉ có điều Giả
Thiên Hạ không hề để tâm. Trước khi tự mình nếm trải, anh nhất định sẽ không
tin tưởng bất cứ ai. Kết cục của người cố chấp chính là tất cả mọi việc đều
diễn ra đúng y như những gì cậu trợ lí đã nói trước đó, di động tắt máy, xin
nghỉ phép dài, giống y hệt như cái năm sau khi li hôn xong, cô đã chọn lựa chạy
trốn anh. Tình cảnh này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Đi đặt vé máy bay cho anh, tốt nhất là cất cánh luôn
trong ngày hôm nay”.
Ngồi yên chịu trận vốn không phải tính cách của anh,
anh ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng quay về thì mọi chuyện vẫn chưa quá
muộn.
“Được ạ, vậy về phần các phóng viên thì có cần phải để
ý không ạ?”.
“Tại sao lại không? Cứ nói với bọn họ là anh đích thực
có ý muốn kết hôn lại, hơn nữa, nhất định phải là người phụ nữ ấy”. Những
chuyện nam nữ phải lòng nhau thật quá đỗi bình thường, mà bọn họ lại cứ thích
dùng kính hiển vi phóng đại mọi chuyện lên, vậy thì cứ để cho họ chơi đùa thoả
thích. Huống hồ, nếu như Đinh Mỹ Mãn vẫn còn đang do dự chưa quyết, anh nhất
định phải thay cô bày tỏ quyết tâm.
“Anh không hiểu em, trước nay đều không quan tâm đến
cảm nhận của em, toàn thích thay em quyết định mọi việc, ép em chặt đến mức
muốn tắt thở”.
Lúc li hôn, Đinh Mỹ Mãn đã liệt kê ra cho anh không
biết bao nhiêu tội trạng. Quan điểm của anh từ trước đến nay vẫn không thay
đổi, cho đến giờ anh vẫn cảm thấy những tội danh đó chỉ là thêm thắt thôi, lúc
yêu nhau thì đó chẳng là gì hết, nhưng khi không còn yêu nữa thì bất cứ điều gì
cũng có thể trở thành lí do để chia tay. Hừm, anh không cần thiết phải ngốc
nghếch tiếp tục giữ im lặng, ngồi đó mà gánh hàng loạt tội trạng trời ơi đất
hỡi đấy. Chỉ có điều lúc này… tình thế này chẳng có lợi gì cho anh, cho nên,
đành phải tạm thời nhẫn nhịn uất ức.
Đúng vậy, chỉ là tạm thời nhẫn nhịn uất ức thôi, đợi
sau này sẽ tính sổ dần dần từng món nợ một.
“Cái đó… về phía phóng viên, tạm thời đừng lên tiếng
phát biểu bất cứ điều gì hết”. Nghĩ thế, anh liền đưa ra quyết định chống lại
hoàn toàn mệnh lệnh vừa ra lúc nãy, ngại ngùng gọi cậu trợ lí đang định đi khỏi
quay lại.
Theo những kết quả điều tra gần đây, đại sảnh ở sân
bay, nơi đưa đón người thân chính là một nơi thuận lợi để phát triển tình yêu.
Lăng Gia Khang từng rất tán đồng trước quan điểm này,
bởi vì anh đã bắt gặp Đinh Mỹ Mãn ngay ở sân bay, có điều diễn biến tiếp theo
của sự việc khiến anh chỉ có thể tức giận mà hét lên một câu “Chết tiệt!”. Sân
bay ở nước ngoài, toàn là những con người tóc vàng mắt xanh, chẳng tìm được nổi
một khuôn mặt quen thuộc. Gạch lát màu trắng bóng loáng, không một hạt bụi càng
làm cho đại sảnh sân bay trở nên sang trọng, chói lóa đến mức Lăng Gia Khang
cảm thấy hơi chóng mặt.
Nhìn thấy những nghệ sĩ dưới quyền đang sung sướng
ngồi nghỉ ngơi trong phòng của khách VIP, anh cau mày khó chịu, lặng lẽ mở ra
cuốn tạp chí mà mình chẳng hề có hứng thú xem chút nào. Anh liền nhớ tới tấm
ảnh đăng người phụ nữ bước ra khỏi phòng của Giả Thiên Hạ vào buổi sáng sớm, cô
ấy cũng đã từng nhất quyết nằm mãi trên chiếc ghế mát xa ở đây mà chẳng chịu
đi. Thậm chí sau khi thuê được nhà xong, việc đầu tiên cô ấy làm là đi mua ngay
một chiếc ghế mát xa giống hệt, có điều sau đó lại chẳng bao giờ động đến nữa!
Có phải tất cả phụ nữ đều như vậy? Càng là thứ không
thể nào đoạt được lại càng si mê, hăng say theo đuổi, ngược lại những thứ
thường xuất hiện trước mắt, chỉ cần đưa tay là với tới được thì lại chẳng có
chút hứng thú nào?
“Này này, anh đang nghĩ cái gì thế? Sao mà mất hồn ra
vậy? Anh có muốn ngồi xuống đây một lát không? Chúng ta đã ngồi máy bay hơn 10
tiếng đồng hồ rồi, cũng nên thư giãn một chút”.
“Tôi đang nghĩ tới một người điên vừa điếc vừa mù”.
Biểu hiện khác hẳn với thái độ thản nhiên, vui buồn, tức giận không hiện lên
trên mặt như mọi khi, Lăng Gia Khang nghiến răng trả lời.
Phòng nghỉ dành riêng cho khách VIP không lớn lắm,
dường như không chịu được oán khí của Lăng Gia Khang. Những nghệ sĩ dưới trướng
đều sợ bị vạ lây nên chẳng nói chẳng rằng, ngồi im thin thít. Còn đối với người
điên vừa điếc vừa mù mà Lăng Gia Khang vừa nhắc tới, mọi người không dám đưa
lời bình luận, ai mà biết lúc nào thì hai con người đầy duyên nợ đó lại gắn kết
như keo như sơn chứ?
“Được rồi, được rồi, có thể đi được rồi”. Người trợ lí
của họ sau khi làm xong mọi thủ tục vội vã đi vào thông báo.
Đối với Lăng Gia Khang thì câu nói này đến rất đúng
lúc, nơi này khiến anh nhớ đến người xưa, cho dù ánh mắt hướng về chỗ nào cũng
đều liên tưởng tới Mỹ Mãn, cứ ở đây tiếp có lẽ anh sẽ phát điên lên mất!
Cho nên, lời cậu trợ lí vừa mới dứt, anh đã vội vã cất
bước đi khỏi, khiến mọi người chẳng dám nói tiếng nào nhanh chóng thu dọn hành
lí để đuổi theo anh. May mắn là họ đang ở nước ngoài, ngoại trừ mấy người cùng
trong ngành ra thì không ai nhận ra Lăng Gia Khang, nếu không nét mặt đầy uất
hận như muốn đốt sạch cả sân bay của anh không biết sẽ bị giới săn tin liên
tưởng thành sự kiện động trời gì nữa.
“Thật là hiếm có, lâu lắm rồi mới thấy anh đích thân
đi cùng các nghệ sĩ quay quảng cáo đấy”. Người phụ trách ra sân bay tiếp đón
cũng có thể coi là quen biết Lăng Gia Khang, nhận rõ lúc này tâm trạng anh
không mấy vui vẻ, nhưng cũng không muốn suốt chuyến đi không khí cứ trầm lặng
như đưa đám nên anh đã cố gắng tìm ra câu gì đó để trò chuyện.
“Vườn nho do tôi đầu tư xảy ra chút chuyện, cần phải
đến đây để giải quyết. Chỉ là tiện đường đi cùng bọn họ thôi”.
Tuy rằng đáp án rất rõ ràng, ngắn gọn nhưng cuối cùng
họ coi như cũng tìm ra được chủ đề để chuyện trò: “Rất phiền phức đúng không?
Anh đúng là người thích tự chuốc khổ vào thân, chỉ riêng việc quản lí công ty
nghệ sĩ thôi anh cũng đã đủ bận rộn, vất vả rồi, lúc trước sao lại nghĩ tới
việc mua một vườn nho làm gì cơ chứ...?”.
Lời nói còn chưa hết ý, người kia đã phải dừng ngay
lại bởi quá kinh ngạc trước vẻ mặt khó coi lúc này của Lăng Gia Khang.
Bị một người chẳng mấy quen biết chạm vào đúng chỗ
đau, cảm giác này thật chẳng thú vị chút nào. Đích thực là anh tự chuốc khổ vào
thân, đã thế lại còn ngu ngơ, ngốc nghếch, mờ mắt chọn một người phụ nữ mà
trong lòng luôn hướng về người đàn ông khác. Nhưng đó là việc của riêng anh,
chưa đến lượt người khác bày tỏ thái độ và quan điểm.
“A a a a a a a...”. Bỗng nhiên một tiếng hét kinh
hoàng vang lên.
Lăng Gia Khang vừa nghe thấy tiếng kêu, liền cau mày
quay lại nhìn anh trợ lí nghệ sĩ đứng đằng sau lưng mình, khuôn mặt đầy tức
giận: “Làm cái gì thế? Muốn ở lại đây để hát kinh kịch sao?”.
“Không phải, không phải đâu, vì em nhìn thấy người
điên vừa điếc vừa mù mà anh nhắc tới”. Có ý tốt muốn nhắc nhở mà lại bị người
ta châm chọc, anh trợ lí này vẫn chẳng để bụng, đưa tay chỉ về phía cách đó
không xa. Phải biết rằng ở cùng với một Lăng Gia Khang đang trong tâm trạng u
sầu lúc này là một nỗi giày vò lớn. Với tình hình này, người duy nhất có thể
gạt bỏ tâm trạng u sầu đó của anh không ai khác ngoài “người điên” quen mặt
kia!
Nhìn theo hướng tay cậu trợ lí đáng thương chỉ, hình
ảnh đập vào mắt Lăng Gia Khang đáng kinh ngạc tới mức anh không thể tin rằng
mình đang được “chuyển vận”. Anh nhíu mày lại, chưa có hành động nào hấp tấp
cả, chỉ đứng nhìn kĩ càng người phụ nữ đã không ngừng đâm nát trái tim anh.
Trên người mặc chiếc váy quây màu tím nhạt bó sát gợi
cảm, chân đi đôi giày cao gót màu đen, thân hình mảnh mai ưa nhìn với đôi chân
dài thon thả, mái tóc dài nhuộm màu nâu nhạt buông xõa trên bờ vai, làn da vốn
mọi khi đã trắng mịn nay lại càng nổi bật giữa đám đông, khuôn mặt không chút
son phấn mà vẫn thanh tú, xinh tươi, đôi mắt biết cười duyên dáng, khiến người
ta chỉ cần nhìn một lần là đã có ấn tượng sâu đậm. Đúng, đó chính là Đinh Mỹ
Mãn.
Vấn đề ở đây là người phụ nữ này từ trước đến nay đều
ăn mặc tùy tiện, chẳng hiểu sao lúc này lại quyến rũ đến vậy! Dáng đứng của cô
hết sức gợi cảm, một tay cô đặt lên trên đầu xe ô tô, miệng cười tươi tắn,
trong nụ cười cũng ẩn chứa đôi chút đáng thương, ánh mắt thì nhìn chăm chăm vào
người đàn ông lạ trước mặt. Ngay đến giọng nói cũng yểu điệu như các siêu mẫu
xứ Đài vậy: “Anh đang định đi đâu thế? Có tiện đường thì cho em đi nhờ tới trạm
xe lửa với. Người ta cũng là lần đầu ra nước ngoài mà, chẳng quen thuộc gì với
con người và cảnh vật nơi đây, nên chẳng dám đi đâu một mình, sợ bị người ta
lừa gạt”.
“Tiểu thư, xin hỏi, có phải cô đang định quyến rũ tôi
hay không?”. Mặc cho cô tỏ ra vô cùng gợi cảm, người đàn ông đó vẫn chẳng có
chút cảm xúc nào hết, thậm chí còn hỏi hết sức tỉnh táo nữa.
Đinh Mỹ Mãn được thể gật đầu lia lịa, giống như kiểu
họ đã tìm được tiếng nói chung vậy.
Cảnh tượng này khiến Lăng Gia Khang không khỏi vắt tay
lên trán suy nghĩ xem rốt cuộc người phụ nữ này đang định giở trò gì! Không
phải một mực chung thủy, khăng khăng đòi lấy Giả Thiên Hạ sao? Những lời nói
chói tai đó vẫn còn vang vọng đâu đây, làm sao mà vừa mới quay người ra sân bay
nước ngoài một cái lại đã tùy tiện đứng quyến rũ một người đàn ông lạ mặt rồi,
lại còn ra vẻ như muốn chui ngay vào xe của người ta không bằng thế chứ.
Ngay vào lúc anh không kìm chế nổi mà định xông ra lôi
cô về thì người đàn ông lạ mặt thân hình vạm vỡ với làn da đen khỏe mạnh bỗng
nhiên thay đổi 180 độ so với thái độ lạnh nhạt lúc nãy. Người này bỗng uốn éo
chẳng khác gì Mỹ Mãn rồi đưa ra một câu trả lời đầy bất ngờ và sửng sốt: “Ây
dà, cô gặp nhầm đối tượng rồi, người ta chỉ có hứng thú với đàn ông mà thôi”.
Đừng nói là Đinh Mỹ Mãn, ngay cả Lăng Gia Khang đang
đứng ở một góc khuất đợi cô cũng kinh ngạc tới mức nói không nên lời. Sự việc
diễn biến phải chăng quá giống mấy chuyện trong phim bị làm phóng đại lên? Ai
có thể tưởng tượng được cái giọng eo éo kiểu giả giọng búp bê này lại có thể
được thốt ra từ miệng của một anh chàng vạm vỡ, cường tráng đến vậy chứ?
Tất nhiên cũng không phải là anh kì thị đồng tính
luyến ái, nhưng liệu anh ta có thể cho một vài tín hiệu trước chứ đừng chuyển
biến quá nhanh như vậy được không?
“Tôi... tôi... anh... anh...”. Mỹ Mãn mãi mới cất được
tiếng, lắp bắp một hồi lâu mà vẫn chẳng biết nên nói gì vào lúc này cả.
“Cho nên, mời cô tìm người khác mà quyến rũ để đi nhờ
xe nhé!”. Sau khi lạnh nhạt buông lời từ chối, anh ta lại quay trở lại thái độ
điềm đạm như lúc nãy. Anh chàng này vừa cho xe đi, vừa cằn nhằn: “Hừm, mình
ghét nhất loại người phụ nữ õng ẹo đưa tình kiểu như cô ta, người đàn ông của
mình cũng bị loại hồ li tinh đáng ghét như vậy cướp mất. Buồn nôn, đáng ghét,
không biết liêm sỉ...”.
“Khốn kiếp, ai bảo anh mù mắt tìm phải thằng lưỡng
tĩnh, thích cả hai phái cơ chứ!!!”. Nếu như “giao dịch” đã bất thành, Mỹ Mãn
cũng không cần thiết phải nhẫn nhịn nữa, cô liền mắng chửi chiếc bóng đã dần
khuất xa một cách không hề thương tiếc. Người đàn ông của hắn bị cướp mất thì
ghê gớm lắm sao? Dựa vào cái gì mà trút giận lên cô chứ? Có biết là người đàn
ông của cô cũng bị loại hồ li tinh ẽo ợt đó cướp đi mất rồi không?
Lăng Gia Khang xem như lấy lại được hồn phách, nhịn
cười nhìn khuôn mặt cô đỏ rực lên vì tức giận và cử chỉ mắng réo theo sau của
cô. So với cử chỉ điềm đạm, gợi cảm lúc nãy thì thực đúng là hai con người hoàn
toàn khác nhau, thế nhưng nói thật anh vẫn thích con người đanh đá, ghê gớm như
bà chằn lúc này của cô hơn.
Không nhận được hồi đáp gì cũng chẳng sao, Đinh Mỹ Mãn
vẫn có thể đứng đó chửi bới cho tới khi hết giận mới thôi. Còn về việc người đàn
ông kia có nghe thấy hay không cô chẳng hề quan tâm, chỉ cần có thể trút hết
mọi bực tức trong lòng ra là được.
Mãi đến khi mắng chửi mệt nhoài, đã tiêu hết giận, thì
lòng cô bỗng buồn bã vô biên. Cô cúi đầu chán nản, miệng méo xẹo, đứng ngốc
nghếch tại chỗ, đôi chân đi giày cao gót không ngừng đá mấy viên sỏi lăn trên
đường. Nhìn cô lúc này thật giống như một con vật cưng bị chủ nhân bỏ rơi, mơ
hồ, không thể tìm nổi đường về nhà, càng chẳng biết tiếp theo nên đi về bên
trái hay bên phải nữa.
Cô lại bị lạc đường lần nữa sao?
Hừm, vậy thì cũng có liên quan gì đến anh chứ? Tất cả
là do cô tự chuốc lấy mà thôi! Lăng Gia Khang bắt mình rời mắt khỏi hình ảnh
thân quen đó, không muốn nhìn cô nữa, cũng không muốn bị mềm lòng. Nếu như biết
trước dù có làm cho cô bao nhiêu thứ, cô vẫn chẳng động lòng, vậy chẳng thà
không làm gì còn hơn. “Đi thôi”.
“Hả?”.
Những người đứng bên cạnh anh không hẹn mà cùng đồng
thanh biểu lộ vẻ ngạc nhiên.
“Lên xe thôi”. Anh vẫn không thay đổi thái độ, cứ nghĩ
đến sự bất tín nhiệm của cô, rồi những lời phát biểu của Giả Thiên Hạ sau khi
đạt giải được đăng trên báo, những tai vạ cô gặp phải bây giờ anh không có
trách nhiệm phải giải quyết hộ. Vào những lúc như thế này có khi anh còn nên
mỉm cười trước nỗi đau của người khác, sau đó thưởng cho cô một câu: “Ai bảo cô
không chọn tôi?” ấy chứ! Thế nhưng anh vẫn là con người hướng thiện, không muốn
làm những chuyện vô vị và vớ vẩn đó.
Vậy nên, rời khỏi đó lập tức, không nhìn thấy cho đỡ
đau lòng là biện pháp vẹn cả đôi đường lúc này.
Nếu như người trong cuộc đã không muốn quan tâm thì
những người đứng bên xem kịch cũng chỉ có thể dần dần tản mất. Tuy nhiên, đến
lúc xe vừa khởi động, ánh mắt của anh không kìm được lại nhìn vào gương chiếu
hậu. Những gì hiện lên trong đôi mắt anh lúc này đã “bóc trần” mong muốn thực
sự trong lòng.
Chỉ vài giây tiếp đó, chẳng buồn quan tâm xem xe đã đi
hay chưa, anh yêu cầu dừng lại. Hành động này khiến anh lái xe phải nhấn phanh
gấp. Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Lăng Gia Khang mở mạnh cửa xe, mím
chặt môi, bước nhanh về phía Đinh Mỹ Mãn.
“Em có nghĩ mình nên quyến rũ anh không? Anh có thể
suy nghĩ về việc cho em đi nhờ đến trạm xe lửa”. Sau khi đứng ngay sau lưng cô,
anh trực tiếp dùng tay kéo cô vào lòng một cách thô bạo, hành động tỏ ra rất
khí thế. Nhưng sau khi thốt ra câu mở đầu như vậy, thì xem như anh đã tuyên bố
mình bại trận hoàn toàn trong trò chơi tình yêu này.
Mặc cho người phụ nữ ấy giày vò anh thế nào, Lăng Gia
Khang vẫn có thể nhẫn nhịn, thậm chí xóa bỏ hết mọi chuyện xảy ra trước đó, để
cho cô một cơ hội cuối cùng. Và tất nhiên cơ hội cuối cùng đó vẫn có thể lặp
lại rất nhiều lần.
Lúc đang đói đến mức hoa mày chóng mặt, nói không ra
hơi mà có thể nếm được một bát mì bò đậm đà hương vị, cảm xúc lúc ấy chẳng thể
dùng từ ngữ nào để diễn tả được.
Mỹ Mãn chỉ có thể dùng hành động để chứng minh, cô
suýt chút nữa là cắm cả mặt vào bát mì mà ăn rồi. Sau khi “chơi sạch” số mì và
thịt, cô cũng húp sạch nước lèo bên trong. Chưa hết, cô còn liếm môi để bày tỏ
mình ăn ngon miệng đến mức nào, thậm chí còn không ngừng thốt lên: “Chà chà,
quá đã, quá đã, đúng là mĩ vị nhân gian!”.
“Đừng có liếm môi nữa, lấy giấy lau đi”. Lăng Gia
Khang làm mặt lạnh, ném hộp giấy ăn trên bàn về phía cô. Anh thầm nuốt nước
miếng, ánh mắt rạo rực hẳn lên, buộc phải thừa nhận người phụ nữ trước mặt anh
giỏi nhất trong việc làm những hành động gợi cảm mà chính bản thân cô cũng
không hề hay biết. Chỉ một động tác liếm môi đơn giản vậy thôi mà đã có thể
khiến anh đứng ngồi không yên rồi.
“Ờ”. Mỹ Mãn là người rất biết điều. “Hưởng lợi của
người, phải chiều theo ý”, cô hoàn toàn làm theo câu nói này, cho nên bây giờ,
ở trước mặt Lăng Gia Khang, cô cũng chỉ đành nhún nhường hạ giọng mà thôi.
“Đã ăn no chưa? Có thể cho anh một lời giải thích được
rồi chứ?”.
Vừa nhắc tới chuyện này, Mỹ Mãn dường như quên sạch
hết mọi thứ, cô đập mạnh tay xuống bàn, vô cùng tức tối: “Khốn kiếp, anh đừng
có nhắc lại nữa. Con người ta nếu như đã đen đủi thì làm cái gì cũng không nên
hồn. Giống hệt như mặt trời mọc từ phía đông, trăng tròn vào ngày rằm, gần như
sắp xui xẻo thành quy luật mất rồi...”.
Cô bắt đầu kể ra hàng loạt các chuyện xui xẻo mà mình
đã gặp phải.
Cô muốn học theo người ta, nâng lên được thì cũng hạ
xuống được, thế nhưng vẫn chẳng làm được gì, đành bất lực ngồi khóc trước tên
đàn ông thối tha Giả Thiên Hạ một hồi lâu, vậy mà hắn ta vẫn ngủ say như chết.
Vội vã định bắt chuyến bay sang ngay để giải quyết rắc
rối chuyện vườn nho, kết quả là hết suất bay đành phải chờ chuyến khác.
Lúc ra khỏi khách sạn lại còn gặp sự cố thang máy hi
hữu không biết bao nhiêu năm mới xảy ra một lần.
Lúc ra tới sân bay thì bị cửa taxi kẹp vào tay.
Lúc ngồi đợi máy bay thì chuyến bay lại bị trì hoãn.
Lúc ngồi ăn cơm trên máy bay, cô nhằn ra được cả một
chiếc móng trời ơi đất hỡi trong cơm, đã vậy hình dạng nó còn kì quái chẳng thể
phân biệt nổi rốt cuộc là móng chân hay móng tay nữa!
Vượt bao gian nan khổ ải mới đến được đây, không ngờ
lại làm mất hành lí. Nếu như chỉ là mất mấy bộ quần áo và đồ dùng tùy thân thôi
thì đã đành, quan trọng là đầu óc cô như trên mây, lại còn cất hết di động và
ví tiền trong va li hành lí nữa chứ...
Sau một hồi cố gắng tìm lại hành lí mà vô ích, vạn bất
đắc dĩ Mỹ Mãn chỉ có thể nghĩ ra hạ sách duy nhất, đó là “tận dụng sắc đẹp tìm
một người để đi nhờ xe”.
“Tại sao em không làm mất cả hộ chiếu nữa luôn cho đủ
bộ?”. Sau khi nghe một loạt các giai thoại, điển tích của cô, Lăng Gia Khang
chỉ có thể đưa ra câu hỏi đó thôi.
“Bởi vì lúc đăng kí cần phải kiểm tra mà”. Cô trả lời
hết sức hợp tình hợp lí.
“Lại còn mặt mũi mà nói ra nữa hả?”.
Anh đưa mắt lườm cô một cái rồi im lặng, còn đang suy
nghĩ xem có nên lảng tránh những vấn đề mà cả hai đều không muốn nhắc tới hay
không, thì Mỹ Mãn lại tỏ ra khách khí, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Chuyện
này... Cảm ơn anh đã cho em mượn tiền, đợi sau khi trở về nước, em sẽ nhanh
chóng trả lại cho anh. Còn tiền bát... bát mỳ này chắc không cần tính nữa đúng
không...?”.
“Em nghĩ anh đưa em quay về chỉ để đợi em trả lại tiền
sao?”. Lăng Gia Khang nhếch mày, bật cười hỏi lại cô.
Định tỏ ra khách khí với anh thế ư? Cô thực sự không
hiểu là nhiều lúc những lời nói khách khí kiểu này còn làm người ta tổn thương
hơn là lời nói tuyệt tình, trách móc sao? Nếu như người phụ nữ này đã chẳng để
tâm gì đến cảm nhận của anh thì anh cũng chẳng cần thiết phải để ý xem liệu lúc
này nhắc tới Giả Thiên Hạ có làm cô bị tổn thương hay không! Anh tiện tay cầm
lấy cuốn tạp chí đã gây ảnh hưởng nặng nề đến tâm trạng cả ngày nay của mình
đưa ra trước mặt cô, mở tới trang đăng các thông tin liên quan đến Mỹ Mãn, Lăng
Gia Khang chẳng ngại ngần mà hỏi: “Em thực sự muốn tái hôn với hắn ta hả?”.
Mặc dù toàn bộ giới truyền thông báo đài đều nhất trí
coi Mạc Tường là “bà xã” mà Giả Thiên Hạ đã nói tới, nhưng anh có thể khẳng định,
tên họ Giả đó chắc chắn đang ám chỉ đến Mỹ Mãn.
Đúng như những gì Lăng Gia Khang dự liệu, Đinh Mỹ Mãn
bắt đầu lắp bắp, ánh mắt lảng tránh, biểu hiện ngại ngùng, xấu hổ.
Chỉ có vài chữ giản đơn, giọng điệu bình thản, vậy mà
lại uy lực đến mức khiến đầu óc cô rối bời, không còn biết trốn vào đâu, bất
đắc dĩ phải nhìn lại sự ngốc nghếch và hoang đường của mình. Liếc mắt nhìn qua
tấm ảnh trên tạp chí, cô mím môi, chẳng muốn tìm hiểu sâu thêm nữa, vì cho dù
không nhìn các dòng chữ chú thích bên dưới thì cô cũng có thể đoán được ra đại
khái tình hình.
Một cuộc li hợp quá đỗi bình thường, nhưng dưới
con mắt soi xét của báo đài đã bị phóng đại lên gấp nhiều lần. Con người trước
kia cứ cách năm ba hôm lại bị đăng lên một vụ xì căng đan tình ái bây giờ lại được
coi là người đàn ông tốt và chung tình, lãng mạn. Tuy nhiên, nói cho cùng thì
Mạc Tường chẳng qua cũng chỉ là một yếu tố gây nên cao trào mà thôi, cho dù
không có người phụ nữ vô duyên đó chen vào giữa thì bên cạnh anh cũng chẳng bao
giờ thiếu các bóng hồng. Anh chính là loại đàn ông như vậy, thích chơi đùa,
thích gây sự chú ý, ham muốn cảm giác kích thích, mới mẻ, khi đã chán ghét thì
dứt áo ra đi mà không hề luyến tiếc, giống hệt như lúc hai người chia tay. Kết
hôn lại sao? Lại quay trở về cuộc sống lo lắng không yên mỗi lần lên mạng đọc
tin tức làng giải trí sao? Cho dù cô có bao dung độ lượng đến đâu thì cũng
không thể coi như không có chuyện gì được.
Có nhiều lúc cô cũng suy nghĩ hết sức ngây ngô,
nếu như cô không phải là Đinh Mỹ Mãn, anh không phải là Giả Thiên Hạ, cuộc hôn
nhân của họ không bị phơi bày, soi xét trước đám đông quần chúng thì liệu tình
yêu đó có thể ổn định, bình yên hơn được không?
“Nếu như đã quyết định thế rồi, thì một lúc nữa
anh sẽ bảo người đặt vé cho em quay về, chuyện ở vườn nho em không cần phải
quan tâm nữa, phần của em anh sẽ mua lại. Xin mời em mau chóng đi về kết hôn,
đừng có lượn lờ trước mắt anh!”.
“Cũng không chắc đâu”. Cô trợn mắt lên, quyết
định ngắt lời Lăng Gia Khang.
Chẳng ai cam lòng để cho người đàn ông xấu xa đó
làm lỡ cả đời của mình được! Cô có quyền quyết định cuộc sống của riêng mình,
càng có tư cách để quyết định mình nên đặt nặng sự nghiệp hay tình ái lên trên.
Nếu như tính cách Thiên Hạ thích thất thường nóng lạnh, lúc xa lúc gần, thì xin
lỗi, cô thà sống một mình cả đời còn hơn.
“Hử?”. Câu trả lời của cô không khiến Lăng Gia
Khang kinh ngạc hay kì lạ, mà chỉ có chút nghi ngờ nên đưa lời hỏi lại, thực sự
anh đang rất bình tĩnh. Cho dù Mỹ Mãn chẳng nói gì nhiều, nhưng anh hoàn toàn
có thể đoán được đôi phần câu chuyện. Nếu như cô với Giả Thiên Hạ thực sự đang
ân ân ái ái, gắn kết như keo, sắp sửa tổ chức hỉ sự giống như trên tạp chí nói
thì tại sao lại một thân một mình tới đây chứ?
“Ừ, ừ”. Cô lại gật đầu lia lịa để tăng thêm tính
thuyết phục cho lời nói của mình.
Vậy là đáp án mà anh cần đã đặt ngay trước mặt
rồi, những gì đã qua thì cũng chẳng tính toán nhiều làm gì. Nghĩ thế, anh liền
đứng dậy, gập cuốn tạp chí lại, vỗ nhẹ vào đầu cô, giống như đang tuyên dương
một thú cưng sau một thời gian bỏ nhà ra đi cuối cùng cũng tìm được đường về
nhà. “Rất tốt, hãy nhớ lấy những điều mà em nói hôm nay”.
Tay của anh cũng có chút uy lực, khiến cho Mỹ
Mãn hiếu kì ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của hai người chạm nhau dù chỉ trong một
vài giây ngắn ngủi, cô vẫn cứ thấy hoảng lọan sợ hãi nên đành đưa mắt đi chỗ
khác trốn tránh. Bằng trực giác nhạy cảm của người phụ nữ, cô hoàn toàn có thể
cảm nhận được trong từng lời nói hành động của anh đều ẩn chứa ý cảnh cáo,
giống như chuyện cô tự trách móc bản thân khi cứ giằng co với Giả Thiên Hạ
trong mắt anh lại mang một tầng ý nghĩa khác vậy.
Miền nam Trung Quốc trời đất thường u ám, lạnh
lẽo vào mùa đông, cộng thêm mây mù ủ dột, chẳng thấy mặt trời khiến cho không
khí trở nên ảm đạm, chán chường. Chính trong thời tiết u ám ấy, ở văn phòng làm
việc của một nhà sản xuất ở đài truyền hình lại càng tử khí đằng đằng.
Nghe nói chủ nhân của căn phòng làm việc này gần
đây lúc nào cũng ở trong tình trạng “nộ khí xung thiên”, không có việc gì tốt
nhất đừng có bước chân vào đó, nếu không thì đừng trách rước vạ vào thân, nhẹ
thì tổn thương lòng tự trọng, nặng thì thân thể và trái tim đều tan nát, ngay
đến cả đồng chí giám đốc đài cũng không dám mạo phạm. Ngẫm kĩ nguyên nhân thì
là do người vợ mà vị sản xuất chương trình nổi tiếng này tuyên bố là sẽ theo
đuổi lại đã không từ mà biệt, xin nghỉ phép dài hạn, di động tắt máy, bặt vô âm
tính, giống như hoàn toàn bốc hơi.
“Mình đoán là anh ấy đã bị đá rồi, sự thật đang
bày ngay trước mắt rồi còn gì? Mạc Tường không cần anh ấy nữa.”
“Ha ha, Mạc Tường vốn dĩ chẳng xứng với anh ấy.”
“Làm sao mà có thể là Mạc Tường được? Mình đoán
là Đinh Mỹ Mãn, người ta còn chẳng buồn nói lời chia tay cơ mà!”.
“Ha ha, đúng là tạo nghiệt mà, thật không ngờ
một cao thủ tình trường, trước nay bất bại như Giả Thiên Hạ mà cũng có ngày hôm
nay.”
“Chắc không chỉ đơn giản như vậy đâu, chắc chắn
Đinh Mỹ Mãn lần này quay về là để trả thù, sau khi khiến cho anh chồng cũ điên
đảo vì mình, lại bỏ rơi khiến anh phải nếm trải mùi vị bị ruồng bỏ một cách vô
tình”.
“Hi hi, đúng là tự mình gây nghiệt, thật không
ngờ lòng hận thù của người phụ nữ lại mạnh mẽ đáng sợ đến vậy.”
“Mọi người hình như nghĩ mọi chuyện quá phức tạp
rồi, nói không chừng hai vợ chồng người ta chỉ là đầu giường cãi nhau vặt vãnh,
cuối giường đã làm lành với nhau rồi cũng nên”.
“Ha ha…”
Choang!
Một chiếc gạt tàn thủy tinh đẹp đẽ bay vèo ra
khỏi phòng làm việc của Giả Thiên Hạ, phản chiếu ánh sáng lung linh huyền ảo
của ánh đèn, rồi tan tành khi va đập vào tường, vỡ thành nhiều mảnh, rơi lả tả
trên tấm thảm màu trắng gạo. Tất cả mọi người đều hoảng hồn, nhanh chóng biết
thân biết phận, giả vờ như đang vô cùng bận rộn chuyển đổi chủ đề sang chuyện
công việc: “À này, mình hỏi cái, rốt cuộc đoạn quay hôm qua đã thẩm duyệt xong
chưa?”.
“Ây da, bây giờ năng suất làm việc của mọi người
càng ngày càng thấp, thẩm duyệt cũng mất khoảng thời gian khá lâu đó.”
Giả Thiên Hạ đóng cửa sầm một tiếng, chẳng muốn
quan tâm đến những suy đoán của mấy người ngoài kia. Chia tay, báo thù, hai vợ
chồng cãi nhau… Hơn ai hết, anh mới là người cần biết rõ rốt cuộc giữa hai
người đang xảy ra chuyện gì.
Vừa đêm hôm trước vẫn còn mặn nồng, thẹn thùng
nói chuyện kết hôn, ngày hôm sau đã không từ mà biệt, lẽ nào tất cả mọi việc
đều chỉ là một màn kịch trước sau bất nhất hay sao?
Cô có thể tức giận vì chuyện anh không giữ lời
hứa, thậm chí có thể hoãn lại hôn sự vì chuyện Mạc Tường đưa anh về trong đêm
khuya, nhưng ít nhất cũng phải nghe anh giải thích đôi lời đã chứ. Tại sao đến
giờ, cô vẫn còn bị ảnh hưởng bởi mấy bài báo vớ vẩn, mà hoàn toàn không tin
tưởng vào anh? Thậm chí cô còn chẳng nói lời nào đã biến mất không chút tung
tích, giữa hai người đâu phải là một trò chơi, sau khi anh đã tận tâm tận lực,
hoàn toàn đầu hàng trước cô, không thể nào nói ngừng là ngừng ngay được, anh
càng không thể nào thản nhiên nói từ bỏ là từ bỏ được ngay như cô.
Tiếng chân người đi lại ở bên ngoài làm ngắt
quãng suy nghĩ của Giả Thiên Hạ, anh cau mày bực bội, tiện tay vơ ngay con
chuột máy tính trên bàn ném vút ra.
Người ngoài cửa nhanh nhẹn đóng cửa lại để làm
tấm khiên chắn khỏi con chuột máy tính vừa bay đến, sau khi đã xác định chắc
chắn không còn đợt công kích thứ hai nữa, anh mới ho một tiếng rồi đi vào
trong.
“Úi chà, mấy nhân viên của cậu tận tình quá đấy,
cũng biết thân biết phận thu dọn hết những vật gây nguy hiểm ở trên bàn.” Mắt
nhìn lướt qua bàn làm việc chỉ còn dư lại mỗi chiếc máy tính, Tạ Mục Đường tiến
lại ngồi hờ lên mép bàn, chẳng sợ chết mà buông lời bông đùa mở màn.
“Nếu như chưa muốn chết thì phiền cậu biến ngay
ra ngoài cho”. Đây được xem là câu nói cửa miệng gần đây của Giả Thiên Hạ, nếu
như không phải nể mặt người đang đứng đây là ông bạn thân lâu năm, thì chắc anh
đã ném cả cái máy tính qua đó rồi.
“Cậu có chắc chắn là muốn mình biến đi không?
Ngay cả khi mình có tin tức của Đinh Mỹ Mãn thì cậu cũng không muốn nghe hả?”.
Nếu như đã không sợ chết thì chắc chắn là phải có con bài nào để bảo toàn mạng
sống rồi. Tạ Mục Đường nhếch mép cười, tin chắc người bạn ngốc nghếch đang chỉ
còn thoi thóp hơi thở, sau khi nghe câu nói của anh, nhất định sẽ hồi sinh ngay
lập tức.
Giả Thiên Hạ trấn tĩnh lại, quay ghế ra, nhìn
thẳng vào mắt Tạ Mục Đường, sau khi đã xác định chắc chắn đây không phải là trò
đùa, anh liền nhảy dựng người lên hét lớn đúng như dự liệu của Mục Đường: “Cậu
thật khốn kiếp, không biết thế nào là đi thẳng vào vấn đề sao?”.
Người đàn ông đang cuồng loạn vì thất tình không
nên dây vào, Tạ Mục Đường hiểu rất rõ điều đó vì bản thân anh đã từng trải qua.
Thế nên chuyện này không thích hợp để lôi ra đùa, anh tốt nhất vẫn nên nói đúng
vào điểm chính: “Nghe nói khu vườn nho mà cô ấy đầu tư ở nước ngoài xảy ra sự
cố, nên phải sang đó để xử lí”.
“Ở đâu thế?”.
Tạ Mục Đường nhún vai, bày tỏ rằng mình đã cố
hết sức rồi, những gì có thể làm, có thể tìm hiểu cũng chỉ đến đấy mà thôi.
Nhìn thấy Giả Thiên Hạ ngồi sụp xuống ghế vẻ buồn bã, Mục Đường phiền não đưa
tay lên day day thái dương, đưa ra những lời an ủi hiếm thấy: “Ít nhất thì cũng
có thể biết được cô ấy không gặp chuyện gì hết, cũng không phải vô duyên vô cớ
mà biến mất. Nếu như chỉ là xin nghỉ phép thôi thì có nghĩa là cô ấy nhất định
sẽ quay lại, cậu vẫn còn rất nhiều cơ hội mà”.
“Tốt nhất là nên như vậy”. Thiên Hạ nghiến răng
trả lời, chỉ hận là không thể lôi ngay Đinh Mỹ Mãn ra nghiền thành từng mảnh
vụn.
Anh chỉ có thể ngồi không mà chờ đợi hay sao?
Gần một tuần nay anh gần như sắp suy sụp hoàn toàn, điên cuồng dùng mọi cách,
tìm kiếm cô khắp nơi. Đến nhà bố mẹ đẻ cô để chờ, báo cảnh sát, thậm chí còn
nghĩ tới việc đến đài truyền hình phát thông báo tìm người 24 lần một ngày.
Ngay cả thông báo về các xác chết nữ vô danh anh cũng lưu tâm để ý. Còn cô thì
sao chứ? Chỉ vì có chuyện gấp cần giải quyết mà ngay đến thời gian để lại một
tờ giấy cũng không có sao? Tại sao di động lại luôn tắt máy? Cước điện thoại
nước ngoài đắt đến mức khiến cô phá sản ư?
ღ ღ ღ
Vào thời khắc hoàng hôn, ngồi trong vườn nho uống Coca
mát lạnh, Mỹ Mãn nhìn nho bạt ngàn khắp vườn, dưới ánh chiều tà rực lên một
biển đỏ lãng mạn, thoảng thoảng trong không khí là mùi rượu vang thơm ngon.
Trong cảnh sắc như vậy, thật khó để không đắm chìm, si mê. Cũng chính vì lí do
ấy mà năm đó Đinh Mỹ Mãn mới phát sốt phát rồ lên, chẳng suy nghĩ gì, rút hết
tiền ra mua lại khu vườn nho này.
Sau đó, mỗi lần nghĩ tới chuyện ấy cô đều hối
hận vô cùng.
Có điều ngay lúc này, khi lại lần nữa được chìm
đắm trong phong cảnh đẹp như tranh vẽ, tất cả mọi hối hận của cô dường như đều
tan biến hết.
Ngay sau cô là một căn nhà nhỏ hai tầng, ban đầu
vốn dĩ rất lụp xụp, nhưng sau khi hai người mua lại, Lăng Gia Khang liền thuê
người sửa sang nó thành một ngôi nhà đẹp với phong cách Địa Trung Hải, căn nhà
xanh trắng toát lên vẻ thanh thản, an nhàn.
Mỹ Mãn nghiêng đầu, qua chiếc cửa sổ không lớn
lắm của căn nhà, cô thấy Lăng Gia Khang đang mỉm cười lịch sự, nói chuyện cùng
một người đàn ông khác ở bên trong. Thực ra, cô cũng nên tham dự vào cuộc trò
chuyện đó mới đúng, nói cho cùng thì khu vườn này cũng thuộc quyền sở hữu của
cô, thế nhưng Đinh Mỹ Mãn ngay đến tiếng Anh còn chẳng lưu loát nói chi đến thứ
tiếng khác. Cho dù là cô có hiểu người ta nói gì thì cũng chẳng biết cách xử lí
thế nào, chi bằng cứ giao hết cho Lăng Gia Khang đi giải quyết, mình lại càng
được thảnh thơi.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay
về phía khung cửa sổ, nhìn thẳng vào cô rồi nở nụ cười tươi rói. Quay lại nói
thêm vài câu với người kia rồi anh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Bàn chuyện xong rồi hả?”. Mãi cho tới khi anh
bước tới trước mặt mình, Mỹ Mãn mới ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
“Ừ”. Anh gật đầu rồi thản nhiên nhấc cốc Coca Mỹ
Mãn vừa uống lên nhấp vài hớp. Vị chua lạnh bỗng xộc lên trong miệng khiến anh
bất giác nhau mày: “Sau này em ít uống những loại nước uống thế này đi”.
Đinh Mỹ Mãn không thích người khác chi phối sở
thích của cô, quy định cô nên ăn cái gì, uống cái gì. Người cô là thuộc về bản
thân cô, muốn làm gì đều phải do chính cô quyết định mới phải. Trước lời dặn dò
của Lăng Gia Khang, Mỹ Mãn lựa chọn giải pháp phớt lờ: “Tại sao lại bàn xong nhanh
thế?”.
“Vì sợ em cảm thấy buồn chán, nên chỉ bàn mấy
thứ quan trọng mà thôi”.
“Ờ”. Mỹ Mãn gật đầu rồi tiếp tục ngây người
thưởng thức cảnh đẹp trước mặt. Cũng không đến mức buồn chán, so với nhịp sống
quay cuồng hồi còn trong nước, thì an nhàn, thảnh thơi như lúc này đúng là một
kiểu hưởng thụ bất tận.
Chẳng thể nhớ nổi là đã đọc được ở đâu, Lăng Gia
Khang chỉ biết là trong lúc nói chuyện thì từ “Ờ” khiến cho người ta cảm thấy
cụt hứng và chán chường nhất. Chỉ một từ đơn giản ấy thôi mà có đủ uy lực khiến
người đối thoại phải thoái lui, lùi bước. Anh còn có thể nói gì tiếp chứ? Mà
hình như dù có nói chuyện gì thì đối phương cũng chẳng mấy quan tâm, hứng thú.
Rõ ràng là người phụ nữ này sẽ không bao giờ thấu hiểu được tấm lòng của người
khác. Đột nhiên anh bừng sôi máu, không mấy thích ứng với hoàn cảnh lúc này.
Anh liều mình dịch chuyển ghế sang ngồi cạnh cô, không nói thêm gì.
Hình như cảm nhận được mình là nguyên nhân khiến
cho không khí trở nên kì lạ, Mỹ Mãn ngượng ngùng nhếch miệng cười, có ý níu kéo
lại: “Có điều… có phải anh muốn nói gì với em không?”.
“Em có tâm trạng để nghe hay không?”. Anh cười
nhạt, trong giọng nói pha chút châm chọc.
“Làm gì có chuyện không chứ…”.
“Tại sao lại không hỏi anh rốt cuộc vườn nho đã
xảy ra chuyện gì? Em không quan tâm đến vậy sao?”. Anh rất thấu hiểu con người
Đinh Mỹ Mãn, trước giờ cô vẫn rất lo lắng cho khu vườn nho đã dồn hết tiền tích
lũy để đầu tư này. Lúc này cô lại chẳng mấy quan tâm, thì chỉ có duy nhất một
lí do: trong lòng cô còn có chuyện khác phiền phức, rắc rối hơn.
“Có quan tâm chứ, nhưng mà đã có anh ở đây rồi,
mình anh giải quyết là ổn. Lẽ nào anh lại muốn âm mưu với người ta bán em đi
nữa sao?”. Cô lười biếng nằm xuống chiếc ghế mây, đón nhận ánh hoàng hôn chói
lóa khiến đôi mắt cô phải nhíu lại.
Câu trả lời này khác xa so với dự tính của Lăng
Gia Khang, tuy đã quá đỗi quen thuộc trước những chiêu quyến rũ của mấy cô gái
chân dài, nhưng hành động biểu lộ tín nhiệm và sự ỷ lại trong vô thức của cô
lúc này lại làm anh sung sướng vô cùng. Lăng Gia Khang mỉm cười, đưa tay vuốt
ve chiếc mũi xinh đẹp của cô, như đang vỗ về con mèo yêu quý, hành động này cho
thấy anh vô cùng sủng ái con vật cưng kia. “Trước đây không phải em toàn cằn
nhằn, oán trách anh đã lừa em đầu tư vào đây sao?”.
“Chà”. Cô lại thở dài. “Em vốn dĩ thông minh,
lanh lợi thế này, làm sao mà không hiểu được dụng ý của anh chứ? Anh vì sợ em
sau khi li hôn buồn chán quá nên tìm việc cho em tiêu tốn bớt tâm lực và thời
gian vào đó đúng không?”.
Đúng là cô đã đánh giá quá cao phẩm chất của
anh.
“Cho nên em cũng chỉ tùy tiện oán trách đôi chút
thôi, nghĩ cho kĩ thì khu vườn nho này cũng không tệ chút nào, chẳng khác nào
một thế giới “đào nguyên”. Anh thử ngẫm mà xem, vào lúc hòang hôn, ngồi ở đây
vừa ngắm phong cảnh, vừa thưởng thức mùi vị ly rượu nho của chính vườn nhà
mình, ngửi mùi rượu thoang thoảng trong gió, thật tuyệt diệu biết bao!”.
Phía bên mép Lăng Gia Khang hơi giật giật, anh
không biết liệu có phải cô đang châm chọc anh hay không?
Nhớ lại hồi đó, kế hoạch anh vạch ra thật tuyệt
diệu. Vốn dĩ anh cho rằng chỉ cần cô dùng hết số tiền đang có để đầu tư, trong
khoảng thời gian ngắn sẽ khó lòng thu hồi vốn, thì sẽ nhất nhất dựa dẫm vào
anh, khiến cho quan hệ của họ ngày càng mật thiết, từ mật thiết đến không thể
tách rời, sau đó cứ thuận lợi mà như vậy mãi cho đến “đầu bạc răng long”.
Để đạt được mục tiêu vĩ đại đó, anh bất chấp thủ
đoạn vừa nịnh vừa lôi kéo cô rút tiền đầu tư cho bằng được.
…
“Em thử nghĩ mà xem, tuy rằng ít nhất phải mười
năm nữa mới thu lời được, nhưng thời gian mười năm rồi sẽ trôi qua rất nhanh,
chớp mắt một cái là xong. Đến lúc đó, dưới ánh mặt trời rực sáng, thưởng thức
mùi vị ly rượu của chính vườn nhà, ngửi mùi rượu thoang thoảng trong gió, cuộc
sống đó khác nào trên thiên đàng chứ?”.
…
Không sai, hồi đó anh đã nói những lời như vậy,
giống y hệt những gì mà Đinh Mỹ Mãn vừa nói. Vận đổi sao dời, sau khi được Đinh
Mỹ Mãn truyền đạt lại “nguyên đai nguyên kiện”, anh mới cảm thấy mấy câu nói
này thật quá “sốc”, chỉ hận là không thể cắt ngay chiếc lưỡi “ngây thơ vô số
tội” của mình xuống.
“Lẽ nào em không cảm thấy anh làm như vậy là vì
muốn em không thể tự lập được, bất đắc dĩ phải sống dựa dẫm vào anh sao?”.
Không muốn làm thánh nhân, thánh nhân thường là kẻ bại trận trên tình trường
gian khổ, Lăng Gia Khang chẳng em dè gì tiết lộ chân tướng sự việc.
“Hả?”. Hiển nhiên là sau thời gian dài bị lừa
dối đã quen rồi, việc anh đột nhiên thành thật khiến Mỹ Mãn xoay sở không kịp.
“Vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch của em lúc này có
ý gì đây? Nghe không hiểu sao? Anh chính vì đã phải lòng em, muốn theo đuổi em,
cho nên mới không từ mọi thủ đoạn đó. Tốt nhất là em nên chấp nhận đi, như vậy
cả nhà đều vui, nếu như nhất quyết từ chối thì phiền em trả lại hết nợ nần cho
anh”.
“Trả hết nợ… nợ…”. Trả nợ gì mới được chứ? Sau
một hồi lắp bắp, cuối cùng cô cũng lấy lại được bình tĩnh: “Trả kiểu gì đây?”.
“Rất đơn giản thôi, anh đã ở bên em một năm
trời, em hãy trả lại anh một năm đó. Vì em mà anh đã đọan tuyệt hết mọi cảm
hứng với những người phụ nữ khác, nên em cũng phải giống như anh, giữ khoảng
cách với những người đàn ông khác. Anh bao em ăn, bao em ở, lo lắng, kể chuyện
cười để em vui, nếu như em không có tiền thì có thể nghĩ tới việc lấy thân báo
đáp. À, ngoài ra anh cho phép em trả góp có kì hạn”.
Tại sao lại có loại đàn ông tính toán đến vậy
chứ? Lại còn cho phép trả góp có kì hạn nữa? Anh ta là giám đốc công ty nghệ sĩ
chứ có phải nhà tư bản đâu.
Không có miếng bánh nào tự nhiên rơi từ trên
trời xuống, cho dù có rơi thật thì cũng không đến lượt cô, nên phiền cô hãy lấy
cả đời còn lại mà bồi thường… Khốn kiếp, đây rốt cuộc là lí luận theo kiểu quái
quỷ gì thế? Đinh Mỹ Mãn ngây người đờ đẫn, dẫu không có mồm miệng khéo léo mà
tranh luận tới cùng, thì cũng phải tranh đấu đôi lời chứ: “Vậy… vậy… vậy nếu
như em không trả thì sao?”.
“Anh là người rất hẹp hòi, anh sẽ báo thù đó”.
Nụ cười đầy sát khí của anh tước đi quyền hạn đấu tranh cuối cùng của cô.
“Vậy cũng giống như lần đó, đột nhiên anh điều
người dẫn chương trình của em đi đúng không?”.
Câu nói đầy thận trọng của cô vừa dứt, anh đã nộ
khí bừng bừng lôi cô xềnh xệch vào trong nhà.
Mỹ Mãn nhìn anh lục tìm khắp các ngăn tủ, sau
một hồi, anh liền vứt một tập giấy ra trước mặt cô. Tiếp đó, anh thốt lên một
câu nghe như đã nén nhịn trong lòng rất lâu rồi: “Anh không thích bị đổ oan”.
Đổ oan…?
Đây đúng là một nỗi oan khuất nực cười và hoang
đường.
Một tập giấy fax dày đặt ra trước mặt cô, khuôn
mặt Mỹ Mãn ngày càng cau có, bực dọc.
Tất cả mọi chứng cứ, tất cả mọi chân tướng đều
chỉ ra rằng người gây ra tất cả mọi chuyện chính là Giả Thiên Hạ, người mà bấy
lâu nay cô đã đặt biết bao niềm tin và tình yêu vào. Cô vốn dĩ cho rằng Lăng
Gia Khang bất ngờ trở mặt, may mắn ở bên cạnh còn có một người đàn ông tự nguyện
che mưa chắn gió cho cô, thật không ngờ bây giờ nhìn lại hóa ra mọi chuyện đều
do tên đàn ông xấu xa đó tự biên tự diễn.
Cô cảm thấy mình không khác gì một con ngốc, tự
huyễn hoặc rằng người chồng trước tình cũ chưa dứt, tự cho là trước đây hai
người li hôn chẳng qua vì nhất thời nóng nảy. Chân tướng đã rõ, anh đã chuẩn bị
hết mọi thứ, chỉ chờ cô tự sập bẫy mà thôi.
“Nếu như đến tận lúc này mà em vẫn cứ nhất nhất
một lòng một dạ với hắn ta, thì anh cũng đành đầu hàng thôi”.
“Còn lâu nhé, cho dù có muốn nhất nhất một lòng
một dạ, em cũng còn lâu mới chọn hắn làm đối tượng”. Cô vứt đống giấy fax đó
đi, giả vờ như mình chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào hết. Cô không muốn thừa nhận
mình vẫn còn chịu ảnh hưởng nặng nề từ Giả Thiên Hạ tồi tệ đó.
“Hả? Thật không? Em quên hắn rồi sao?”. Cho dù
biết chắc lúc này cô chỉ đang cố chấp nhưng Lăng Gia Khang vẫn lựa chọn tin
tưởng vào phản ứng nơi cô.
“Quên sạch rồi!”. Và ai đó cũng rất cứng miệng
khẳng định.
Lăng Gia Khang biết dừng đúng lúc, cảm thấy không
cần thiết phải hỏi sâu thêm ép cô nói ra những lời mà chắc chắn anh không thích
nghe, anh thà chấp nhận tin tưởng những lời nói dối lòng của cô còn hơn. “Thế
thì rất tốt, vậy hai chúng ta hãy thử bắt đầu xem sao?”
“… Bắt đầu cái gì cơ?”. Cảm thấy sự việc đang
chuyển sang hướng không đúng đắn, Mỹ Mãn ngây thơ cho rằng chỉ cần giả bộ không
hiểu gì hết là có thể ứng phó với mọi thứ.
Anh mỉm cười lạnh nhạt, nhìn chăm chăm vào ánh
mắt cô. Thực lòng anh cũng chẳng nhớ rõ đã tiêu tốn biết bao nhiêu thời gian và
công sức với người phụ nữ này nữa, có lẽ bản chất của con người vốn là như vậy,
càng không đạt được lại càng mong đợi, khao khát. Anh có thể tiếp tục bỏ qua
lòng kiêu hãnh của mình, diễn vai “anh hề” làm cô vui vẻ trong lúc cô buồn bã
chán nản nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là lòng nhẫn nại của anh là bất
tận: “Đừng có giả ngốc nghếch. Không phải em nói đã quên hắn rồi sao? Tại sao
chúng ta lại không thử bắt đầu hẹn hò, yêu đương nhỉ? Anh cũng đâu có bắt em
nhất định phải lấy anh, chỉ là thử một lần xem sao thôi mà. Hay là em sợ sẽ yêu
anh sâu đậm quá? Hoặc là… căn bản em không quên nổi hắn ta…”.
“Còn lâu ấy! Ai nói là em không thể quên nổi?
Em… em… để em suy nghĩ xem đã…”. Những lời anh nói nghe ra đúng là một cái bẫy
lớn, nhưng để giữ thể diện, cô vẫn cứ liều mình xông vào.
Nghe xong câu nói của cô, Lăng Gia Khang không
che giấu nổi nụ cười sung sướng, tuy rằng chỉ là “suy nghĩ xem sao” nhưng ít ra
cũng có chút tiến triển. Ngay từ ban đầu, anh không nên kiên quyết đòi làm một
quân tử, nhất quyết phải giữ thể diện, không chịu làm thế thân cho người khác,
nhất nhất muốn cô quên sạch hình bóng của Giả Thiên Hạ rồi mới bắt đầu yêu
đương. Sự thực đã cho thấy rõ, cảm xúc của Mỹ Mãn không hề diễn biến theo như
mong muốn của anh, nên anh đành phải dùng chiêu “độc”.
Vào những lúc như thế này, anh nên thừa thắng
xông lên.
Vậy là anh để mọi thứ tuân theo bản năng tự
nhiên, kéo cô ngả vào lòng mình, chắn hết mọi đường rút lui, rồi nhân cơ hội cô
chưa kịp hối hận mở miệng kháng cự, sẽ trực tiếp dùng miệng chặn lại mọi thứ.
Mỹ Mãn mím chặt môi lại, cố gắng vùng vẫy trốn
tránh nhưng lại chẳng thể tìm nổi đường rút lui.
Cảm giác đầu lưỡi ấm nóng, cuồng nhiệt của anh
đã cuộn lấy chiếc lưỡi của mình, Mỹ Mãn chợt bừng tỉnh. Mọi chuyện không nên
diễn biến tới mức này! Hiện giờ cô đã bị Giả Thiên Hạ làm cho tức quá mà quên
mất chuyện chính, cô rất muốn trả thù anh. “Anh có thể đùa giỡn chuyện tình cảm
thì tôi cũng có thể”. Ý nghĩ đó khiến cho cô mơ hồ đồng ý suy nghĩ về yêu cầu
của Lăng Gia Khang. Song nếu như làm như vậy để cho anh hiểu lầm bất cứ điều
gì, thì thật là bỉ ổi, cô thật không công bằng với anh. Giữa hai người vẫn nên
duy trì quan hệ bạn bè thân thiết, không nên vượt qua ranh giới đó mới đúng!
“Anh không hề cảm thấy bất công, hãy cho anh cơ
hội, để anh chứng minh rằng anh xứng đáng hơn hắn ta”. Bản thân Lăng Gia Khang
cũng không hiểu rõ rốt cuộc anh yêu cô tới mức độ nào mà có thể thấu hiểu cô
đến thế? Hay là khi đầu môi hai con người chạm nhau thì bất giác sẽ khiến họ
tâm tư tương thông, thần giao cách cảm? Tóm lại, cho dù nhắm mắt, anh cũng hoàn
toàn hiểu được nguyên nhân tại sao đột nhiên Mỹ Mãn lại vùng vẫy.
ღ ღ ღ
Trong cuộc sống công nghiệp thời hiện đại này,
hình như mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Ngay cả những chuyện tình yêu trai gái
phức tạp kiểu này mà cũng có thể bàn bạc, thương thảo như kí kết hợp đồng vậy,
bên A bên B sau khi kí tên thì có hiệu lực kể từ lúc kí sao? Mỹ Mãn không biết
những người khác thế nào, chứ giữa cô với Lăng Gia Khang thì mọi chuyện diễn ra
cứ như bàn bạc làm ăn!
Có lẽ dũng cảm tiếp nhận một chuyện tình cảm mới
chưa chắc đã là chuyện xấu, song liệu có nhanh quá hay không?
Thế nhưng, người đàn ông tự nhiên phát động công
kích đó lại không hề có ý định cho cô cơ hội trốn thoát. Nếu như im lặng không
nói, vậy càng tốt, anh có thể coi đó là chấp nhận.