Cũng may sau này làm quen được mấy tỉ muội, sư huynh trong này, được họ giúp đỡ nên cũng bớt khổ nhiều. Chỉ là bận rộn hết sức thôi!
Chu Linh 15 tuổi rồi. Lúc đầu nghĩ nó có 13 tuổi không ngờ nó kêu 15, khai 13 để tỉ yêu thương nó hơn! Ngây thơ, trong sáng,nó vẫn vậy!
Cuộc sống trong cung khá yên ổn. Trừ lúc mới vào đi lạc đường, bê nhầm đồ, tới nhầm cung, bị đòn vài trận, mắng vài ba câu. Hết chuyện! Cứ bận rộn cho tới giờ. Dù gì thì làm nô tì suốt 4 năm rồi, cũng như nhau cả thôi,chỉ cần cẩn thận, nhanh nhẹn là được.
…
Mái tóc cô buông xõa, da dẻ trắng ngần nổi bật trong đêm đen. Đom đóm bay dập dờn. Khoác lên người bộ y phục màu trắng đơn giản, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ nước, mềm mượt rủ xuống. Thả đôi chân trần lên thảm cỏ. Ừm … mát!
Đã bao lâu rồi cô không cất tiếng ca? Đã bao lâu rồi không múa? Đã bao lâu rồi cô không gảy một khúc nhạc? Đã bao lâu rồi?
Vung tay lên, ống tay áo xòe rộng, đôi chân nhẹ xoay một vòng, mái tóc đen quấn lên vòng eo thon thả. Cánh tay vươn ra lại thu về như mời gọi ai đó lại gần. Đôi chân thon thả, mỡ màng ẩn hiện sau tà váy trắng xòe rộng.Khóe môi cong lên dịu dàng. Ánh trăng nhuộm cả người cô ngọt ngào. Cô bay dần lên không trung, xoay tròn trên đó, vút lên ngọn cây cất tiếng ca. Nếu bây giờ ai nhìn cũng sẽ nói nàng là tiên giáng trần tuyệt đối không ai tin nàng là cung nữ trong cung.
- Ai? – Nàng đột ngột dừng động tác lại, cất giọng hỏi.
- Là muội mà, muội đi tìm tỉ, sợ tỉ co chuyện gì! – Chu Linh rụt rè nói.
- Chu Linh, ta không sao – Nàng nhảy xuống đất thật nhẹ nhàng.
- Vậy về thôi, mai chúng ta còn nhiều việc phải làm – Chu Linh kéo tay Lạc Hà về cung.
Ai ngờ đâu đằng sau phiến đá to có một bóng người đi ra. Từ trên xuống dưới là một màu đen. Khóe miệng nhếch lên quỷ dị. Giọng ca của nàng đã thu hút hắn xuống đây. Qủa là rất hay! Hắn ngẩn ngơ nghe tới quên cả thở. Có lẽ người cũng đẹp như giọng hát chăng? Tuy nhiên hắn chỉ nghe nàng hát, tuyệt nhiên không nhìn nàng múa. Nàng hớp hồn hắn rồi. Từ lần đầu tiên, chỉ nghe qua giọng hát thôi mà, hắn dễ siêu long thế ư?
Thật không giống hắn chút nào!
Trong phòng.
Anhs nến lập lòe soi rõ hai bóng người trên tường. Chu Linh thấp giọng:
- Tỷ, sư tỉ, tỉ tỉ, tỉ biết võ công phải không? Không những biết mà võ công cao cường nữa kìa!
- Muội cúng biết võ công. Võ công của muội cũng khá đó chứ! Sao giấu tỉ!