Mỹ Nhân Cung Đấu

Chương 14: Chương 14: 9 Lưu lạc




- Tỷ, nhìn kìa, đẹp quá!

Theo hướng Chu Linh chỉ tay, đó là một cây đại cổ thụ rất rất to. Thân cây sù xì, sần sùi. Những chiếc rễ to, dài, nổi lên trên mặt đất như những con trăn khổng lồ. Điều đặc biệt là khi lại gần com̀ ngửi thấy hương thơm kì lạ. Chắc là cây gỗ qúy khoảng vài nghìn tuổi rồi.

- Trên cây mọc cái gì vậy? - Chu Linh tò mò nhìn vào thân cây.

Trên thân cây mọc ra những chiếc nấm to kì dị màu đỏ như máu. Lạc Hà tò mò, bước thêm một bước nữa, toan xem cây nấm kia. Đột nhiên 1 đàn rắn đen, chấm vàng bò từ các bụi cây ra. Chiếc rễ dài từ đất ngọ nguậy chui lên, hóa thành những con trăn to khủng, há miệng, ngóc đầu lên cao.

-Aaaaa

Chu Linh hét lên 1 tiếng vang động cả núi rừng U Lĩnh, đổ vật xuống ngất đi. Chân Lạc Hà mềm nhũn, đến thở cũng là nhiệm vụ khó khăn lúc này. Ôi mẹ ơi cứu con với, đáng sợ quá đi.

Cô cứ nghĩ cô sẽ chui vào miệng làm mồi cho đống rắn, trăn kì quái này. Ai dè chúng thấy cô thì lui lại, vây quanh cái cây rồi đồng loạt cúi đầu.

Cái méo gì thế này? Cái khí thế dọa người khi nãy đâu?? Sao giờ cúi rạp cả đám thế này hả?? Ba hồn bảy vía của bà đây bay hết rồi thì lại im lặng thế hả?? Ô ô...

Lạc Hà giật mình vì những suy nghĩ trong đầu. Cô đanh đá như thế từ bao giờthế? Hay bị lây từ Quế Mai Lâu sao? ( T/giả: bà nội còn nghĩ được cái này nữa hả? -_- )

Á, khoan, khoan, ra khỏi đây trước đã. Còn cái đám trăn rắn kia thì tính sau. Chắc chúng bảo vệ cái cây kia. Mình không làm gì chắc không sao đâu.

Cô quay lại thấy Chu Linh khẽ mở mắt, còn đám “vệ sĩ bò sát” kia lặn đâu mất tăm, trở lại nguyên trạng ban đầu: như chưa từng có cuộc phân li.

-Tỷ...tỷ...-Chu Linh thều thào gọi như sắp chết đến nơi.

-Không sao, không sao, là ảo giác, ảo giác - Lạc Hà ra sức an ủi, dù cô biết là lời nói dối. (T/giả *thổ huyết - ing* Đứa trẻ ngoan! Được dạy dỗ tử tế...)

Nói rồi, cô đỡ Chu Linh dậy.

-Mau về thôi!

Hội y quán hôm nay khá vắng vẻ, thấy 2 cô về, ông chủ tiệm thuốc ân cần hỏi:

-Sao lại thê thảm thế này kia chứ?

Ông chủ năm nay cũng 70 tuổi rồi, là người rất tốt bụng. Giá cả thuốc phải chăng, người nghèo còn khám miễn phí, cho thuốc nữa!

Lạc Hà để Chu Linh lại, cô xuống để gùi thuốc ra phân loại. Phân loại gần hết, cô ngỡ ngàng phát hiện ra 1 viên ngọc đỏ sáng rực cuối gùi thuốc của cô. Viên ngọc nhỏ, phát ra tia sáng màu đỏ như lửa, là ngọc quý, nhưng sao nó ở trong gùi thuốc của cô chứ! Kèm theo nó là tờ giấy, với dòng chữ đẹp đẽ: “Tặng cô bé“. Cô ngắm viên ngọc trong tay, quay về phòng, bỏ vào 1 chiếc hộp gỗ cất sâu trong người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.