Vài sợi tóc xoà xuống che đi cái bớt hình lửa trên trán, ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh sáng lờ mờ của viên dạ minh châu màu tím. Thần thái cao ngạo, bá đạo, lạnh lùng lại có phần buông thả, phong lưu. Ngón tay thon dài xoay chiếc chén ngọc bích trên tay, hắn nhếch môi, giọng âm trầm, quyến rũ, đa tình bội phần:
- Đẹp! Ta chọn giờ khá chuẩn phải không? Hả?
Âm cuối nhẹ như gió xuân, ấp áp như có như không, đậm chất lưu manh không ai bằng.
Lạc Hà ngây ngốc nhìn. Ai sinh ra chẳng có tình yêu với sắc đẹp. Riêng cô ... Sâu rộng như biển cả, cao lớn tựa trời xanh! Xin thứ lỗi, cô mê trai từ nhỏ a !!!! ( t.giả: ta cũng vậy, con không cần áy náy )
- Ta .... Ngươi .... - Ý thức được vấn đề, cô lắp bắp hỏi.
- Sao? Ngại sao? Không có gì, dù sao ta cũng nhìn hết lâu rồi
Nhìn? Hết? Lâu? Là ý gì?
- Vô! Sỉ!
Lạc Hà gằn từng tiếng, bất chấp hình tượng hay trai đẹp gì đó, vung tay phi chiếc giày về tên kia. Hắn nhanh nhẹn né đi, cười gian:
- Đừng giận, trước sau gì cũng đều là ...
Cô đáp nốt chiếc giày còn lại chặn miệng hắn. Tiện tay vớ luôn chiếc bình hoa gần đó phi tới tấp.
Dù thân thủ phi phàm thế nào cũng bị dính chưởng, dù sượt qua nhưng đủ tím ít hôm.
Hắn lên tiếng cảnh cáo nàng tội mưu sát phu quân liền bị nàng quát:
- Tên khốn kiếp, chết tiệt, ta muốn làm Quý nhân gì gì hả? Ai nói ta muốn? Ta bị ép hiểu không? Ra khỏi phòng ta mau grừ grừ ....
Nàng giơ móng vuốt nhào tới Trạch Thần định cào nát mặt hắn như mèo con xù lông. Cái gì mà lạnh lùng? Hắn vào câu lan viện sẽ bị hoa nương tạt rượu đầu tiên .
Trạch Thần nhanh tay nhanh mắt giữ lấy nàng:
- Muộn rồi, đi nghỉ thôi Lạc nhi ...
Nàng định cắn tay hắn, ai dè lại trượt lên cổ. Ngay sau đó, 2 vết răng vô cùng “ khả nghi “ xuất hiện.