[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 73: Chương 73: Đánh thứ kí ức (1)




Cơ thể nhẹ bẫng như đang bay, hoặc giống như miêu tả về cảm giác mất đi trọng lực trong vật lí học, càng là giống như một linh hồn lơ lửng bay loạn cảm nhận sự kì diệu thích thú trong các tiểu thuyết huyền huyễn.

“Linh hồn tái hợp...đánh thức kí ức!”

“Linh hồn tái hợp...đánh thức kí ức!”

“Linh hồn tái hợp...đánh thức kí ức!”

...Từ sâu trong linh hồn vang vọng một câu nói mơ hồ dần dần rõ ràng, như một khúc đồng dao chập chùng lên xuống đầy yêu dị.

Nhưng mà...ta là ai? Chuyện gì đang xảy ra? Là ai đang nói chuyện?

“Ngươi là ta!”

Ngươi là ta? Ta không hiểu!

“Ngươi là ta!”

Không phải! Ta không phải ngươi, ngươi cũng không phải ta!

“Ngươi là ta!”

...

Lục Trì Mạn trong trạng thái linh hồn ngồi xổm trên một tảng đá lớn, phóng tầm mắt nhìn bốn phía vắng vẻ đến chẳng lấy một bóng côn trùng, hẻo lánh cùng cực.

Đúng thế! Lần này hắn lại mơ thấy giấc mơ kì lạ nữa, cũng chính là hắn đang xem lại quá khứ của chính mình.

Hắn cũng không biết mình vì sao lại lạc vào đây nữa, chỉ nhớ rằng mình bởi vì tình tiết nhàm chán của mẹ ruột nên rơi xuống vực sâu thăm thẳm thôi, sau đó...

Sau đó, hắn nghe được một đoạn đối thoại rất hay ho thế này, một giọng nói lạ lùng luôn miệng nói một câu “ngươi là ta!” “ngươi là ta!” như gọi hồn, mặc kệ một giọng nói khác liên tục phủ nhận, nó vẫn cứ lặp đi lặp lại bằng âm điệu không đổi, một chút cũng không đổi!

Hắn nghe hai bên nói qua nói lại tự nhiên thấy các kiểu nói liên tục một câu “ngươi là ta!” kia rất giống với cái thôi miên mình hay dùng, bằng chứng là giọng nói phủ nhận kia sau cùng không chịu nổi đã gào lên “Ta là ngươi!” với ngữ điệu cực kì cáu kỉnh, hắn cảm thấy rất đồng cảm.

Nhưng cuộc đối thoại rất là hay ho ấy cũng vì một câu gào này mà kết thúc luôn, tiếp theo thì hắn đã xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này bằng trạng thái linh hồn rồi.

“Các ngươi là ai?”

Hửm? Ai vừa nói chuyện nghe quen quen!

Lục Trì Mạn đánh mắt về phía vừa phát ra tiếng nói, thiếu niên một thân y phục màu thiên thanh, dáng người thon gầy phác họa đường nét cơ thể hoàn mỹ khó phân biệt giới tính (cho dù là nam hay nữ đều đẹp), trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm chỉ địa, dáng người thẳng tắp như thân trúc hiên ngang tạo cho người nhìn một cảm giác khí phách lạ thường, hắn nhìn bóng lưng này lại càng quen.

“Ha ha ha...” Phía đối diện thiếu niên vang lên một tràng cười kinh dị chói tai đặc trưng của nhân vật phản diện cấp thấp, đúng rồi, boss trùm của người ta phải mê hoặc tà mị cơ, thanh âm khó nghe của nam nhân vang lên: “Diễm Ngọc Tiên Tôn cao cao tại thượng vậy mà có ngày sẽ mở miệng hỏi danh tính một đám tôm tép như chúng ta, thật là chuyện hiếm có. Trước kia cậy mình có một thân linh lực hơn người, tiên tôn ngài chắc chắn chưa từng để ai trong mắt đâu nhỉ, nếu không phải hôm nay tiên tôn bị người hãm hại, một thân linh lực bị phong bế, chúng ta sẽ không có diễm phúc được nghe một câu nói này.”

“Nhưng mà...” Âm thanh khó nghe kia lại tiếp tục, hạ giọng khàn khàn ghê tởm người nghe: “Ta càng thích tiên tôn ở dưới thân thể của ta từ từ kêu cứu cơ...ha ha ha...”

“Ngươi...” Giọng nói của thiếu niên mang theo tức giận, nhưng có lẽ là không muốn nhiều lời vô ích chỉ nói một chữ liền dừng lại, bàn tay cầm chuôi kiếm siết chặt hạ quyết tâm thà chết vinh chứ không sống nhục.

Đến lúc này Lục Trì Mạn đã chắc chắn được thiếu niên kia chính là bản thân mình, đáng nói hơn là thiếu niên đang gặp khó khăn, nhưng hắn lại không thể giúp đỡ mà, chỉ có thể cầu nguyện cùng cổ vũ thôi mặc dù biết thiếu niên sẽ không nghe thấy!

LỤC TRÌ MẠN biết mình hôm nay bị người hãm hại rơi vào hoàn cảnh như thế này, không những thế hắn còn biết người hại mình là ai, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng nhất là bây giờ hắn làm sao để thoát khỏi tình trạng này.

Mà con mẹ nó, gã nam nhân vừa xấu vừa thô trước mặt còn đang lộ ra ánh mắt mê mẩn tởm lợm của gã, LỤC TRÌ MẠN hắn nếu nằm dưới gã vậy chẳng thà chết đi cho xong, muốn nằm trên hắn thì còn phải xem là người nào đã chứ.

Người xấu thì thôi đi đến cái nết cũng thối nát thì hết cách để cứu chữa rồi, đã thế còn không chịu ở nhà đóng cửa tự thẩm mà cứ chường cái mặt đáng ghét ra ngoài ghê tởm người khác, này không đáng đánh thì ai đáng đánh?

LỤC TRÌ MẠN vừa nghĩ liền làm, không có linh lực thì hắn vẫn còn có thân thủ, không thể một cái phẩy tay hất bay mấy con nhộng ghê tởm này thì hắn có thể cầm kiếm chém từng đứa một, dù thế nào cũng không thể thua.

Lục Trì Mạn trong trạng thái linh hồn lặng lẽ bay lơ lửng đến gần mấy người đang mắt to trừng mắt nhỏ, chứng kiến thiếu niên cầm kiếm trong tay không nói hai lời lao vào mấy nam nhân đối diện chém ra từng đường kiếm chết người dọa cho bọn chúng một hồi sợ xanh mặt, nhìn trên tư thế kia là biết thiếu niên đã quyết tâm đánh một trận sống còn ngươi chết ta sống.

Sự thật là, Lục Trì Mạn nhìn bọn họ đánh nhau nhưng chẳng nhìn rõ chiêu thức như phim kiếm hiệp tua chậm mà như xem mấy bộ phim hoạt hình nước ngoài địch ta cuốn vào với nhau thành một đoàn, hắn muốn nói chính là mình đạo hạnh quá cặn bã nên xem không hiểu!

Xem không hiểu chẳng thà bay lơ lửng trên không trung vài vòng còn vui vẻ hơn!

_Một lúc sau...

LỤC TRÌ MẠN mệt bở hơi tai dẫm một chân trên người nam nhân đòi đè mình thở gấp, mấy nam nhân nằm trên mặt đấy theo nhiều kiểu kì dị đã không thể mở đôi mắt xấu xa biến thái nhìn người được nữa.

Nam nhân nằm dưới chân hắn là tên cuối cùng còn tỉnh táo lúc này đang tha thiết cầu xin: “Diễm Ngọc Tiên Tôn đại ân đại lượng xin tha cho kẻ tiểu nhân này ngu muội, mắt mù mà đắc tội ngài, xin lỗi ngài, xin ngài tha mạng...”

LỤC TRÌ MẠN không để ý lời cầu xin kia của gã, trở chân đạp thêm cái nữa cho bõ tức, dám đòi đè ta à? Hắn hỏi: “Thanh Nhi ở đâu?”

“Ta...tiểu nhân không biết!” Nam nhân lắc đầu nguầy nguậy.

LỤC TRÌ MẠN đạp thêm một cái nữa đe dọa: “Không nói à? Ngươi không nói thì tiếp theo mũi kiếm này của ta có thể sẽ yêu thương đệ đệ của ngươi đầu tiên đấy, sau đó là đến đôi mắt xấu xí không đúng đắn trên mặt ngươi nữa. Thế nào, nếu ngươi nói ra ta có thể xem xét tha cho ngươi một mạng!”

Nam nhân vừa nghe sợ bay cả hồn, theo bản năng kẹp chặt hai chân, hai tay che mắt kêu lên: “Ta nói, ta nói, ngài đừng động kiếm, ta nói...”

“Nói nhanh!” LỤC TRÌ MẠN đặt lưỡi kiếm cạnh cổ nam nhân để gia tăng sự uy hiếp, dài dòng văn tự!

“Ta..ta không biết là nơi nào...” Nam nhân lắp bắp: “Thanh Lam Tiên Quân chỉ nói chúng ta toàn quyền làm việc, mục đích là không để ngài trở về Thiên Điện.”

“Thanh Nhi không muốn ta đến Thiên Điện?” LỤC TRÌ MẠN lâm vào suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy chủ nhân của các ngươi nói gì?”

“Dạ...chủ nhân hắn...nói...” Nam nhân khó nhọc cất tiếng, gã đang do dự giữa nói và không nói, nhưng lưỡi kiếm ở trên cổ lạnh băng khiến gã phải mở miệng: “Hắn nói...không thể..nếm được mùi vị trên người...Tiên Tôn ngài..thì..thì Tiên Quân cũng không..không tệ..kêu chúng ta..cố gắng giữ chân ngài..càng lâu càng tốt...”

Đáy lòng LỤC TRÌ MẠN theo từng chữ nói ra của gã nam nhân chùng xuống, một nỗi bất an như thủy triều ập đến bao lấy hắn đè ép, hắn kìm lại cảm xúc nơi đáy lòng, hỏi một câu cuối cùng: “Chủ nhân của các ngươi lúc này đang ở đâu?”

“Thiên...Thiên Điện!”

Lục Trì Mạn lơ lửng trên không trung nhìn thiếu niên vẻ mặt nặng nề quay đầu, nhìn gã nam nhân bật dậy trong tay ánh đao lóe sáng hướng sau lưng thiếu niên đâm tới, lại nhìn thiếu niên đầu cũng không quay lại mà mũi kiếm chuẩn xác xuyên qua ngực gã nam nhân.

“A...” Hai mắt gã mở lớn không tin rằng mình đã chết, khóe miệng trào ra dòng máu nóng hổi, chỉ kịp kêu lên một tiếng liền đi vào giấc ngủ ngàn thu.

“Ta trước giờ chưa từng tha thứ cho kẻ muốn giết mình đến lần thứ hai, ngươi cũng đi mà hội ngộ với đám người đó đi!”

LỤC TRÌ MẠN lạnh lùng rút kiếm, từ trong tay áo kéo ra một chiếc khăn tay lau đi máu đọng trên lưỡi kiếm, không hề liếc nhìn thi thể ngã bên chân mình một cái nào, bỏ đi.

Bóng lưng đạm mạc dần dần khuất xa, thanh âm lạnh lẽo còn đọng lại trong không gian thật lâu sau mới tiêu tán.

Trong không gian vắng lặng bất chợt vang lên tiếng quạ kêu thê lương ghê rợn, cùng với thi thể trên đất tạo nên một khung cảnh kinh dị chuẩn nghĩa gây ám ảnh, nếu kèm thêm hiệu ứng kinh dị sẽ càng thêm đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.