[Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I] Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 74: Chương 74: Những thứ y có ta đều muốn có, thứ y không có ta cũng muốn có!




| Yêu hận tình thù là một thứ vô hình mà phức tạp nhất trong cuộc đời của mỗi người.

Ghen tị với người khác cũng là bản năng của mỗi người, đi kèm là sự cố chấp cùng cực đến cực đoan. |

****

Khung cảnh trước mắt thay đổi, Lục Trì Mạn chăm chú ngắm nhìn tòa điện bằng vàng lấp lánh ánh kim xa hoa mỹ lệ mà mình đang đứng đến mê mẩn, đây chắc là Thiên Điện mà gã nam nhân vừa mới ăn một kiếm ngay tim kia nói đến.

Thiên Điện...Thiên Điện...khắp nơi bung tỏa mùi tiền, đúng là không thẹn với tên!

Hắn bây giờ đã có thể tự do điều khiển linh hồn bay lượn đến thuận lợi, tiện tay sờ cái bình cổ nhìn qua rất đắt tiền kia một cái, lại sờ viên dạ minh châu to bằng đầu người đen bóng bẩy một cái, ngồi lên long ỷ phía trên cao lăn lộn chán chê một hồi lâu, rút ra một kết luận là “không có cảm giác gì!”

Điều này chẳng có gì ngạc nhiên cả. hắn lúc này chỉ là một linh hồn thì có cảm giác gì được chứ.

Lục Trì Mạn buồn chán bay lên đèn trùm...không phải, là một thứ có hình dáng như đèn trùm được ngưng kết từ linh lực như thủy tinh trắng treo giữa trần điện, có thể thấy rõ ràng linh lực hệ hỏa vàng óng chạy qua chạy lại trong từng hoa văn in nổi, đặc biệt nhất là xung quanh nó còn gắn cơ số dạ minh châu loại nhỏ đem đại điện chiếu sáng.

Hắn rảnh rỗi ngồi đếm số dạ minh châu gắn trên đèn, suy nghĩ chỉ cần một cái đèn này thôi cũng đủ cho một gia tộc mười đời ăn nó mặc ấm.

*kẹttt*

Lục Trì Mạn nằm úp trên đèn trùm xa sỉ phẩm đánh tầm mắt ra cánh cửa vàng kim khắc bên rồng bên phượng tỉ mỉ đẹp mắt, cánh cửa rộng mở đem ánh sáng chói mắt tràn vào cùng với một nam nhân.

Bạch y như họa, dáng người như khắc, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua đại điện.

Lục Trì Mạn nhìn dung nhan quen thuộc hơi nghi hoặc, Hoa Lạc Vũ nhưng lại không giống Hoa Lạc Vũ, một cảm giác thật lạ...

Bạch y nam nhân khép cửa đại điện xong bỗng nhiên lại hóa thành trong suốt, tàng hình ẩn vào bức tường vàng.

Lục Trì Mạn: “…” Vị đại ca này, ngươi chơi trò gì vậy? Chơi trốn tìm kiểu cao cấp sao? Hay là chơi trò người vô hình? Dung nhan tuấn mĩ lạnh lùng mà nhiều muối ghê vậy!

Chờ thêm một lúc lại có người xuất hiện, lần này là hai người cùng lúc đi vào, nam nhân anh tuấn bức người với đôi con ngươi xinh đẹp mang đến cho người nhìn ấn tượng đầu tiên thật sâu sắc, bên cạnh nam nhân thiếu niên xinh đẹp mang trên mình y phục thiên thanh thanh thoát trong sáng.

Hoa Lạc Vũ vừa bước vào Lục Trì Mạn liền thấy bóng dáng bạch y chơi tàng hình bên bức tường khẽ động đậy một chút, hắn càng thêm tò mò, vị đại ca đó rốt cuộc định làm gì?

Hoa Lạc Vũ nhìn quanh đại điện một vòng lên tiếng phá vỡ im lặng: “Tiểu nương tử của ta đâu?”

Thiếu niên đi bên cạnh vẻ mặt ngơ ngẩn nói: “Ngươi hỏi thế là thế nào, ta không phải đang đứng đây sao?”

“Không cần giả bộ nữa Thanh Nhi!” Hoa Lạc Vũ nghiêng mặt về phía thiếu niên nhưng không nhìn thiếu niên mà nhìn bức tường, nói tiếp: “Ta từ lâu đã biết ngươi không phải tiểu nương tử của ta rồi, bây giờ thì nói cho ta biết hắn ở đâu?”

Lục Trì Mạn phát hiện tầm nhìn của Hoa Lạc Vũ đặt lên chính xác là nơi mà vị đại ca áo trắng mới vừa ẩn thân, lại nghe y nói tiếp: “Thanh Nhi! Ta gọi ngươi một tiếng Thanh Nhi là bởi vì ngươi là đệ đệ của hắn, từ trước đến nay ta chưa từng thích ngươi. Đừng thắc mắc kiểu vì sao ngươi với hắn không khác biệt mà ta thích hắn lại không thích ngươi, bởi vì câu hỏi đó không có câu trả lời, đối với ta hắn là duy nhất trên đời này, không có ai giống hắn cả. Còn nữa, ta có thể tha thứ cho ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ riêng chuyện ngươi làm tổn thương đến hắn là không được.”

Lục Trì Thanh theo từng câu nói của y vẻ mặt tan vỡ, khóe mắt trào lệ, thiếu niên cụp mắt để nước mắt rơi xuống, mở mắt lần nữa nhìn rõ từng đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt nam nhân tỏa ra sự lạnh lùng xa cách, thiếu niên trong lòng tự cười nhạo chính mình tự lừa dối mình bao lâu nay, rõ ràng đã biết y chỉ mỉm cười ôn nhu với một mình Lục Trì Mạn, ánh mắt chỉ lộ ra say đắm dịu dàng khi nhìn Lục Trì Mạn, rõ ràng đã biết trước y chỉ yêu Lục Trì Mạn, vẫn không ngăn được tâm ý ngày một lớn hơn của mình đối với y.

Lục Trì Thanh mím môi, cắn răng hỏi: “A Vũ, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng thôi, nếu trên đời này không có Lục Trì Mạn, chỉ có một Lục Trì Thanh ta thì ngươi sẽ yêu ta sao?”

“Không!” Hoa Lạc Vũ không hề cân nhắc khẳng định luôn: “Thanh Nhi, ngươi nghe cho rõ, bất kể Mạn Nhi là cái dạng gì đi chăng nữa thì hắn vẫn sẽ là tiểu nương tử của ta, kể cả hắn không còn tồn tại trên đời này nữa vậy ta cũng không cần phải sống tiếp làm gì. Tóm lại là cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa ta, cũng, sẽ, không, bao, giờ, yêu, ngươi!”

“Trên đời này căn bản không có cái chuyện nếu như, Thanh Nhi! Ngươi buông đi thôi!”

“Còn một điều nữa, đừng gọi ta là A Vũ!”

“Ta hiểu rồi!” Tình cảm không thể cưỡng cầu này đã cố chấp rất lâu rồi, có lẽ nên buông bỏ đi thì hơn, Lục Trì Thanh nói: “Lục Trì Mạn đang ở ngoại thành Trung Quan phía đông bắc, hắn bị phong bế linh lực, ngươi đi nhanh đi!”

“…”

Lục Trì Mạn mắt chớp được một nửa đã không nhìn thấy Hoa Lạc Vũ nữa rồi, tốc độ đi này đẳng cấp hơn cả khinh công đệ nhất giang hồ kia nữa. Ê nhưng mà LỤC TRÌ MẠN đã rời khỏi nơi đó rồi, lúc này đi không gặp được người đâu! Ê!

Ài, xém chút liền quên mình lúc này chỉ là khán giả ngoài màn hình, không nhắc nhở được a ~

Hoa Lạc Vũ vừa đi, Lục Trì Thanh liền vô lực xụi lơ trên nền điện trơn loáng như gương, thiếu niên ôm gối gục mặt vào đó nức nở òa khóc, nhìn đáng thương cực kì khiến Lục Trì Mạn khó kìm lòng muốn đi lên ôm thiếu niên vào lòng an ủi.

Nghĩ đến hồng trần một kiếp đẹp nhất chữ tình khổ nhất chữ tình, hạnh phúc vì tình mà buồn phiền vẫn lại một chữ tình.

Phật dạy buông bỏ, nhưng buông bỏ lại là hai chữ khó làm nhất.

Vậy nên, người có tình là người phức tạp, ngại phức tạp nhưng duyên phận ập đến không cách nào tránh được, thế mới có câu thời đến cản không nổi.

_

Đại ca áo trắng thôi chơi trò tàng hình, hóa thành người thật thịt thật xuất hiện, bước đến bên cạnh Lục Trì Thanh ôm lấy thiếu niên vào lòng nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.

Lục Trì Mạn làm một khán giả trước màn hình lập tức trợn mắt lên nhìn không chớp, chỉ sợ bỏ qua tình tiết quan trọng nào đó, ôm tâm tình kích động muốn hét lớn, hắn còn từ trên đèn chùm bay xuống thật gần nhìn cho kĩ.

Hắn nghe vị đại ca áo trắng kia nói: “Thanh Nhi, Hoa Lạc Vũ không yêu ngươi thì thôi, còn có ta cơ mà, Cố Giao Toàn ta yêu ngươi mà ngươi không nhìn đến sao?”

Lục Trì Thanh đẩy Cố Giao Toàn ra, thoát khỏi vòng ôm của nam nhân, thiếu niên dùng tay áo lau nước mắt nhạt nhòa trên khóe mắt, giận giữ vạch trần: “Ngươi sao? Cố Giao Toàn, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi muốn tranh giành mọi thứ với Hoa Lạc Vũ, đến cả Lục Trì Mạn ngươi cũng muốn tranh với y! Ngươi căn bản không yêu Lục Trì Mạn, cũng không yêu ta, loại người không hiểu tình yêu như ngươi căn bản không biết yêu là như thế nào, ngươi chẳng qua là thấy huynh đệ chúng ta yêu Hoa Lạc Vũ nên ngươi mới muốn tranh giành với y mà thôi, ta nói đúng không?”

Ồ! Drama hót hòn họt, yêu đương ngang trái tranh giành hồng nhan đến loạn thành một đoàn lớn không gỡ nổi luôn!

“Đúng, mà cũng không đúng!” Cố Giao Toàn bị vạch trần tuyệt nhiên không thay đổi sắc mặt, nhếch khóe môi cười tà mị nói: “Ngươi nói ta muốn tranh giành mọi thứ với Hoa Lạc Vũ, điều này hoàn toàn đúng! Ta không hiểu tình yêu cũng là sự thật. Những thứ y có ta đều muốn có, thứ y không có ta cũng muốn có! Nhưng, ngươi sai một chuyện, ta đối với Lục Trì Mạn không phải là tranh giành. Bởi vì từ trước đến giờ ta chưa từng hứng thú với ai nhiều như đối vớngười, chẳng hạn như nụ cười khuynh đảo nhân tâm của hắn mỗi lần cười với Hoa Lạc Vũ, ta cũng muốn, hay như thanh âm ngọt ngào gọi tên Hoa Lạc Vũ của hắn ta cũng muốn, còn có mùi vị trên cơ thể hắn...nhất định là rất mê người!”

*Bốp*

Lục Trì Thanh nghe đến câu cuối cùng liền nổi giận, xù lông lên tặng cho bên mặt anh tuấn soái khí của nam nhân một vả in nguyên năm ngón ta, thiếu niên mắng chửi: “Biến thái!”

Lục Trì Mạn cũng muốn tát một cái vào bên kia cho cân.

Lục Trì Thanh chửi xong xoay người hướng cửa lớn bỏ đi, nhưng đi chưa được hai bước đã bị nam nhân kéo về, Cố Giao Toàn bật ra một tiếng cười bá đạo: “Đã đến đây rồi muốn ra đâu có dễ, mùi vị trên cơ thể của Lục Trì Mạn không dễ nếm như vậy, nhưng ngươi với hắn là huynh đệ song sinh, vậy thì mùi vị cũng không kém đâu nhỉ?”

Lục Trì Thanh nghe hiểu ý đồ của nam nhân, thiếu niên liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm chết chóc của Cố Giao Toàn, mắng chửi: “Mẹ kiếp đồ biến thái thả ta, ta ghê tởm ngươi, cút ra...hu hu...đừng...đừng xé...ngươi thả ta ra, thả ra ra..hức!..”

Cố Giao Toàn xé rách một bên y phục của Lục Trì Thanh lộ ra bờ vai trắng nõn run rẩy kịch liệt, đè thiếu niên ra giữa đại điện, cúi đầu cắn lên vai thiếu niên một cái nghiến nhẹ làm rách da bật máu.

Cố Giao Toàn đưa lưỡi lướt quá vết cắn, chậc chậc hai tiếng bảo: “Ngươi đừng kêu lớn quá, để sức lát nữa kêu mới càng thêm kích thích! Ngươi biết gì không...mùi vị của ngươi đúng là cực phẩm.”

“Không...thả ta ra, thả ta ra...” Lục Trì Thanh sợ hãi kêu gào, khuôn mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt, đáy lòng hoảng sợ cực độ cầu mong lúc này có người nào đó xuất hiện cứu mình, ai? ai có thể cứu mình bây giờ?

Thiếu niên trong hốt hoảng thốt lên một câu, Cố Giao Toàn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt hỏi lại: “Ngươi mới gọi ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.