Xa xa, dường như có thanh âm của sóng biển vọng lại.
Thủy triều lên xuống giống như nội tâm của Thích Niên lúc này, bị gió xoáy làm dậy sóng.
Thích Niên không dám tin mà nhìn bàn tay của anh, ánh mắt ngạc nhiên quét vài vòng trên mặt và trên tay anh, sau đó mới tin rằng anh đã đồng ý... Cô mím môi, muốn cười nhưng không dám, bèn vội vàng chà tay lên quần để lau khô. Giống như sợ anh đổi ý, Thích Niên nắm chặt lấy tay anh. Cho đến khi chạm vào những ngón tay ấm áp của Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên mới có can đảm, quả thật anh để cô nắm tay.
Cảm xúc hoàn toàn không giống với tay con gái, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ. Khi nắm trong lòng bàn tay, các xúc giác dường như bắt đầu nhạy cảm hẳn. Mỗi một dấu vân tay đều hơi thô ráp, nhưng lại ấm áp hơn cô nhiều.
Thích Niên cúi đầu, không cách nào khống chế nhịp tim trong lồng ngực, chỉ có thể tự thì thầm —— bình tĩnh, phải bình tĩnh!
Nhưng mà...
Bịch bịch bịch ——
Thích Niên khô miệng liếm liếm môi.
Bịch bịch bịch ——
Cô không nhịn được, lén dùng ngón cái vuốt ve xương ngón tay anh.
Bịch bịch bịch ——
Lúc còn cách lều vải vài ba mét, Thích Niên kéo anh đứng lại.
Kỷ Ngôn Tín quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm đen láy.
“Ừm...” Thích Niên bị anh nhìn chòng chọc nên mặt nóng bừng lên, nhưng vẫn dũng cảm mở miệng: “Lần trước thầy hỏi em, bắt đầu thích thầy từ bao giờ...”
Kỷ Ngôn Tín nhướng mi.
Thích Niên căng thẳng, cảm giác mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay làm cô giật mình buông tay ra. Cô cúi đầu, nhỏ giọng lắp bắp: “Từ lần đầu tiên...em đã thích thầy rồi. Rất lâu, cái lần ở dưới bãi đậu xe ấy.”
“Có lẽ thầy sẽ cảm thấy chuyện thích từ cái nhìn đầu tiên này rất vớ vẩn... Nhưng nó thật sự đã xảy ra như vậy đấy.” Câu này cô nói rất trôi chảy.
Thích Niên âm thầm thở hắt một hơi, không dám nhìn thẳng vào Kỷ Ngôn Tín: “Em đang rất chân thành theo đuổi thầy.” Nói xong câu cuối, âm thanh của cô càng bé lại. Mãi đến khi tim đập nhanh không ngừng, thở hổn hển, Thích Niên mới cúi đầu bỏ chạy mất...
Thất Bảo không hiểu gì cả chạy chầm chậm theo sau Thích Niên, thấy cô nhanh chóng chui vào lều thì cũng cúi người bò vào theo. Nó vừa chui đầu vào đã bị Thích Niên chặn lại, sau đó nó nghiêng đầu, “gâu” nhỏ một tiếng.
Kỷ Ngôn Tín khó hiểu nhìn Thích Niên chạy trối chết, ánh lửa không xa phản chiếu trong đáy mắt anh, càng làm cho con ngươi đen láy sâu thẳm khôn lường.
Anh nhíu mày.
Cái cô này... Đừng nên chuồn mất, bỏ lại người khác sau mỗi lần bày tỏ chứ?
Anh đứng đó một lúc lâu, hình như là thở dài nhưng hình như lại giống đang cười. Kỷ Ngôn Tín cúi đầu đi đến bên lều vải, nhẹ nhàng đá đá cái đuôi lòi ra ngoài của Thất Bảo: “Đi thôi.” Thất Bảo bị đá đuôi, lập tức nằm rạp xuống rồi chui ra ngoài. Đám lông mềm mại trên tai đã rối bù, nhưng nó vẫn trưng vẻ mặt ngu ngơ nhìn anh, vui mừng vẫy đuôi rốt rít.
Dáng vẻ ngu ngốc này, có vài phần giống người trong lều...
——
Thích Niên vểnh tai, nghe tiếng bước chân anh đã đi xa, mới dám mở túi ngủ và nhẹ nhàng thở ra. Bình tĩnh lại mới phát hiện, trên lưng đã ướt một mảng lớn. Cô bò dậy, cắn cây đèn pin anh vừa đưa, lục lấy khăn giấy rồi qua quýt lau mồ hôi, sau đó mệt nhoài thở hổn hển. Chỉ nói mấy câu mà làm cô chóng mày chóng mặt. Không biết lúc nãy anh nghe được bao nhiêu? Cứ nghĩ miên man như vậy, Thích Niên ngủ khi nào không hay.
Khỉ tỉnh dậy, trời đã rạng sáng. Ánh lửa đã yếu, chỉ còn lại một chùm sáng nhỏ phản chiếu trên thân lều. Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trên núi chênh lệch rất lớn, rạng sáng càng lạnh hơn.
Thích Niên quên chui vào túi ngủ, vì thế bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc. Dựa theo bản năng, cô lần mò chui vào túi ngủ, cảm giác ấm áp hơn làm Thích Niên chỉ kịp hít thở thỏa mãn rồi lại ngủ mất.
Không biết là lúc nào, bên ngoài ồn ào làm Kỷ Thu không ngủ được. Cô bé dụi mắt tỉnh dậy, rạng sáng đúng là thời điểm buồn ngủ nhất. Kỷ Thu lười biếng nhắm mắt lại, đẩy nhẹ Thích Niên: “Chị Thích, trời sáng rồi hả? Sao ồn quá vậy?”
Ý thức của Thích Niên đang bị vây hãm trong không gian chìm chìm nổi nổi, rồi bị đưa vào một thế giới kì lạ. Lay Thích Niên không tỉnh, lại trong hoàn cảnh này khiến Kỷ Thu bất an, đầu óc bỗng căng thẳng.
Kỷ Thu chống khuỷu tay lên đệm ngồi dậy, sau một lúc lắng tai nghe thì nói thầm: “Bên ngoài có người cãi nhau phải không nhỉ?” Âm thanh đó không chỉ có một, mà là rất nhiều người, hình như tranh chấp vì chuyện gì đó. Kỷ Thu giật mình, lập tức tỉnh táo hơn. Cô bé đụng đụng Thích Niên bên cạnh, kết quả...nghe thấy tiếng khóc thút thít. Kỷ Thu vội cúi đầu nhìn, bên trong tối như bưng không nhìn thấy gì, chỉ có tiếng khóc sụt sùi ngày càng rõ ràng của Thích Niên.
Đầu cô bé muốn nổ tung, ý nghĩ đầu tiên là —— anh họ đã làm gì chị ấy? Nhưng lý trí ập tới, Kỷ Thu lắc đầu, hoảng sợ gọi tên Thích Niên: “Chị Thích, chị Thích? Chị gặp ác mộng phải không?”
Thích Niên vẫn không tỉnh.
Kỷ Thu nhát gan, nguồn sáng duy nhất là do ánh lửa bên ngoài phản chiếu, cho nên cô bé bị dọa khóc nức nở: “Anh họ...anh họ!” Vừa bắt đầu nghẹn ngào, bên ngoài vang đã lên một giọng nói khàn khàn: “Sao thế?” Giọng nói đó như vừa tỉnh ngủ, có thêm vài phần lười biếng nhàn nhã.
Được đáp lại, Kỷ Thu lau nước mắt, vẫn còn hơi hoảng sợ: “Chị Thích đang khóc, em gọi nhưng chị ấy không tỉnh.” Cô bé lúng túng nhìn ra ngoài lều: “Em sợ.”
Kỷ Ngôn Tín cũng bị tiếng ồn đánh thức.
Trong hoàn cảnh màn trời chiếu đất, anh không hề lơ là cảnh giác, chỉ chợp mắt một lúc. Vừa nằm không bao lâu, đoàn dã ngoại kia đã xảy ra tranh cãi, âm thanh càng lúc càng lớn, phảng phất có xu hướng to thêm. Vốn anh định ra xem tình hình thế nào, nhưng lúc đi ngang qua lều của Thích Niên và Kỷ Thu thì nghe thấy tiếng khóc. Kỷ Ngôn Tín đứng thẳng người, nhìn trận cãi vã sẽ còn kéo dài kia rồi nhéo nhéo mi tâm để giảm bớt cảm giác thiếu ngủ. “Anh vào có tiện không?” Dứt lời, lại giải thích một câu: “Anh vào xem cô ấy.”
Tuy quần áo nhăn nhúm nhưng rất chỉnh tề, không có gì bất tiện. Cho nên, Kỷ Thu chỉ suy nghĩ vài giây liền kéo rèm lên. Kỷ Ngôn Tín mặc áo khoác đang đứng bên ngoài, trong tay cầm đèn pin. Thất Bảo buồn ngủ ngồi cạnh chân anh, lười biếng ngáp một cái.
Kỷ Thu vừa cúi đầu chui ra đã bị cái lạnh làm cho rụt người về, rồi rùng mình một cái.
Kỷ Ngôn Tín xoay người đi tới, dùng một tay vạch rèm ra rồi vươn nửa người vào. Đèn pin chiếu lên đỉnh lều, lập tức cả gian lều sáng bừng. Anh nghiêng đầu nhìn Kỷ Thu – đôi mắt hồng hồng vừa tỉnh ngủ, lại mới khóc, nhìn đáng thương như mèo hoang.
“Đội dã ngoại bên kia đang cãi nhau.” Anh giải thích đơn giản, nhìn qua Thích Niên: “Bị dọa.”
Kỷ Thu hít hít mũi: “Âm thanh bên ngoài làm em không ngủ được, em tưởng trời đã sáng, bèn đẩy đẩy chị Thích...”
Cô bé không nói thêm gì nữa. Bởi vì Kỷ Thu nhận ra, câu nói sau của Kỷ Ngôn Tín không phải là hỏi thăm mình, mà là nói một cách chắc chắn cho mình biết —— Thích Niên bị dọa.
Kỷ Thu mím môi, nhìn theo ánh mắt của Kỷ Ngôn Tín.
Có lẽ là do chìm sâu vào ác mộng, Thích Niên chau mày, nhìn rất bất an. Ngay cả ngón tay cầm túi ngủ cũng siết chặt, mạnh đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch. Màu da trắng nõn, trên mặt có chút đỏ ửng, xung quanh mi mắt còn hằn vệt nước, chảy đến hai bên tóc mai.
“Gặp ác mộng rồi.” Kỷ Ngôn Tín vươn tay, muốn gỡ bàn tay nắm chặt của cô. Vừa nghiêng người tới, chợt nhớ ra Kỷ Thu đang nhìn mình chằm chằm, anh lạnh lùng ra lệnh: “Quay đầu đi.”
Kỷ Thu “Hả” một tiếng, tưởng mình nghe lầm.
“Anh nói”, Kỷ Ngôn Tín lặp lại: “Quay đầu đi.”
Ừm, Kỷ Thu nghe rồi...
Sau khi nghe rồi, tim gan cô bé nhảy thình thịch, vừa hưng phấn vừa chờ mong. Kỷ Thu âm thầm cắn môi, ngoan ngoãn quay đầu đi, sau đó liếc mắt...cố hết sức để nhìn hai người.
Kỷ Ngôn Tín không hề phát hiện. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi trắng bệch bị Thích Niên cắn hồi lâu, rồi vươn tay nắm cằm cô.
Sau đó, anh nghiêng người.
Tim Kỷ Thu đập dữ dội, hai mắt trợn tròn xoe.
Sắp hôn rồi sắp hôn rồi sắp hôn rồi!
Nhưng mà...
Kỷ Ngôn Tín chỉ dùng tay cạy ra, bắt buộc Thích Niên phải thả lỏng đôi môi.
Phụt ——
Sự nhiệt tình của Kỷ Thu như một quả khinh khí cầu bị chọc thủng, hết hơi ỉu xìu. Một giây sau, cô bé như được tiếp thêm máu, mắt sáng rực như mắt sói...
Nắm tay rồi nắm tay rồi nắm tay rồi!
A a a a a a!
Thất Bảo sủa “gâu” tỏ vẻ khó hiểu, quay đầu lại nhìn.
Tay Kỷ Ngôn Tín hơi bóp khớp xương của Thích Niên, nhưng không biết là nhớ đến chuyện gì, động tác cầm tay cô thoáng dừng lại, rồi anh nhìn cô một cái. Tuy nhiên, anh lập tức bình thường trong nháy mắt, sau đó buông tay cô ra.
“Thích Niên.” Anh gọi nhỏ.
Ngón tay dời lên trên, đặt ở mi tâm cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
“Tỉnh lại đi.”
Âm thanh trầm thấp mị hoặc, Kỷ Thu nghe thấy thì cảm xúc dâng trào. Còn chưa kịp tiếc hận thay Thích Niên vì bỏ lỡ thời khắc tốt đẹp đó, cô bé thấy Kỷ Ngôn Tín sững sờ, ánh mắt mênh mông xinh đẹp “ẩn ý đưa tình” kia chợt cứng lại. Cuối cùng, Kỷ Thu không nhịn nổi, bèn lặng lẽ quay đầu.
Thích Niên mở mắt ra, đối mặt với Kỷ Ngôn Tín.
Cảm giác tim đập nhanh vì cảnh trong mộng vẫn còn, cô đột nhiên bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Kỷ Ngôn Tín một hồi rồi thờ ơ nhắm mắt ngủ tiếp.
Kỷ Thu xém chút đập bàn...
Không phải mơ đâu! Nhanh tỉnh dậy đi! Cơ hội trời cho đấy!!!
Nội tâm của Kỷ Thu còn đang hò hét không ngừng, Kỷ Ngôn Tín đã bất ngờ nhìn về phía cô bé, cười như không cười và hỏi: “Nhìn thấy cái gì?”
Lông tóc Kỷ Thu dựng hết lên, khôn ngoan lắc đầu: “Chẳng nhìn thấy gì cả.”