Kỷ Ngôn Tín ngồi trước cửa lều, cả đêm không ngủ yên nên sắc mặt có phần mệt mỏi.
“Kỷ Thu.” Anh gọi. Kỷ Thu đảo mắt nhìn anh. “Suy nghĩ đó của em....” Anh dừng lại, nhìn cô bé không chớp mắt: “Bỏ nó đi.”
Kỷ Thu không dám thở mạnh, dè dặt hỏi: “Suy nghĩ gì cơ?”
Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn Thích Niên đang ngủ say, giọng nói khàn khàn uể oải: “Mặc kệ em cảm thấy thú vị hay tò mò. Nếu như anh thích, không cần bất cứ ai giúp đỡ.”
Kỷ Thu sửng sốt: “Anh không thích chị Thích à?”
“Anh có lí do gì để không thể không thích cô ấy?” Kỷ Ngôn Tín hỏi lại. Dứt lời, cảm thấy quá mức vô tình, anh hòa nhã hơn: “Tóm lại, về sau không được để ý những chuyện này nữa.”
Kỷ Thu cảm thấy tủi thân khi bị anh dạy dỗ, tuy rằng Kỷ Ngôn Tín không chỉ trích cô bé chữ nào. Nhưng cô bé cảm thấy như có một đốm lửa trong lòng, khó chịu vô cùng. Không đợi Kỷ Thu phản bác, Kỷ Ngôn Tín đã quay người bước ra khỏi lều: “Nửa đêm anh sẽ trông chừng ở bên ngoài, yên tâm ngủ đi.”
Kỷ Thu á khẩu không nói gì được. Cô bé trừng mắt nhìn cửa lều, tức đến phồng mặt, không hề để ý, người vốn nên ngủ say bên cạnh lại từ từ mở mắt ra.
Kỷ Ngôn Tín ngồi xuống trước đống lửa, rạng sáng trên núi Đông Ly giăng đầy sương trắng, nhiệt độ thấp đủ để người ngồi trước lửa ấm vẫn cảm nhận được gió đêm. Anh tiện tay nhặt một nhánh cây, khều khều một lúc, lửa cháy mạnh hơn. Thất Bảo nằm bên chân Kỷ Ngôn Tín, dường như phát hiện tâm trạng của anh không tốt, nó yên lặng ngồi xổm xuống trước mặt rồi liếm liếm mu bàn tay anh.
“Không sao.” Kỷ Ngôn Tín sờ đầu Thất Bảo, tự nhủ: “Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng thôi...”
Thất Bảo nghiêng đầu, không hiểu gì cả.
——
Trên đường xuống núi, không khí lại càng trầm tĩnh hơn.
Cần gạt nước trên cửa chắn gió quét qua quét lại, ngồi trong xe vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi. Trời mưa, lại đang trên đường cái, Thiệu Túy không dám phân tâm cho nên chỉ chuyên chú để ý tình hình giao thông.
Kỷ Thu không xem được mặt trời mọc mà mình mong chờ, vừa mới sáng ra, mây mù đã che phủ cả ngọn núi, gió lạnh thổi từng cơn, làm người ta chẳng thể yêu nổi. Mọi người ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi thu dọn để trở về, vừa đi không bao lâu thì trời đổ mưa to. Cô bé bóc một quả quýt, lột sạch sẽ rồi mới bỏ vào miệng. Sáng sớm trời lạnh, lại gặp phải quýt chua, Kỷ Thu chua đến nheo cả mắt.
Thiệu Túy tranh thủ liếc qua: “Ăn ít một chút.”
Kỷ Thu hờn dỗi từ lúc bị Kỷ Ngôn Tín giáo huấn, vì vậy giận cá chém thớt lên Thiệu Túy. Cô bé hất đầu, nhìn ra cửa sổ: “Không cần anh lo.”
Thiệu Túy nhíu mày, không thèm chấp. Đến chỗ đất bằng, mưa cũng nhỏ hơn. Lúc này Thiệu Túy mới có thể thỉnh thoảng liếc nhìn hai người một chó ngồi im lặng ở hàng ghế sau.
Từ tối qua, Kỷ Ngôn Tín đã không hề chợp mắt cho nên sắc mặt vô cùng khó coi. Anh tựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi mới tốt hơn đôi chút.
“Thích Niên.” Sau khi chạy qua cầu vượt, Thiệu Túy nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Đưa em về nhà trước nhé.”
Lúc này Thích Niên mới như tỉnh mộng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ ngủ không ngon, đôi mắt cô hơi hồng hồng, không hề có tinh thần: “Thả em ở chỗ nào cũng được...”
Trong xe im lìm.
Kỷ Ngôn Tín luôn nghỉ ngơi chợt mở mắt ra, ngồi thẳng người lên. Áo choàng khoác hờ trên người rơi xuống đất, anh bình tĩnh nhặt lên: “Đi thẳng về trước, đến chỗ rẽ mình sẽ nhắc.” Thiệu Túy nhìn anh một cách kì quái, nhưng không nói gì. Tiếp đó, chỉ có tiếng chỉ đường của Kỷ Ngôn Tín vang lên. Ngủ không ngon, cộng thêm tâm trạng không vui, khí áp quanh người anh đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Mới nói vài câu, Kỷ Ngôn Tín che miệng ho khan, giọng nói khàn khàn: “Chạy đến cuối đường thì rẽ trái.”
Thiệu Túy ngạc nhiên quay đầu lại: “Có phải bị cảm rồi không, sao lại ho thế?”
Kỷ Ngôn Tín không nói chuyện, bây giờ anh rất đau đầu, cả cơ thể như bị ngâm trong nước nhưng nhiệt độ lại nóng hổi, ngay cả hô hấp cũng nặng hơn.
Ngoài kia, mưa rơi không dứt, bị gió giật ầm ầm đập vào cửa sổ.
Thích Niên cầm chai nước khoáng đã lâu, lâu đến nỗi chai nước cũng muốn ấm lên. Mấy lần muốn đưa nước cho anh, nhưng sự xúc động đó vừa trào ra khỏi ngực thì đã bể tan tành rơi đầy đất, không thể chắp vá lại. Những lời anh nói tối hôm qua, Thích Niên đều nghe thấy. Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cô muốn giả ngơ cũng không được nữa. Cô vốn cho rằng, “mưa dầm” lâu nay, ít nhất anh sẽ đối xử với mình khác một chút... Nhưng dạo qua một vòng mới phát hiện, chỉ do cô tự mình đa tình mà thôi, anh vẫn đứng nguyên đó, không hề bước lên.
Cô đau lòng, nhưng lại muốn giữ chút tự trọng.
Chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần xuống xe, không gặp anh nữa là được. Cô lẩm bẩm an ủi bản thân, ngay cả xe đã ngừng cũng không biết. Đợi đến khi Thất Bảo liếm liếm tay cô, Thích Niên mới giật mình tỉnh táo, vừa ngẩng lên thì thấy xe đã dừng trước cổng cư xá.
Thích Niên ngơ ngác, lúc vừa đẩy cửa xe ra thì mới nhớ phải chào tạm biệt: “Vậy em đi trước, tạm biệt mọi người.”
Kỷ Thu vội vàng gọi cô lại: “Chị Thích, chị cầm theo dù đi.” Cô bé cởi dây an toàn, dựa vào ghế đưa cây dù cho cô. Thích Niên vô thức nhìn Kỷ Ngôn Tín, vừa vặn chạm phải tầm mắt của anh. Sáng trong, ấm áp, như cách núi xa.
Cô cuống quýt nhận dù, ngay cả câu cảm ơn cũng quên nói, lui ra phía sau vài bước rồi đóng cửa xe. Ai ngờ đạp phải vũng nước đọng, bọt nước bắn lên ướt ống quần, rối tinh rối mù. Thích Niên bung dù, đi vòng đuôi xe định qua đường cái, nhưng vừa cúi đầu, cô mới nhận ra mình vẫn đang cầm chai nước. Giữa tiếng mưa rơi, cô lại chỉ nghe thấy nhịp tim của mình, càng đập càng nhanh. Thích Niên quay người, kéo cửa xe bên cạnh Kỷ Ngôn Tín ra. Lúc cán dù bị nghiêng, hạt mưa trượt theo mặt dù, rơi xuống mu bàn tay anh.
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, vô tình vươn tay quét hạt mưa kia xuống rồi ngước lên nhìn cô. Ánh mắt bình tĩnh như vậy, làm Thích Niên cảm thấy yên tâm hơn. Cô mạnh bạo nhét chai nước vào tay anh: “Thầy Kỷ, giảng viên chuyên ngành của em bắt viết bài tập luận văn...” Cô thoáng dừng lại rồi nhẫn tâm nói tiếp: “Có lẽ trong một thời gian ngắn em sẽ không tới phòng thí nghiệm được.”
Kỷ Ngôn Tín thở mạnh, lảng tránh ánh mắt của cô, thay vào đó là nhìn chằm chằm chai nước. Sau nửa ngày, anh mới gật đầu, khàn khàn nặn ra một chữ: “Ừ.”
——
Trận mưa kéo dài mãi cho đến chạng vạng tối mới ngưng.
Thích Niên nằm trong chăn không muốn động đậy, chỉ ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, có con chim bay qua thì đôi mắt đen láy của cô mới đi chuyển theo hình bóng nho nhỏ ấy.
Mẹ Thích làm cơm tối xong vẫn không thấy Thích Niên ra ăn, nghĩ lại buổi sáng lúc cô trở về với dáng vẻ ướt sũng hết nửa người, cuối cùng mới phát hiện có vấn đề. Đợi đến khi bà kéo Thích Niên từ trong chăn ra, cô đã khóc sưng cả mắt. Mẹ Thích hoảng sợ: “Không phải đi dã ngoại ở núi Đông Ly à? Lúc đi còn rất vui vẻ mà, sao lúc về lại thành ra thế này?”
Thích Niên lắc đầu, ôm eo mẹ Thích rồi tựa đầu vào ngực bà: “Truyện mới của con phải dừng rồi...”
Mẹ Thích đột nhiên thở dài một hơn, thì ra là bị dọa...
Bà vỗ vỗ vai Thích Niên: “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống đứa trẻ ba tuổi chưa hiểu chuyện vậy. Trước tiên đi ăn cơm đã, ăn cơm xong lại khóc sau.”
Thích Niên buồn bã vô cùng.
Không theo đuổi được nam thần rồi. “Mỹ nhân nghi tu” cũng phải drop rồi, làm sao mà điềm nhiên như không có gì được?
Hu hu hu.
******
Nghĩ có lẽ Thích Niên cũng về đến nhà, Lưu Hạ ăn quýt do Lý Việt bóc rồi gọi điện thoại cho Thích Niên.
Chuông reo vài tiếng thì có người nhận máy.
Cô nàng cắn miếng quýt, giọng nói ồm ồm: “Xế chiều ngày mai mình về thành phố Z, có đi đón mình không?”
Thích Niên lại rút một tờ giấy lau nước mũi: “Không đi.”
Giọng mũi khản đặc làm Lưu Hạ nhíu mày: “Sao thế? Lại bị thầy Kỷ từ chối à?”
Thích Niên chịu một kích, lập tức ngã lăn xuống đất không dậy nổi. Chứ không thì sao gọi là bạn thân từ nhỏ đến lớn, cách xa như vậy mà cứ như chuyện xảy ra trước mắt, phán chuẩn như thần. Một lúc lâu không thấy Thích Niên trả lời, Lưu Hạ hồi hộp, cắn trúng đầu lưỡi đau nhe răng: “Cậu đừng im lặng như vậy... Thật sự bị mình đoán trúng rồi hả?”
Lưu Hạ hít một hơi lạnh, Lý Việt thò đầu ra từ phòng bếp, thấy vẻ mặt đau khổ của cô nàng thì bưng thanh long đã cắt ra: “Sao vậy?”
Lưu Hạ chỉ chỉ đầu lưỡi, đau ứa nước mắt. Biết cô nàng cắn trúng lưỡi, Lý Việt cười nhẹ ghé sát lại nhìn, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng Thích Niên khóc không thở nổi: “Hạ Hạ, làm sao đây... Nam thần từ chối mình, truyện tranh cũng muốn drop. Hồi chiều mình gọi cho Chu Hân Hân, chị ấy nói đã kí kết xong cả rồi.”
Lý Việt ngạc nhiên nhướng mi.
Thích Niên vẫn đang khóc: “Không phải nói là đi Bộ pháp vụ đấy sao, tốc độ của chị ấy nhanh như vậy để làm gì chứ!”
Dựa vào lời tự thuật hỗn loạn của Thích Niên, Lưu Hạ miễn cưỡng hiểu hết câu chuyện: “Thầy Kỷ từ chối cậu, cậu không vẽ nổi nữa, nhưng hợp đồng đã kí xong rồi, mọi việc đã đâu vào đấy. Cậu tiền mất tật mang, phải không?”
Nghe tiếng khóc thê thảm ở đầu bên kia, Lưu Hạ thở dài: “Cậu ngốc à, truyện không thể tự bịa ra sao? Nam thần bỏ thì bỏ thôi, để mình giúp cậu sửa, cậu muốn chọn gì thì chọn.”
Thích Niên vẫn còn khóc.
Lưu Hạ nghe thấy thì đau lòng, nhưng ngoài miệng vẫn hung dữ: “Được rồi, câm miệng cho mình. Không phải chỉ là một Kỷ Ngôn Tín thôi sao, mình giúp cậu theo đuổi! Mình giúp cậu nghĩ biện pháp!”
Thế giới lập tức yên tĩnh...
Sau nửa ngày, Thích Niên mới thút thít hỏi lại: “Cậu nói thật à?”
Lưu Hạ liếc mắt, nhếch khóe môi: “Nhìn cậu có tiền đồ chưa kìa.”
——
Trên đường trở về, Thiệu Túy liên tục liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín qua kính chiếu hậu. Kỷ Ngôn Tín bị nhìn cũng không cách nào thờ ơ, đành ngẩng lên hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Thiệu Túy chỉ đợi mỗi câu này của anh, sau đó hỏi thẳng không khách khí: “Cậu rành đường nhà Thích Niên như vậy... Thế đã tới mấy lần rồi?”
Đúng là một vấn đề thiếu muối.
Kỷ Ngôn Tín tiếp tục vuốt ve chai nước khoáng trong tay, trả lời: “Không nhớ nữa.”
Thiệu Túy: “...”
Xem ra là rất nhiều lần...
Qua một lúc, Thiệu Túy ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh: “Cậu đã nhìn chằm chằm vào chai nước Thích Niên đưa cả buổi rồi đấy... Có uống không vậy?”