Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Thích Niên nào dám phản bác.

Âm cuối uyển chuyển mê hoặc kia làm trái tim cô mềm nhũn, tất cả máu trong người cứ như phun lên đỉnh đầu, choáng váng không biết nói gì. Còn có thể suy nghĩ bình thường được à? Sống mũi bị ngón tay anh lướt qua phảng phất còn lưu lại độ ấm của anh, nóng bỏng đến nỗi làm cô run lên, tay chân cũng lẩy bẩy. Âm thanh hấp dẫn ấy luôn vang vọng bên tai cô, để cô từng bước rơi vào tay giặc.

Anh cố ý mà... Biết rõ sự tự chủ của cô sẽ sụp đổ mỗi lúc gặp anh, nhưng anh vẫn cố ý trêu chọc. Nếu như không phải có chút lí trí chống đỡ, lúc này, chỉ sợ Thích Niên đã chạy trối chết.

Sắc đẹp hại người...quá là hại người!

Nhưng dù là như vậy, cô cũng không khống chế nổi mà gật đầu như bị đầu độc, nhẹ giọng đồng ý: “Được.”

Nghe lời anh...tất cả đều nghe theo anh.

Kỷ Ngôn Tín thấy Thích Niên đỏ mặt thì bỗng nhiên nổi ý xấu, muốn trêu đùa cô. Bàn tay che mắt cô vẫn để nguyên, tay nắm cằm cô lại buông lỏng, ngón tay dời xuống sờ nhẹ lên đôi môi đỏ tươi. Nghe thấy cô bất ngờ hít thở mạnh, anh mỉm cười, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ra một chút dịu dàng: “Sợ à?”

Thích Niên lắc đầu.

Có lẽ do bị anh che mắt chỉ còn lại một màu đen, cô hơi hoảng sợ, tựa như một đứa trẻ lạc đường. Cô vô thức muốn cắn môi dưới để giảm bớt căng thẳng, không ngờ lại cắn trúng ngón tay anh. Thích Niên giật mình, vội vàng nhả ra: “Thầy, thầy Kỷ?”

Kỷ Ngôn Tín nhìn chằm chằm môi Thích Niên, ánh mắt ngày càng trầm hơn, âm thanh lúc nói chuyện có thêm vài phần khàn khàn mà chính anh cũng không biết: “Ngày đó ở trong xe, những lời tôi nói với em, em có nghe không?”

Thích Niên ngơ ngác, cố gắng nhớ lại.

Lúc cô lo lắng nháy mắt vài cái, lông mi mềm mại quét qua lòng bàn tay làm anh ngưa ngứa. Kỷ Ngôn Tín bỗng nhiên tới gần một bước, hai cơ thể kề sát nhau, chỉ cần động nhẹ là có thể chạm vào nhau. Thích Niên không nhìn thấy gì, nhưng các giác quan tại hoàn cảnh đặc biệt lại càng mẫn cảm. Cô thở dè dặt, cố gắng khống chế tâm trạng của mình...

Không thể cắn môi, sẽ cắn phải ngón tay anh mất. Cũng không được nháy mắt, anh sẽ không nhẫn nại. Cô gật đầu qua loa, nói chuyện lẩm bẩm ậm ừ như đang ngậm kẹo: “Nghe rõ.”

“Vậy nghe không hiểu?” Kỷ Ngôn Tín hỏi. Anh nhấc ngón tay trên môi cô ra, cũng thả luôn bàn tay đang che mắt cô xuống.

Thích Niên lại nhắm chặt mắt, hoàn toàn không dám đối mặt với anh: “Nghe hiểu...”

Anh thả lỏng, đồng ý cho cô rảo bước vào lãnh địa của anh. Anh cũng cho phép Thích Niên có thể tiếp tục cố gắng làm dao động trái tim sắt đá của mình. Thậm chí, anh còn có hơi...thích cô. Những điều này...Thích Niên biết. Nhưng nhiêu đó không đủ. Trước đây cô có thể dũng cảm như vậy, là vì muốn cho anh chú ý, muốn cho anh biết, có một cô gái đang theo đuổi anh. Cho nên giống như được ăn cả ngã về không, quẳng hết tất cả. Nhưng bây giờ anh cho phép rồi, dung túng rồi, Thích Niên lại sợ hãi...

Cô không biết nguyên nhân và giới hạn anh cho phép, rất sợ bản thân nắm không chắc tiêu chuẩn sẽ khiến cục diện không dễ có này bị phá vỡ.

Kỷ Ngôn Tín nhìn cô nhắm chặt mắt, nhếch miệng cười: “Nhìn tôi mà trả lời.”

Thích Niên “Dạ” một cái, chần chừ một chút rồi mở mắt nhìn anh. Trong ánh hoàng hôn, cặp mắt anh đen láy sâu thẳm, giống như sương hoa chuyển động, giấu đi ánh sáng rực rỡ. Tim Thích Niên đập lỡ một nhịp làm cô bối rối cúi đầu. Đồng thời, tiếng nói trầm thấp của Kỷ Ngôn Tín vang lên: “Nhưng nhìn em dường như không có một chút biểu hiện gì.”

Thích Niên “Hả”, hơi bất ngờ.

Ý là...muốn cô biểu hiện? Kỷ Ngôn Tín...đang chờ mong ư?

Thích Niên lại đỏ mặt, hơi thở nóng hơn. Nhắm mắt lại, cô nhỏ giọng thẹn thùng trả lời: “Có...”

Kỷ Ngôn Tín nhướng mày, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.

“Em...” Thích Niên bình tĩnh, càng nhỏ giọng hơn: “Cả đêm...em ngủ không ngon.” Cô cúi đầu, lo lắng vặn vặn ngón tay. Thế nên không nhìn thấy, Kỷ Ngôn Tín hơi nghiêng đầu, cong cong khóe môi.

“Từ khi thầy nói đạo lí với em...” Thích Niên lầm bầm: “Em cũng không thể không biết xấu hổ mà được voi đòi tiên nữa.”

“Trước kia càn quấy là do tôi không nói lí?” Kỷ Ngôn Tín hỏi lại. Giọng nói ấy bình thản, không nghe ra chút vui buồn nào, nhất thời Thích Niên cũng không biết anh hỏi vậy là có ý gì. Nghĩ nghĩ, cô vẫn giải thích: “Đó không phải là càn quấy...” Còn chưa nói xong đã nghe thấy anh cười rộ lên.

Kỷ Ngôn Tín đưa tay đỡ gáy cô, đầu hơi cúi xuống, còn chưa kịp làm động tác gì ——

“Cốc cốc!” Hai tiếng tiếng đập cửa vang lên.

Kỷ Thu mở cửa thò đầu vào, giọng nói lanh lảnh hoàn toàn phá vỡ không khí mờ ám trong phòng: “Chị Thích, tối nay chị ở lại...” ăn cơm không?

Lời còn chưa dứt đã kẹt ở cổ họng, không nhả ra được chữ nào nữa. Kỷ Thu nháy nháy mắt, trợn mắt há mồm nhìn tư thế mập mờ của hai người. Uổng công cô bé ở bên ngoài lo lắng, không ngại phá cửa vào dò la quân tình, sợ anh họ đầu gỗ lại nói gì làm Thích Niên khó xử...

Hóa ra mình lo lắng vô ích à?

Tiến độ này...tốt lắm!

Thấy Kỷ Ngôn Tín lạnh lùng nhìn qua, lưng Kỷ Thu ớn lạnh, lí trí lập tức trở lại. Kỷ Thu cuống quít lùi mấy bước, đóng sầm cửa. Chột dạ chạy hai bước, sau đó cô bé lại quay về giải thích: “Xin lỗi nha, em không biết hai người...hai người...”

Hai người cái gì đây...

Kỷ Thu liếc mắt, lau chóp mũi đầy mồ hôi: “Lần sau em không dám nữa, xin lỗi xin lỗi.” Dứt lời, cô bé chui về phòng, cầm điện thoại nhắn tin cho Thiệu Túy: “Thiệu Túy, tối nay ăn cơm anh có thiếu người gắp rau không?”

Vài giây sau.

Thiệu Túy trả lời: “Nói đi, lại gây họa gì rồi hả?”

——

Trong thư phòng.

Thích Niên xấu hổ đến nỗi muốn biến thành đà điểu, vùi đầu vào hố cát. Độ nóng trên mặt làm đầu óc cô quay cuồng, gần như muốn bùng cháy. Dù một phút đồng hồ cô cũng không chịu nổi nữa, Thích Niên đưa tay che mặt, chỉ hé ra đôi mắt đen láy nhìn anh: “Ừm...thầy Kỷ, không có chuyện gì khác thì em có thể đi được rồi chứ?”

Lúc Kỷ Thu đóng cửa lại, Kỷ Ngôn Tín cũng đã thong thả rút tay về, lui ra sau vài bước. Biết cô sẽ có phản ứng này, anh đi đến chỗ giá áo, lấy áo khoác xuống: “Ừ, tôi đưa em về.”

Thích Niên lắc đầu, rất kiên trì: “Không được, em mà ở chung với thầy một lúc nữa... Em thật sự sẽ nổ tung mà chết mất. Em tự về là được rồi.” Hết câu, cô nhanh chóng xoay người đi.

Kỷ Ngôn Tín nhìn bóng lưng vội vàng của cô, im lặng nhéo nhéo mi tâm.

Nổ tung mà chết?

Một nghiên cứu sinh chuyên ngành ngôn ngữ mà cứ sử dụng từ ngữ bậy bạ vậy à?

Mãi đến khi lên tàu điện ngầm, tâm trạng bối rối của Thích Niên mới lắng xuống. Đang là giờ cao điểm tan tầm, cho nên tàu điện ngầm không còn khe hở.

Sau khi lên xe, Thích Niên không lách vào bên trong mà đứng trước cửa xe nắm tay vịn. Trong đường hầm đen kịt, tàu điện ngầm đi qua một chuỗi bảng quảng cáo rồi hoàn toàn tối mù. Bóng hình hắt lên cửa xe, lờ mờ có thể nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt đỏ bừng, sự ngượng ngùng nơi đáy mắt đã giảm, chỉ còn lại sự dịu dàng rực rỡ.

Mười lăm phút sau.

Thất Tể: Làm sao để gỡ bỏ vẻ mặt tràn ngập tình yêu không thể che dấu?

Phạm Hi Kiêu Ngạo: Like!

Thú Bông Bằng Len: Nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày đầu tiên Đại Đại đến nhà nam thần để dạy Thu cô nương học nhỉ? Cho nên, Đại Đại bị nam thần làm gì đó. [mặt chính trực]

Đản Đản Thích Ngủ zz: Mị đoán không phải là sờ bàn tay nhỏ bé của nam thần, thì cũng nhìn thấy cảnh mỹ nam tắm rồi. Đại Đại chị không cảm thấy có lỗi với một người luôn lo lắng từ tối qua đến giờ như em khi không live stream à?

Người Xấu Phải Đọc Nhiều Sách: Sao tui cảm thấy Đại Đại ăn vụng chưa thành ấy... Kết quả còn làm bản thân ngại ngùng nữa chứ?

Lưu Hạ đọc bình luận trên weibo vô cùng vui vẻ, còn cười to ra tiếng. Lý Việt bất đắc dĩ nở nụ cười, nhắc nhở: “Không phải bà ngoại đang ở đây à, nhỏ giọng một chút.”

“Ừ ha.” Lúc này Lưu Hạ mới nhớ, vừa lau nước mắt vừa quay lại nhìn bà ngoại đang ngủ say: “Những bình luận dưới weibo của Thích Niên luôn luôn rất đặc sắc.”

Lý Việt “Ừ” qua loa, rồi nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Vài ngày nữa anh tới thành phố J, em có cần anh mang gì không?”

Lưu Hạ cười rồi suy nghĩ: “Có, dì muối cho em mấy hộp thức ăn, anh đến chỗ Thích Niên lấy một ít đi?” Dứt lời, cô nàng thở dài, nhẹ giọng phàn nàn: “Bà ngoại thì bệnh, mà tay nghề của mẹ em anh cũng biết rồi đấy... Đã một tuần lễ em không ăn được bữa cơm nào hợp khẩu vị, anh phải nhanh lên nha, để em ăn no bụng.”

Lý Việt cười vài tiếng rồi đồng ý. Hồi lâu sau, ngón tay gõ bàn phím của cậu dừng lại, nghiêm mặt nói: “Lưu Hạ, lần này đến đó, anh cầu hôn em nha?”

Lưu Hạ sững sờ, đầu óc trong chốc lát không kịp suy nghĩ: “Anh chỉ dựa vào mấy hộp đồ ăn của dì mà muốn cầu hôn em à?”

...

...

Thích Niên gục đầu trên bàn phím, cười suýt tắt thở. Đến khi ngẩng đầu lên thì trên trán có một đường dấu mờ mờ.

“Sau đó Lý Việt nói gì không?”

Lưu Hạ bĩu môi, vừa buồn cười vừa tức giận: “Tên đó chẳng nói gì cả mà kéo mình vào sổ đen luôn, bây giờ còn chưa bỏ đâu.”

Thích Niên còn chưa kịp tán thành, Lưu Hạ đã bổ sung: “Ai bảo trước khi cầu hôn còn nói trước cho mình biết chứ... Loại chuyện này không phải anh ấy nên tự sắp xếp rồi cho mình một bất ngờ à?”

Thanh mai trúc mã hơn hai mươi năm, quen thuộc với nhau cũng sâu đến tận xương tủy. Cho nên việc này dường như cũng không thể trách Lý Việt?

Trong lúc đang vui cười, máy tính phát ra tiếng nhiễu sóng. Thích Niên cúi đầu nhìn điện thoại. Một giây sau, màn hình điện thoại sáng lên, hiện rõ “Kỷ Ngôn Tín“. Thích Niên ngơ ngác một hồi, mãi đến khi Lưu Hạ hỏi cô: “Sao không nghe máy?”

Cô mới giơ ngón tay để trên môi, “Suỵt” một cái: “Thầy Kỷ đó.”

Lưu Hạ hiểu ý, lập tức im lặng, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng lên, chỉ hận không thể dán vào nghe.

Thích Niên quay lưng về phía màn hình: “Thầy Kỷ ạ?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng rót nước, trong sự yên tĩnh, nó vang lên thật rõ ràng. Nhưng Kỷ Ngôn Tín vừa nói, âm thanh trầm thấp từ tốn đã đè bẹp tất cả âm thanh xung quanh: “Tôi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.