Giọng nam trầm thấp bên kia làm Thích Niên không tự chủ mà nuốt nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc: “Em, em biết.”
Kỷ Ngôn Tín im lặng trong chốc lát, hỏi ngược lại cô: “Bây giờ em có thể liên hệ với Kỷ Thu không?”
Thích Niên sững sờ, trở nên hồi hộp: “Kỷ Thu sao thế ạ?”
“Không có việc gì.” Kỷ Ngôn Tín nhấp ngụm trà nóng, trong lúc Thất Bảo kích động muốn nhảy lên, anh quét mắt nhìn. Chỉ một ánh mắt lạnh lùng làm nó dừng lại ngay lập tức, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất. Anh cầm cái ly đi ra phòng khách, ung dung giải thích: “Bởi vì chiều nay tự ý xông vào thư phòng, cho nên sợ tội bỏ trốn.”
Anh đã cố tránh những từ ngữ mập mờ, nhưng mặt Thích Niên vẫn đỏ bừng như bị cháy nắng.
Buổi chiều ở thư phòng...
Bất kể xuất phát từ an ủi hay cảm xúc gì khác, những hành động mà Kỷ Ngôn Tín làm với cô đã thật sự vượt qua giới hạn trong ngưỡng quan hệ của hai người. Cô lặng lẽ che mặt, kiềm chế những suy nghĩ lung tung của bản thân, cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Thầy chờ em vài phút, để em thử xem.”
Kỷ Ngôn Tín đáp “Ừ”, cũng không tò mò rằng Thích Niên dùng biện pháp gì để liên lạc với Kỷ Thu, anh đảo mắt rồi lạnh nhạt dặn dò: “Chỉ cần nói cho nó biết, trước chín giờ mà vẫn chưa về, ngày mai tôi sẽ đóng gói tiễn nó lên máy bay.”
Thích Niên đang chuẩn bị tắt điện thoại thì giật mình, dù cách cả màn hình, cô cũng ngửi thấy mùi vị cảnh cáo trong giọng nói của anh. Cúp điện thoại, Thích Niên mới bối rối nhìn chằm chằm điện thoại dần dần tối đen. Vì sao giọng điệu của Kỷ Ngôn Tín nghe như...chắc chắn thế? Giống như anh biết cô chắc chắn có thể liên lạc với Kỷ Thu, cũng chắc chắn sẽ truyền đạt lại câu nói ấy cho cô bé.
Cả buổi không thấy Thích Niên nhúc nhích, Lưu Hạ gõ gõ bàn phím với giọng điệu trêu chọc: “Chỉ nhận điện thoại của thầy Kỷ thôi mà cậu cũng có thể chết mê chết mệt như thế à?”
Lúc này Thích Niên mới hoàn hồn, “Xì” một tiếng: “Là thầy Kỷ có chuyện nhờ mình, mà mình giống loại người mê trai vậy hả?”
Lưu Hạ cười nhạo thẳng thừng: “Hoàn toàn không phải giống, cậu chính là như thế.” Dứt lời, cô nàng tò mò nhìn Thích Niên nhấn nhấn màn hình, nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì mà thầy Kỷ nhờ cậu giúp?”
Thích Niên vừa gọi điện cho Kỷ Thu vừa trả lời: “Kỷ Thu còn chưa về nhà, thầy Kỷ bảo mình gọi điện thoại nói vài câu.”
Lưu Hạ lặng yên một hồi, sau đó giọng điệu trở nên hơi kì lạ: “Thích Niên.”
“Từ khi nào cậu...có thể liên lạc với người nhà của thầy ấy rồi?”
Thích Niên đờ người ra.
——
Ngày hôm sau, khi Thích Niên tới thì Kỷ Ngôn Tín đang chuẩn bị ra ngoài.
Tối qua bị dạy dỗ một phen, vì thể cả ngày Kỷ Thu không dám trêu chọc Kỷ Ngôn Tín, thấy anh là trốn mất. Khi ở phòng khách, cô bé càng nhát gan, vứt bỏ Thích Niên ôm đuôi chạy về phòng mình.
Giống như giờ mới thấy cô tới, anh gật đầu nhẹ nhàng.
Áo khoác dài màu đen làm nổi bật thân hình chắc khỏe, khuôn mặt tuấn tú của anh. Đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm cũng sáng ngời hơn thường ngày rất nhiều. So với Thích Niên mất tự nhiên, anh ung dung không ít, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn ánh mắt lạnh lùng trong trẻo, không có gì quá khác so với bình thường.
Thích Niên cúi đầu lấy món đồ chơi mua cho Thất Bảo từ trong túi ra, là một con gấu bông đáng yêu có màu sắc rực rỡ. Cô lắc lắc tai gấu bông, hỏi: “Em có thể đưa cái này cho Thất Bảo chơi được không?”
Kỷ Ngôn Tín vẫn chưa trả lời, Thất Bảo bỗng nhiên đứng dậy chạy về phía trước, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào con gấu bông trên tay Thích Niên rồi le lưỡi và vẫy đuôi. Kỷ Ngôn Tín cầm chìa khóa, đi đến gần rồi nhìn cô một cách kì quái, không nói được cũng không nói không được. Thất Bảo ngồi xổm ngay ở giữa hai người, hết nhìn trái rồi nhìn phải, sốt ruột đến độ cào cào sàn nhà.
Một hồi lâu sau, anh mới cố gắng ôn hòa giảng đạo lí với cô: “Thích Niên, đừng chiều nó như vậy, nó sẽ hư đấy.”
Thích Niên suýt chút nói “Em bằng lòng”, may mắn là nhớ ra Thất Bảo không phải chó của cô, bèn híp mắt cười xấu hổ nói với anh: “Em chỉ muốn cho nó vui hơn.”
Kỷ Ngôn Tín liếc nhìn cô, không nói gì, chỉ vỗ nhẹ đầu Thất Bảo một cái rồi đi. Anh vừa đi, Kỷ Thu đã thò đầu ra, cẩn thận quan sát bốn phía: “Chị Thích, anh em đi rồi à?”
Nhìn cô bé sợ sệt như chuột thấy mèo, Thích Niên cắn môi nhịn cười: “Ừ, đi rồi.”
Kỷ Thu thở dài một hơi, mệt mỏi ôm khung cửa: “Cuối cùng cũng đi rồi.” Cả buổi sáng cô bé còn không dám thở mạnh.
Lúc hai người học xong, Kỷ Ngôn Tín vẫn chưa về.
Khi Thích Niên ra về, Kỷ Thu khăng khăng tiễn cô xuống lầu. Mãi đến khi xuống dưới lầu, rốt cuộc Kỷ Thu mới hạ quyết tâm, nói ra sự do dự cả ngày cho Thích Niên: “Chị Thích, tụi em sắp phải qua Mỹ rồi.”
Thích Niên dừng chân, hỏi: “Khi nào?”
Lúc trước Kỷ Thu có nói với cô, kết quả kiểm tra sức khỏe của Kỷ lão gia có chút vấn đề nhỏ, cho nên được ba của Kỷ Ngôn Tín đưa qua Mỹ tái khám và chăm sóc. Bởi vì đi quá vội, mà Kỷ Thu thì vẫn còn đang trong kì thi nên không đưa cô bé đi chung.
“Có lẽ mấy ngày nữa.” Kỷ Thu bất đắc dĩ, nói: “Chú Kỷ và thím bận rộn, ông nội cảm thấy buồn chán, cho nên kêu em và anh họ qua đó với ông sớm một chút.” Dứt lời, cô bé nhìn Thích Niên, mấy lần muốn nói lại thôi.
Chạng vạng tối, gió bắt đầu thổi mạnh, khi ra đường Thích Niên lại quên mang khăn quàng cho nên cổ trở nên lạnh lẽo. Nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Thu, cô lo lắng hỏi thăm: “Có tin tức xấu hả?”
Kỷ Thu gật đầu, nhíu mày nói nhỏ: “Tối hôm qua em bị phạt đứng ở thư phòng, cho nên đã nghe thấy... Ông nội định cho anh họ đi xem mắt.”
Thích Niên sửng sốt, dù cố gắng che giấu nhưng đáy mắt vẫn toát ra sự khác thường. Kỷ Thu thấy vẻ mặt này của cô thì vội vàng giải thích: “Không phải ý của anh em đâu, với lại anh ấy đã từ chối rồi! Nhưng mà ông nội không đồng ý, vẫn khăng khăng bắt anh ấy...” Nói tới đây, âm thanh của cô bé ngày càng nhỏ lại.
Cách đây không lâu, anh còn nói cô có thể cố gắng, ngay ngày hôm qua, anh còn, anh còn...
Thích Niên cắn môi dưới, sự đau lòng suýt đánh vỡ phòng tuyến của cô chỉ trong nháy mắt. Cô cụp mắt, che đi nước mắt đang dần dâng lên, hít một hơi thật sâu rồi vỗ vỗ vai Kỷ Thu: “Không sao, cũng đâu phải anh em kết hôn, em trưng ra vẻ mặt ủ rũ thế làm gì?”
Sau đó, không cho Kỷ Thu cơ hội nói chuyện, Thích Niên giơ tay sờ sờ vành tai lành lạnh của cô bé, nhẹ giọng thúc giục: “Em mặc ít đồ vì vậy nhanh lên lầu đi, đừng để bị cảm đấy.”
Kỷ Thu trở tay nắm chặt ống tay áo của cô, vẻ mặt nghiêm túc đầy trung thành: “Chị Thích chị yên tâm đi, sau khi về Mỹ em sẽ theo sát anh họ, một tấc cũng không rời. Ngoại trừ hôm qua thất thủ ngoài ý muốn, phá hoại hai người...”
Cảm xúc đau lòng của Thích Niên còn chưa xuất hiện được bao lâu, đã bị nội dung nghiêm trang của Kỷ Thu vò nát. Cô che miệng cô bé lại, buồn bực: “Không được nói!”
Kỷ Thu bất đắc dĩ từ bỏ, bị cô che miệng nên chỉ có thể gật đầu.
Thẹn thùng đây mà, cô bé hiểu chứ!
——
Chuyện Kỷ Ngôn Tín phải đi Mỹ và xem mắt làm Thích Niên bị kích thích không nhỏ, nhưng nhớ lại mấy lần bị anh từ chối đến giờ, chỉ xem mắt thôi thì dường như cũng không có gì lớn. Vì vậy, cô cũng không sĩ diện hão gì. Mỗi ngày Thích Niên đều đến dạy học cho Kỷ Thu đúng giờ. Chỉ là vô thức, trước khi chỉnh đốn xong tâm trạng, Thích Niên đều tìm cách trốn tránh anh. Nhưng rốt cuộc đây là địa bàn của Kỷ Ngôn Tín, trốn không quá vài ngày là cô đã bị bắt quả tang ngay tại phòng bếp lúc đang uống nước.
Kỷ Ngôn Tín nấu cà phê, mùi thơm nồng đậm quẩn quanh trong phòng bếp, làm Thích Niên tham ăn phải nuốt một ngụm nước bọt.
“Muốn một ly không?” Anh cầm bình cà phê ra hiệu.
Thích Niên lập tức đưa ly ra, thấy anh hạ mắt rồi rót cà phê cho cô. Khói trắng từ từ bay lên, che mờ vẻ mặt lạnh lùng của anh. Đặt bình cà phê xuống, Kỷ Ngôn Tín mới ngẩng đầu, khóa chặt ánh mắt vào cô: “Kỷ Thu đang vẽ tranh à?”
Thích Niên gật gật, vì tránh tầm mắt của anh, cô giả bộ nghiêm túc uống cà phê. Vì không để ý mà uống một ngụm lớn, đắng đến nỗi khiến cô nhíu mày lè lưỡi: “Đắng quá...”
Lúc này nơi đáy mắt của Kỷ Ngôn Tín mới có vài phần vui vẻ, anh lấy hũ đường trên ngăn tủ đưa cho cô.
“Có lẽ Kỷ Thu đã nói cho em rồi.” Kỷ Ngôn Tín đột ngột lên tiếng: “Chuyện phải về Mỹ sớm.”
Tay nắm muỗng của Thích Niên chợt dừng lại, cô không ngẩng đầu mà “Dạ” một tiếng: “Biết rồi.”
“Hôm sau sẽ đi.” Anh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, âm thanh ướt át như thấm đẫm hơi nước: “Còn hơn một tuần nữa là sang năm mới, cũng vừa hay, em không cần đến nữa.”
Thích Niên tức giận múc nhiều hơn mấy muỗng đường, cái gì gọi là “vừa hay em không cần đến nữa”, không thích nghe!
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô không ngừng thêm đường, giọng nói hơi trầm xuống: “Đợi qua năm, vài ngày sau sẽ về.”
Tiếp tục thêm, tiếp tục thêm...
“Không có gì muốn nói với tôi à?” Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên hừ một cái trong lòng, có gì hay mà nói? Chẳng lẽ còn phải chúc anh xem mắt vui vẻ hả? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính cô cũng bị hoảng sợ. Sau đó, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mấy ngày nay mình trốn tránh anh rồi...
Cô đang ghen, cô đang ghen tị!
Ghen tị cả cái người mà mình không quen biết! Cô cảm thấy buồn cười, bèn cúi đầu giả bộ không nghe thấy anh nói gì, lại tiếp tục thêm đường...
Mãi đến khi tay cô bị anh nắm chặt.
Độ ấm ấy làm cổ tay cô như bị phỏng, giọng nói của anh trầm thấp, thanh nhuận êm tai: “Thêm đường nữa thì không uống được đâu.” Dứt lời, Kỷ Ngôn Tín thả tay như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thích Niên cắn cắn môi, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên. Cô không nói lời nào, đóng nắp hũ đường lại rồi cầm trong tay, trả lời nhỏ đến nỗi khó nghe thấy: “Em biết rồi.”
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn chằm chằm cô một lúc: “Gần đây vì sao lại trốn tôi?”
Tay Thích Niên run lên, cô lắc đầu, vô thức lựa chọn che giấu: “Không có...”
Cô vừa ngẩng đầu lên, anh đã đột ngột đi về trước một bước. Vốn dĩ bởi vì rót cà phê mà hai người đứng rất gần nhau, nay Kỷ Ngôn Tín lại bước lên trước, Thích Niên chỉ có thể lui về sau mới giữ được khoảng cách bình thường. Thích Niên hít một hơi thật sâu, khóe môi còn cố ý cong lên tươi cười: “Em chỉ nghĩ...rất lâu sẽ không gặp được thầy...” Cô thoáng dừng lại, mím môi khó nói tiếp.
Đột nhiên tràn ngập cảm giác vô lực.
Cô nắm chặt hũ đường, quay người muốn đặt nó lại trên ngăn tủ, nhưng chân ngắn hoặc vẫn không đủ cao. Thích Niên bối rối, đang định tìm cho mình một đường thoát, bỗng nhiên ——
Một cơ thể ấm áp dán lên lưng cô, còn tay thì bị cầm chặt. Đôi tay thon dài của Kỷ Ngôn Tín nắm tay Thích Niên, đặt hũ đường về vị trí cũ.