Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 47: Chương 47: Chương 46




Tai thỏ...hồng phấn...hồng phấn đấy!

Mặt Thích Niên chợt đỏ lên, không biết là do lúng túng hay ngượng ngùng. Dù sao thì cô cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, sợ vô ý nhìn vào mắt anh sẽ bị lộ hết những suy nghĩ xấu hổ trong lòng.

Nhân viên bán hàng của cửa hàng trang sức len lén nhìn hai người, cách một chậu cây và một cái bảng đen ghi “Hôm nay giá ưu đãi đặc biệt” mà Thích Niên vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô ta.

Thích Niên liếm liếm môi, thắc mắc: “Đây là...cho em ạ?”

Khách hàng trong tiệm không còn nhiều, các cửa hàng cũng đã tắt đen, chỉ có âm thanh nhắc nhở sắp đóng cửa vang lên nhiều lần.

Sau lưng Kỷ Ngôn Tín chính là cửa lớn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng phản chiếu hình ảnh của cây thông Noel cao hơn 2m. Dây đèn treo trên cây thông nhấp nháy chớp tắt, vô cùng đẹp mắt. Trong nháy mắt, đèn trên cây thông tắt ngấm, giọng nữ dịu dàng nhắc nhở cũng dừng lại, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh. Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Ngôn Tín chưa bao giờ rõ rệt như lúc này: “Không phải bị Thất Bảo cắn lỗ tai à? Tôi bồi thường thay nó.”

Giọng điệu khi anh nói ba chữ “cắn lỗ tai” rất kì lạ, ánh mắt sáng rực như một mồi lửa bốc lên trong rừng rậm. Lồng ngực Thích Niên nóng lên, cô chợt nhớ tới một tiếng trước...bọn họ “cắn” tai như thế nào. Thích Niên giả ngu: “Nhưng Thất Bảo cắn tai thỏ...trên dép lê mà.”

Kỷ Ngôn Tín nhướng mi, hỏi: “Có gì khác nhau hả?”

Sợ anh nói nữa thì bản thân không kiềm chế được mà phun châu nhả ngọc, Thích Niên biết điều ngậm miệng lại, lắc lắc đầu. Dù lúc này, trong lòng cô đang điên cuồng gào thét... Một cái mang dưới chân, một cái đội trên đầu, giống hả! Giống hả! Giống hả!

Bởi vì xảy ra chuyện nhỏ này, trên đường trở về Thích Niên không nói lời nào. Cô cúi đầu suy nghĩ, trong đại não đã hiện lên sinh động tình cảnh cô đổi mới weibo, ngay cả hình ảnh cũng nghĩ xong... Thậm chí, sau khi về nhà, đầu tiên làm gì, thứ hai làm gì...đều sắp xếp hoàn chỉnh. Chạy như bay về nhà, tiết kiệm tất cả thời gian có thể tiết kiệm, lặng lẽ tránh khỏi sự tuần tra của ba, dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng, đeo tai thỏ xem nó như thế nào.

May mắn là không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn quấy rầy kế hoạch của cô.

Thích Niên lén lút mở cửa.

Có lẽ sợ cô không thấy đường, ba Thích mở đèn ở phòng khách cho cô, ngọn đèn màu quýt ấm áp kia chiếu sáng ghế sopha và vách tường.

Thích Niên vừa đóng cửa bước vào, một con chó bự nhào đến, nhướng mũi lên người cô ngửi tới ngửi lui. Bị Thất Bảo tập kích bất ngờ, Thích Niên trở tay không kịp, phải lùi ra sau vài bước mới ôm được hai chân trước của nó. Cái đuôi to xù bị Thất Bảo vẫy vẫy mạnh mẽ. Thích Niên sờ sờ đầu nó, chờ nó chán rồi mới đẩy nó ra, lặng lẽ thay giày rồi đi như ăn trộm về phòng.

Sau khi thử đeo băng đô... Thích Niên ôm mặt nhìn đôi mắt long lanh, gò má đỏ bừng và vẻ mặt mộng mơ của mình trong gương, ngây ngẩn thẹn thùng.

Chụp ảnh xong, cô cẩn thận dùng hiệu ứng che mặt mình lại. Cảm thấy cái đuôi to huênh hoang của Thất Bảo dễ làm người ta chú ý, Thích Niên do dự một lúc rồi không xóa mà đăng lên weibo luôn ——

“Nam thần đền tai thỏ... ngại ngùng kinh khủng (*/w╲*).”

Thích Niên chưa bao giờ công khai hình ảnh của mình, chụp tay, chụp chân tùm lum, nhưng đây là lần đầu tiên chụp trán...

Nhất là, trên trán còn có tai thỏ màu hồng phấn của nam thần đền...

Tai thỏ dài dài khẽ rũ xuống một bên, nhìn vừa mềm mại vừa đáng yêu, thật sự làm đám fan cảm thấy dễ thương muốn chết.

Bởi Vì Bạn Ôm Một Con Thỏ: Chỉ một đêm không onl weibo, cả thế giới đã thay đổi. Bị cặp đôi bên cạnh hành hạ, lên mạng để thông khí lại gặp cảnh này. Vẫy tay [tạm biệt] [tạm biệt] [tạm biệt]

Một Bàn Thịt Kho Tàu: Bị ứng dụng ngược muốn ói máu, Đại Đại đừng che, chụp cả mặt đê.

Thất Đường: Khẩu vị của nam thần Đại Đại...cũng...vô cùng đặc biệt nhỉ...

Joy Là Đại Hiệp: Che như vậy mà vẫn thấy thanh thú, cầu hình đầy đủ.

Hạ Lưu Manh Của Lý Gia: Tui! Không! Tin! Trả tam quan lại đây!!!

Vẻ mặt Lưu Hạ ngổn ngang, chọc Thích Niên: “Thích Niên, chúng ta là bạn tốt chị em tốt phải không? Cậu nói thật cho mình biết đi, tai thỏ trên weibo kia là do cậu muốn câu like nên mới nói giỡn phải không? Tam quan của mình chờ cậu cứu vớt đấy.”

Thích Niên ngậm ống hút, hút một ngụm sữa chua lành lạnh vào bụng. Cô vui vẻ trả lời: “Đứa bé đáng thương, xem ra tương lai cậu phải mất vài ngày để cải tạo tam quan rồi.”

Lưu Hạ nghẹn máu xém chết.

Giáo sư Kỷ...không phải là đóa hoa cao lãnh...của viện hóa sinh đó sao...

Tại sao lại liên quan đến tai thỏ này chứ?

Quả thực điên rồi điên rồi điên rồi.

Lúc Thích Niên đang định an ủi linh hồn tổn thương của Lưu Hạ, tiện thể hỏi xem tình hình của cô nàng và Lý Việt thì nhận được tin nhắn của Kỷ Ngôn Tín.

Bên trên chỉ có một dãy số.

Thích Niên nhìn hồi lâu —— Đột nhiên phát hiện, thì ra nó là tài khoản...

——

Kỷ Ngôn Tín đang ở Mỹ họp hội nghị qua video với những người bạn cùng lĩnh vực, nói là hội nghị cho oai vậy thôi, chứ hiện tại mọi người đều bày ra trạng thái thoải mái nhất. Anh vươn tay thu nhỏ weibo lại, đi vào bếp nấu cà phê, lúc trở lại trước máy tính thì thấy được trạng thái mới của Thích Niên. Kỷ Ngôn Tín ngồi xuống bàn, phóng to màn hình rồi đổi mới newfeed thì thấy bên dưới weibo đã hơn 600 bình luận, sau đó lại kéo lên trên.

Anh nhìn tai thỏ trên hình hồi lâu, ngón tay gõ gõ có tiết tấu trên mặt bàn.

Đột nhiên vô cùng muốn nhìn dáng vẻ của cô khi đeo tai thỏ. Sự thật là, anh vừa nghĩ thì cũng bắt tay hành động ngay.

Thích Niên vừa tắm rửa thay đồ ngủ xong, mặt nóng đỏ bừng, đang ngồi khoanh chân trước máy tính thì bỗng nhiên nhận được lời mời video.

Sau đó cô cúi xuống nhìn đồ ngủ của mình...

Trong đầu lập tức nhảy ra câu nói không lâu trước đây của Kỷ Ngôn Tín: “Quần áo không chỉnh tề cho nên không thể gặp khách.” Nhưng sau vài giây, dù có chút nhăn nhó nhưng Thích Niên vẫn ngoan ngoãn xuất hiện trong video.

Kỷ Ngôn Tín chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo lỏng lẻo xắn lên cánh tay. Anh thờ ờ liếc nhìn video, đi thẳng vào vấn đề: “Ngày kia đi ngõ bắc, em nhớ chuẩn bị.”

Thích Niên ngẩn ra một chút rồi gật đầu: “Dạ biết rồi, ngày mai Kỷ Thu tới ạ?”

“Ừ.” Anh cầm ly nhấp một ngụm cà phê, đảo mắt đến bình luận mới: “Tối sẽ đến, sáng ngày 9 sẽ đi cùng chúng ta.”

Không đợi Thích Niên lên tiếng, anh lại bổ sung: “Thiệu Túy cũng đi.”

Tay nắm chuột thoáng dừng lại, đột nhiên anh đổi chủ đề: “Cái tai thỏ kia đâu?”

Vốn Thiệu Túy đang giữ im lặng, dù sao trong những người tham dự hội nghị qua video, chỉ có mình hắn hiểu được Kỷ Ngôn Tín nói gì cho nên cũng lười nhắc anh tắt mic. Nhưng lắng nghe thì phát hiện Kỷ Ngôn Tín đang nói chuyện với Thích Niên, hắn liền vểnh tai lên, tập trung tinh thần nghe lén. Lúc nghe thấy từ “tai thỏ”, tâm hồn Thiệu Túy lập tức bóp méo không thuần khiết.

Thích Niên cũng sững sờ, thuận miệng trả lời: “Bên cạnh đây.”

Kỷ Ngôn Tín trả lời “Ừ”, trầm giọng nói: “Đeo lên cho tôi xem thử.”

Thích Niên trợn tròn mắt, luống cuống: “...Bây, bây giờ ạ?”

Tay cầm ly nước của Thiệu Túy run run...

Thích Niên nhìn băng đô tai thỏ ở bên cạnh, hiếm khi lòng dạ muốn thắt lại. Đã lâu mà không thấy Thích Niên có hành động gì, Kỷ Ngôn Tín hờ hững hỏi: “Không muốn, hửm?”

Thích Niên hơi đỏ mặt, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn: “Thật, thật sự muốn xem ạ?”

Kỷ Ngôn Tín không trả lời, ánh mắt kia lại như đang hỏi: Em cảm thấy thế nào?

Thích Niên liếm liếm môi, chầm chậm cầm lấy băng đô. Vẫn cảm thấy đeo ngay trước mặt anh có hơi kì kì, cho nên cô xoay người vuốt vuốt tóc rồi mới cài lên. Cô ho nhẹ một cái, che mặt rồi quay lại, có chút bi tráng: “Như vậy nè.”

Kỷ Ngôn Tín nhướng mi: “Thả tay xuống.”

Rõ ràng là một cuộc đối thoại rất bình thường...nhưng thêm một cái tai thỏ mà thôi, không hiểu sao Thích Niên lại cảm thấy Kỷ Ngôn Tín đang...trêu đùa cô.

Dù cho một chữ mờ ám cũng không có...

——

Kỷ Thu bị Kỷ Ngôn Tín tịch thu điện thoại, cấm máy tính, cả kỷ nghỉ cô bé bị ép đọc sách trong thư phòng của chú Kỷ, sắp hận Kỷ Ngôn Tín muốn chết. Sau khi về nước, chuyện đầu tiên chính là liên hệ với Thích Niên, cũng bày tỏ rằng sẽ đuổi kịp mọi người đến thành cổ ngõ bắc, tiện thông báo: “Vì không để làm bóng đèn, em còn rủ theo Thiệu Túy.”

Tối qua Thích Niên có nghe Kỷ Ngôn Tín nói rồi, không có ý kiến với việc này.

“Còn nữa! Buổi xem mắt của anh em không thành công, anh ấy không hề đi, kiên trinh đến nỗi em cũng cảm động luôn.”

Thích Niên im lặng, định nói cho Kỷ Thu cô biết rồi. Nhưng mà câu nói tiếp theo của cô bé làm cô trở tay không kịp.

“Em còn nhìn thấy bạn gái cũ của anh ấy nữa... Cũng bởi vì muốn phát trực tiếp cho chị xem mà bị cấm điện thoại và máy tính luôn...” Dứt lời, có lẽ Kỷ Thu nhận ra không ổn, cho nên vội vàng bù đắp: “Nhưng em thề! Chẳng có chuyện gì cả, trong điện thoại không nói rõ được, mai em sẽ nói kĩ cho chị nha.”

Thích Niên cắn khăn, hỏi một vấn đề: “Xinh đẹp không?”

Kỷ Thu do dự, nhưng vẫn thành thật thừa nhận: “... Hình như là...rất xinh đẹp thì phải?”

Thích Niên ném khăn chuyển sang cắn góc chăn: “Vì sao trước xinh đẹp lại còn có chữ “rất” nữa chứ...”

Kỷ Thu: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.