Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 48: Chương 48: Chương 47




Thiệu Túy bóp bóp cần cổ đau nhức rồi ngồi xuống, cánh tay bị gối mỏi nhừ không nhấc nổi, nửa người trên cứng ngắc. Hắn điều khiển chuột rề rà bằng cánh tay trái, lưu văn bản tài liệu làm cả đêm. Kỷ Ngôn Tín vừa uống cà phê vừa đi vào thư phòng, híp mắt mệt mỏi, thờ ơ liếc nhìn Thiệu Túy còn đang mơ màng: “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

Nhờ hội thảo nghiên cứu ban tặng, họ phải chỉnh sửa văn kiện, soạn tài liệu, bận rộn đến hai ngày.

Hôm qua Thiệu Túy đã chuyển văn kiện tài liệu sang cắm cọc cả ngày trong thư phòng của Kỷ Ngôn Tín. Kết quả, tối qua ngủ lúc nào không hay. Thiệu Túy đuối lý gãi gãi đầu: “Cả đêm cậu không ngủ hả?”

Kỷ Ngôn Tín khép hờ mắt, nhéo nhéo mi tâm với vẻ mệt mỏi: “Chỉnh sửa tư liệu xong thì lưu trong ổ HDD đấy, mình đi ngủ bù...” Anh mở mắt rồi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hơi do dự: “Còn ba tiếng, vậy lát nữa việc đi đón người giao cho cậu.”

Thiệu Túy mới tỉnh, ý thức còn chưa rõ ràng, mãi một lúc mới nhớ đến chuyện hôm nay phải đi thành cổ ngõ bắc: “Kỷ Thu và Thích Niên hả?” Kỷ Ngôn Tín nhìn Thiệu Túy một cái, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ném cho hắn, không nói gì nữa.

Tấm rèm màu xanh như che đi rạng đông ngoài cửa sổ, lộ ra vài tia sáng mờ mờ cho thấy trời đã sáng rồi. Hương cà phê thơm nồng bay khắp thư phòng, Kỷ Ngôn Tín nhấp một ngụm, nhìn sắc trời mờ tờ sáng rồi cầm áo khoác, đứng dậy đi. Đầu óc mơ màng của Thiệu Túy thanh tỉnh hơn một chút, lúc anh sắp ra khỏi phòng thì hắn hỏi: “Tí nữa có cần mang bữa sáng cho cậu không?”

“Không cần.” Kỷ Ngôn Tín cũng không quay đầu lại: “Không có khẩu vị.”

Từ khi lên đại học, Kỷ Ngôn Tín đã có một thói quen, ngủ trễ thì sáng hôm sau sẽ không ăn sáng. Mới đầu là do ngủ trễ nên không đói bụng, thời gian trôi qua cho dù có khẩu vị cũng không thích ăn. Vì vậy, thời đại học, Kỷ Ngôn Tín đã mắc bệnh bao tử nghiêm trọng, ăn uống không có quy luật là sẽ đau dạ dày, cho nên Thiệu Túy quan tâm không ít. Nhưng tính cách Kỷ Ngôn Tín nói một là một nên hắn lo lắng cũng vô dụng.

——

Thiệu Túy tắm rửa thay quần áo xong thì xuống lầu ăn sáng. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn mua một phần để ở ghế sau cho Kỷ Ngôn Tín, lỡ có chuyện gì thì còn có mà dùng. Hắn đi đến nhà họ Kỷ đón Kỷ Thu trước, sau đó mới quay lại đón Thích Niên. Kỷ Thu còn chưa thích ứng được với sự chênh lệch múi giờ, cho nên sau khi lên xe thì ngủ mất, ngay cả khi Thích Niên lên xe cũng không biết. Lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư đường, Kỷ Thu nghiêng đầu đụng một cái “cộp” vào cửa xe.

Thiệu Túy quay qua nhìn, thấy Kỷ Thu chỉ nhíu nhíu mày rồi ngủ tiếp thì vươn tay đỡ đầu cô bé. Sau đó hắn quay lại, ra hiệu cho Thích Niên lấy áo khoác hắn ném ở ghế sau rồi trùm lên người Kỷ Thu.

“Chắc ngủ đến lúc tới ngõ bắc mới tỉnh.” Hắn cười ra tiếng, thuận miệng hỏi: “Thích Niên, em ăn sáng chưa?” Giọng nói rất nhỏ, dường như là sợ đánh thức cô bé.

Tối qua, bởi vì tin tình báo quan trọng của Kỷ Thu mà Thích Niên ngủ không ngon, cộng thêm chờ mong sáng mai được nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín, cho nên không ngủ được, hiện tại trông có vẻ mệt mỏi ỉu xìu: “Em ăn rồi, mua bánh bao cho Thất Bảo nên tiện mua cho mình luôn.”

Thiệu Túy im lặng, nghĩ thầm: Đúng là...tiện thật.

Hắn cười cười, nhìn qua kính chiếu hậu: “Không tò mò vì sao anh đến đón em à?”

Đầu lưỡi Thích Niên đắng chát làm cô phải uống một ngụm nước lớn, sau khi nuốt xong mới phối hợp hỏi: “Vì sao?”

Thiệu Túy nhìn đồng hồ, cười khẽ: “Cậu ấy cả đêm không ngủ, lúc này có lẽ đang ngủ bù.”

Động tác vặn nắp bình nước bất giác chậm lại: “Bận đến mức...không có thời gian ngủ vậy à?”

Anh nói anh rất bận...thì ra, bận đến như vậy à? Thế mà còn nói chuyện qua video với lại, lại kêu cô...đeo tai thỏ nữa!

Thiệu Túy “À...” một cái: “Vốn dĩ cũng không bận đến thế...” Hắn lén liếc nhìn phản ứng của Thích Niên qua kính chiếu hậu: “Hai ngày trước, sau khi kết thúc hội nghị, cậu ấy bớt chút thời gian để ra ngoài, lại còn sắp xếp đi thành cổ ngõ bắc, chứ nếu không cũng không vội như vậy.”

Thích Niên bỗng chốc cảm thấy áy náy muốn cắn ngón tay. Hai ngày trước...không phải là cô hẹn Kỷ Ngôn Tín đi xem phim à... Nhưng rõ ràng anh có thể từ chối mà, dù sao bị anh từ chối nhiều lần, Thích Niên đã quen rồi. Nhưng anh không làm vậy.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong xe mở điều hòa, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Nhiệt độ thấp đến nỗi cửa sổ xe phủ một lớp sương trắng. Thích Niên vươn tay chùi đi, đầu ngón tay lành lạnh man mát nhưng cô cũng không quan tâm.

Bởi vì —— nơi nào đó trong lồng ngực đang nóng dần lên.

——

Lúc Thiệu Túy đến dưới lầu trọ của Kỷ Ngôn Tín, anh đã đứng đợi từ lâu.

Xe vừa ngừng, Kỷ Ngôn Tín đi đến kéo cửa xe ghế phụ định lên ngồi. Thấy Kỷ Thu đang ngủ tỉnh bơ trên ghế, anh cau mày, đóng cửa lại rồi ngồi hàng ghế sau. Có lẽ đã đứng ngoài đường một lúc lâu, cho nên lúc anh tiến vào, trên người còn mang theo chút lạnh lẽo của sáng sớm mùa xuân.

Thích Niên bị cái lạnh này làm cho rụt cổ. Không ngờ, động tác này lại mờ ám như vậy. Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Lạnh à?” Gương mặt lành lạnh của anh còn hơn cả cái se lạnh sáng sớm.

Thích Niên bất chợt bắt gặp tầm mắt của anh, bèn vội vàng lắc đầu: “Không lạnh.”

Kỷ Ngôn Tín không nói gì, thậm chí còn không đáp, khẽ duỗi người dựa ra sau và nhắm mắt lại. Cái không khí áp lực kia, dù cho Kỷ Thu đang say giấc cũng phải nhíu mày.

Thiệu Túy nâng trán, giải thích: “Cáu gắt lúc thức dậy.”

Thích Niên quay đầu nhìn Kỷ Ngôn Tín. Anh nhắm mắt, cặp mi dài rũ xuống trông có vài phần dịu dàng. Thích Niên mở miệng muốn nói chuyện, lần trước đi núi Đông Ly dã ngoại, dù cả đêm không ngủ cũng không thấy anh khó chịu...khiến cả xe đều áp lực như vậy. Nhưng lời chưa kịp nói, Thích Niên lại im lặng nuốt xuống. Không thể làm phiền anh nữa, phải để anh nghỉ ngơi nhiều một chút.

Vì vậy, Thích Niên ngoan ngoãn, yên tĩnh trồng nấm bên cạnh anh.

Thành cổ ngõ bắc cách thành phố Z cũng không gần, đi tàu cao tốc cũng mất gần hai tiếng.

Bây giờ Thích Niên chỉ cảm thấy may mắn, may mắn mình không lên tiếng, nếu không, trong hành trình dài buồn tẻ này, chắc chắn Kỷ Ngôn Tín phải lái thay cho Thiệu Túy mấy đường. Vậy anh không có nhiều thời gian nghỉ ngơi sẽ lại phải giảm bớt một nửa.

Sau khi đến ga tàu cao tốc 10 phút thì bắt đầu kiểm vé lên xe. Vé của bốn người là ghế đôi liền nhau, Thích Niên gần cửa sổ, Kỷ Thu gần lối đi. Kỷ Thu cầm vé, lẳng lặng nhìn Thích Niên vài giây rồi chớp chớp mắt: “Chị Thích.”

Thích Niên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho cô bé ngồi xuống. Kỷ Thu bị đánh thức nên vô cùng mệt mỏi, cô bé che miệng ngáp một cái, vừa định ngồi vào chỗ thì đã bị Thiệu Túy xách cổ đẩy mạnh lên ghế trên. Kỷ Thu giận dữ: “Anh kéo em qua đây làm gì vậy! Em không thèm ngồi với...”

Còn chưa nói hết câu, Kỷ Thu đã bị ánh nhìn lành lạnh của Thiệu Túy buộc phải im miệng. Theo tầm mắt của Thiệu Túy, cô bé thấy Kỷ Ngôn Tín đang đi về hướng này, vì vậy nhanh trí đeo bịt mắt lên và nghiêng đầu ngủ. Thiệu Túy nhìn Kỷ Thu đeo bịt mắt rồi thở dài một hơi.

Kỷ Ngôn Tín đi lấy áo khoác trở về thì phát hiện vị trí đã thay đổi. Anh liếc Kỷ Thu đang giả vờ ngủ và Thiệu Túy đang giả vờ bận rộn, không nhăn mày mà ngồi xuống vị trí gần lối đi. “Hơi buồn ngủ.” Anh tựa vào thành ghế mềm: “Đến trạm thì gọi tôi dậy.”

Thích Niên gật gật đầu thì thấy anh đã nhắm mắt, vì vậy phải nhỏ giọng trả lời: “Dạ được.”

Lông mi Kỷ Ngôn Tín động đậy, không biết có phải không còn sức mở mắt hay không mà sau nửa ngày mới “ừ” một cái. Âm thanh trầm lắng kia như được phát ra từ chỗ sâu nhất trong cuống họng. Trái tim Thích Niên đập lỡ nửa nhịp, nhìn anh không chuyển mắt.

Hai ngày.

Hai ngày không gặp.

Dù thời gian ngày thường càng dài hơn hai ngày, nhưng đều không giống hiện tại, sống một ngày bằng một năm. Giống như cách núi cao nước xa, anh đứng ở bờ biển bên kia. Cho nên, bây giờ được gặp liền cảm thấy nhìn kiểu nào cũng không đủ.

Thích Niên cố gắng dời tầm mắt.

Phải rụt rè...

Cứ nhìn chằm chằm như vậy thì biến thái quá...

Vì để chuyển lực chú ý, cô lấy đồ ăn vặt ra giết thời gian. Kinh tế của gia đình nhà Thích Niên vẫn rất tốt, cho nên từ nhỏ, ba Thích mẹ Thích đã đưa cô đi du lịch không ít lần. Lúc nhỏ, đi đường dài mấy ngày mấy đêm, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi ăn cơm thì trên xe không thiếu đồ ăn vặt. Không biết có phải thành thói quen hay không, chỉ cần Thích Niên đi xe một chút là phải mang theo đồ ăn vặt... Khụ, ăn trên đường.

Mỗi lần mở mấy bịch bánh ra là đủ các loại tiếng động ồn ào.

Thích Niên từ từ mở bịch bánh, mỗi lần âm thanh quá lớn thì đều vểnh tai, quay đầu để ý động tĩnh của Kỷ Ngôn Tín. Sợ đánh thức anh, cho nên cô cố gắng nhẹ tay một chút. Mấy lần như vậy, rốt cuộc Thích Niên cũng có một ít cảm giác tội lỗi, vì thế chuẩn bị lấy một quyển sách trong balo ra để yên lặng đọc sách. Cô nhẹ nhàng mở khóa kéo balo, âm thanh kia nghe như bánh răng ma sát làm người ta hơi khó chịu. Thích Niên vô thức ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngôn Tín.

Anh vẫn nhắm mắt ngủ như trước, chỉ có mi tâm hơi cau lại...

Aiz...

Đợi đã nào...!

Cau, cau mày.

Một giọng nữ máy móc thông báo đã đến trạm, xe từ từ dừng lại, cửa mở ra. Hành khách lên xe, xuống xe.

Trong tiếng ồn ầm ĩ, Thích Niên bất ngờ bị Kỷ Ngôn Tín đè tay lại. Tiếp xúc tay chân đột ngột dọa Thích Niên nhảy dựng, vô thức muốn tránh ra nhưng vừa động đậy tay đã bị anh nắm chặt hơn.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh trầm trầm khàn khàn.

Thích Niên cứng đờ.

Một giây sau, tay anh khẽ thả lỏng. Ngón tay ấm áp thon dài kia dán vào mu bàn tay, trượt đến đầu ngón tay, sau đó từ từ, từ từ đan vào tay cô. Nội tâm Thích Niên như con nai nhỏ, “thình thịch” đập không ngừng. Trong hoàn cảnh không hề yên tĩnh, tiếng tim đập vẫn nghe vô cùng rõ ràng. Cô không dám động đậy, duy trì tư thấy mất tự nhiên này một hồi lâu, áo khoác của anh rũ xuống che khuất mười ngón tay đan xen.

Vẫn là tiếng nói trầm khàn, từ tốn ấy: “Em ồn quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.