Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng mà nhắc đến vấn đề này, cô cũng đã nhớ ra, con người này hình như đã cứu cô một mang, nhưng thậm chí cô còn chưa nói lời cảm ơn với anh, bây giờ nghĩ lại cũng có hơi thất lễ, tự dưng cảm thấy chột dạ: “Cái đó...”
Không đợi cô nói hết, anh đã ngắt lời cô: “Sau này mỗi ngày tôi đều thức lúc 4 giờ, tập thể dục 30 phút, sau đó sẽ quay về ăn sáng.”
“Hả?” Ôn Hinh chưa hiểu lắm, có ý gì đây?
“4 giờ 30 tôi muốn nhìn thấy bữa sáng!” Anh khoanh tay, từ trên cao ngước nhìn xuống, gương mặt lại không hề có chút khí thế dọa người như lúc trên bàn ăn, ban đêm giọng nói cũng trở nên khàn khàn đầy từ tính, nhưng giọng điệu ra lệnh không hề khách sáo chút nào.
“Làm không được hả?”
Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, dáng vẻ không thể nào tin được.
Anh lạnh lùng ném tiếp một câu: “Làm không được thì dọn đồ đi chỗ khác, nhà họ Diêm không thiếu người giúp việc.” Nói xong, đôi chân dài cũng bước qua cô, đổ ly nước rồi lên lầu.
Ôn Hinh: “...”
Ôn Hinh quay trở về phòng, tức giận đến mức giậm chân, cha con cãi nhau, cá trong chậu gặp họa, buồn cười chết được!
Cô có chút hoài nghi, nhà họ Ôn vội vã đưa nữ chính qua đây, Diêm Trạch Dương không lên tiếng cũng không hề phản đối, thực ra chính là vì mục đích này sao? Giống như những gì Hà Văn Yên đã mô tả tâm lý ở trong sách, anh không đi tìm các người đã là may mắn rồi, các người còn muốn dâng đến tận cửa
Những phần diễn xuất của nữ phụ trong sách rất ít, càng đừng nói đến sự tương tác với nam chính, một câu miêu tả duy nhất cũng chính là nam chính dùng ánh mắt lạnh lùng mà liếc nhìn nữ phụ.
Lẽ nào có tình tiết ẩn, còn chưa viết ra?
Cô vội vàng cởi áo khoác ngoài, móc lên giá, sau đó nằm xuống giường, tâm trạng cũng ổn định hơn, mới suy nghĩ, thôi bỏ đi, xem như là đang trả nợ ân nhân, cô cố chịu đựng!
Nửa đêm Ôn Hinh cảm thấy nóng chết đi được, vị trí của nhà kho cũng không được tốt, trong phòng không có điều hoà, chỉ có thể mở cửa sổ đón gió, mà cửa sổ lại đặt ở góc tường, bị góc tường chắn hết gió, căn phòng giống như một cái lồng sắt.
Hơn nữa còn thay đổi chỗ ngủ, nửa đêm trằn trọc không ngủ được, nóng đến mức cô phải cởi áo ngủ ném sang một bên, chỉ còn mặc một chiếc quần lụa ngắn màu trắng, từ phần đùi trở lên chỉ mặc một chiếc áo lót rộng thùng thình, lộ ra hai đôi chân dài miên man gác lên bên mép cửa sổ, mãi cho đến nửa đêm về sáng mới đi vào giấc ngủ.
Vừa mới chợp mắt không bao lâu, lại bị tiếng đập cửa làm cho giật mình thức giấc.
Ôn Hinh tức giận bật dậy, đi thẳng ra cửa mở cánh cửa một cái “Rầm”, nhìn chằm chằm đối phương.
Có thôi hay không hả?
Người ở bên ngoài đứng tựa vào cửa phòng bếp, tay vẫn còn đang trong tư thế gõ cửa, cửa vừa mở, một mùi hương thoang thoảng bay ra.
Nhìn mái tóc dài màu đen đầy mồ hôi của Ôn Hinh, gương mặt đầy tức giận nhìn anh, cả người từ trên xuống dưới, chỉ có một chiếc áo kéo dài đến đùi, phía trên sóng lớn dào dạt, phía dưới lại trần trụi, hình như cũng không có mặc những cái khác.
Hiếm thấy, khi Ôn Hinh tức giận, Diêm Trạch Dương lùi về phía sau một bước, hắng giọng, nhẹ nhàng quay đầu đi, không hề có khí thế oai hùng như thường ngày
Ngược lại còn có hơi mất tự nhiên mà nói: “Bốn giờ rồi, 4 giờ rưỡi tôi muốn…”
Không đợi anh nói hết câu, Ôn Hinh đã giận dữ phun ra ba chữ: “Đã biết rồi!” sau đó đóng “Ấm” cửa lại.
Diêm Trạch Dương sững người đứng im trước cửa một hồi lâu mới đi khỏi.
Sau khi Ôn Hinh đóng cửa, suy nghĩ về dáng vẻ ban nãy của anh, có hơi khác thường, đã đi chưa, cô đáng sợ như vậy sao? nghĩ đến gì đó, cúi đầu nhìn lại bản thân.