Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Áo lót rộng thùng thình, cổ áo rộng, cũng để lộ ra đường rãnh thật sâu, phía dưới cô chỉ mặc chiếc quần ngắn, cũng khống dài quá vạt áo, nhưng mà, nếu có người không biết, nhìn thấy sẽ nghĩ là cô không mặc gì…
Sau khi học xong cấp ba, mỗi ngày cô đều sử dụng sản phẩm thiên nhiên để bảo dưỡng, từ khi có hệ thống, cô cũng thường đặt rất nhiều hoa hồng tươi, để chiết tinh dầu hoa hồng, chuẩn bị dùng cho 1 năm, sản phẩm từ hệ thống, nhất định là tốt nhất, chỉ cần dùng 2 giọt, dù cho là mắt thường cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Sau khi chưng cất được tinh dầu, phần nước thừa ở phía dưới cũng rất có giá trị, cảm giác cũng không tệ, hệ thống lưu trữ cũng không ít, cũng đủ để cho cô dùng mỗi ngày.
Loại bảo dưỡng bên ngoài như thế, hiệu quả vô cùng rõ rệt, có dinh dưỡng và độ ẩm đầy đủ, cả người đều rất thoải mái, làn da cũng trơn nhẵn mịn màng, làm cho mỗi lần cô tự mát xa cho mình đều không thể dừng lại được, phải biết là mỹ nhân trường nghệ thuật như mây, cô có thể ổn định ở vị trí hoa đán của trường học 2 năm, cũng chính là dựa vào gương mặt đơn thuần, vóc dáng lại đẹp, đứng ở trước mặt cô, ánh nhìn đều đặt hết lên người cô.
Ôn Hinh kéo kéo áo của bản thân mình, cạn lời.
Thường ngày thấy anh đều là dáng vẻ của một đứa con cưng của trời, cũng sẽ không ban cho bạn một ánh mắt, Hà Văn Yên có nói anh chính là cái gì đại ma đầu nhà họ Diêm ở trong quân đội, thực sự cô cũng đã bị dọa làm cho sợ hãi.
Bây giờ suy nghĩ lại, thời đại này cũng không phải là thời hiện đại, lúc này vẫn chưa có minh tinh hay hoa đán gì, càng đừng nhắc đến việc chụp ảnh, con gái ra ngoài nhiều nhất cũng chỉ có thể để lộ cánh táy và đôi chân, từ đầu gối trở lên đều là buông thả phóng túng.
Ở thời điểm nam chính còn trẻ, vẫn ở trong quân đội, chung quanh đều là nam, nữ rất ít, không biết, con cho rằng anh sẽ có kiến thức rất rộng rãi đây.
Thực tế, vẫn còn là xử nam!
Mới vừa rồi khi nhìn thấy cô, chân anh còn lùi về sau một bước, vẫn có thể nhìn thấy được sự kinh ngạc.
Nghĩ tới nghĩ lui lại cười phì một tiếng, thực sự rất buồn cười.
Thực tế khi cô bước vào nhà họ Diêm cũng đã chuẩn bị sẵn, không đắc tội đến bọn họ, thì cũng có thể xem là đã có chỗ dựa, dù sao bọn họ cũng được xem là “Bậc quân tử” mà.
Nhà họ Ôn cũng có thể xem như là mạng lớn, hơn một năm cũng làm giảm số người trong danh ngạch, cũng không hề làm gì bọn họ.
Con cháu của nhà họ Diêm đều như thế, cho đến cùng thì vẫn có kỷ luật và sự chính trực, dù cho căm hận cũng sẽ có điểm mấu chốt, nặng nhất cũng chỉ làm cho đối phương mất việc, đập vỡ chén cơm của nhà họ Ôn cũng xem như là đã báo thù, chuyện này nếu đổi là gia đình khác, Ôn Hinh tuyệt đối không thể nào dễ dàng mà bước vào như vậy.
Quân nhân, ít nhất cũng không hề vượt quá giới hạn.
Dáng vẻ lùi về sau một bước khi nãy của anh, có lẽ cũng không hề nghĩ đến thủ đoạn nào khác đối với con gái, cho dù là có suy nghĩ đến, cũng chỉ là giữ lại bên cạnh làm người giúp việc để sai bảo mà thôi.
Nghĩ như vậy thì có gì đáng sợ?
Căn bản là cũng sẽ không làm gì đến cô!
Lúc này cơn buồn ngủ của Ôn Hinh cũng đã qua, ngủ cũng không được, chỉ có thể đứng dậy gấp chăn lại, tìm chiếc áo cộc tay và chiếc quần màu lam, chính là lúc cô đến đây, không biết La Quyên tìm người mua ở đâu, sợ cô mặc xấu, ánh mắt con trai nhà người ta sẽ không nhìn đến cô.
Nhưng theo cô thấy, phần kiểu áo như áo cổ tròn, độ rộng vừa khéo, có gì khác biệt.
Liếc xem đồng hồ, đã 4 giờ 15 rồi, cô lập tức đến phòng bếp, tùy ý làm một ít mì, cắt mì xong, nấu một tô mì nước.
Không nhiều cũng không ít, chỉ đúng 1 tô.