Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đừng xem bà là chủ nhiệm trong bệnh viện, gả vào nhà họ Diêm cũng phải nhìn mặt anh. Mối quan hệ trong gia đình tái hôn vốn dĩ đã rất phức tạp, vợ trước lại để lại hai đứa con, đứa lớn sớm đã có suy nghĩ và tư duy riêng giống như đôi cánh đã sớm ngày cứng cỏi. Bình thường gặp bà cũng phớt lờ không quan tâm, cũng chằng bày ra vẻ mặt hứng thú nào cả.
Bà gả đến đứa bé cũng bốn năm tuổi rồi, lớn như vậy cũng đủ hiểu sự khác biệt của mẹ ruột và mẹ kế. Bà cũng để tâm xem đứa nhỏ như con ruột mà quan tâm chăm sóc, nhưng cuối cùng vẫn khác biệt, chừng mực như thế nào cũng không thể nắm rõ. Thêm vào công việc mỗi ngày cũng rất là bận, thời gian quan tâm chăm sóc cũng không nhiều, vì vậy hòa hợp vẫn còn chút khó khăn.
Mối quan hệ trong gia đình hiện tại chỉ có thể miễn cường duy trì, nhưng Diêm Trạch Dương đã đến tuổi kết hôn, nếu như lấy về một người lại khó sống chung, sợ rằng ngay cả vẻ ngoài hòa bình như thế này cũng khó mà duy trì. Một khi xảy ra tranh cãi, người ngoài thường lấy bà đem ra so sánh với vợ cũ, sẽ đưa ra những nhận xét không tốt về trách nhiệm của người mẹ kế là bà.
Vì vậy tâm tư của Hà Văn Yên thực ra không muốn con trai của Vệ Quốc lấy một cô gái môn đăng hộ đối. Mối quan hệ trong nhà vốn dĩ đã rất căng thẳng, lại lấy phải một người kiêu ngạo được nuông chiều từ nhỏ, vậy thì chức vụ mẹ chồng của bà cũng thật sự không dễ dàng gì.
Nếu như lấy về một người có danh phần bình thường thì sẽ dễ dàng không chế hơn một chút. Ít nhất thành thật không gây ra chuyện gì.
Trước mắt là Ôn Hinh, bà thực sự rất vừa ý, im lặng không nhiều lời lại xinh đẹp, xem ra tính cách cũng không tồi. Nếu như có thể cùng với con của Vệ Quốc thành sự, bà ngược lại lại rất vui mừng khi sự việc này thành, ít nhất cũng có thể tính là quăng tám trụ cũng có thể thành quan hệ thân thiết. Bà nói câu này đối với nhà họ Ôn mà nói cũng có chỗ tốt.
Chính là vì tính khí của ma đầu kia, không có hi vọng đợi gặp nhà họ Ôn, chỉ sợ đến lúc anh ta không những không cưới lại còn ức hiếp người ta, suy cho cùng những việc báo thù như thế này anh ta không phải là chưa làm qua. Diêm Vệ Quốc từng nói từ bé anh ta đã có biệt danh Diêm ma đầu.
Việc này đối với Hà Văn Yên mà nói cũng không có liên hệ gì. Bà chỉ cần phụ trách giới thiệu một người vào, còn về sau bà sẽ không nhúng tay vào. Cuối cùng dù cho kết quả như thế nào đi chăng nữa đều là bản thân tự lo lấy, không có liên quan tới bà.
“Dì thấy con bé da thịt mịn màng, không biết công việc bảo mẫu này cô ấy có làm nổi không?” Hà Văn Yên quan sát Ôn Ninh một phen, ngón tay mềm mại đên ngay cả một vết chai cũng không có.
La Quyên lập tức vỗ ngực bảo đảm rằng: “ây ya, điều này bà có thể cực kỳ yên tâm, những cái khác thì không nói, nhưng nấu cơm thì ít ai có thể so sánh được với Ôn Hinh, cô có thể không biết chứ Ôn Hinh nhà chúng con từ nhỏ đã theo dì của con bé lớn lên, dì của con bé lúc đó là cung nữ trong nhà bếp hoàng gia trong cung, thức ăn làm ra đều là để cho các nhân vật lớn trong hoàng cung thưởng thức. Nghiên cứu nhiều, Ôn Hinh theo dì nhiều năm như vậy, không nói tay nghề học được mười trên mười, đồ ăn làm ra so với người bình thường cũng hơn rất nhiều.....”
Hà Văn Yên lập tức nhăn mày: “Bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn trong cung hoàng thượng, để người khác nghe được như thế nào?”