Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Quyên lập tức ngậm miệng: “vâng vâng vâng, bà nói phải, con đây không biết nói nhăng nói cuội cái gì, đáng đánh! Bà yên tâm với tay nghề nấu nướng của Ôn Hinh, bà cứ để đấy mà xem con thật sự không có nói quá.”
Ôn Hình ngồi bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “...”
Cô có thể nói được gì? chỉ có thể run rẩy sợ hãi, bếp trong cũng học được mười trên mười? Nổ đến nỗi da ba cũng bị thổi bay rồi, nếu thật sự có đem toàn tiệc thời Mãn Hán ra thì ngay cả tên món ăn cô cũng không nhận ra hết...
“Gia đình bình thường, những món ăn gia đình là được.” Mặc dù ngoài miệng Hà Văn Yên nói như vậy, nhưng là ai mà lại không có một chút tâm tư nhỏ, một khi đã nghe có dì là đầu biết trong cung, đều có một chút động tâm, không phải là muốn làm hoàng thượng, chủ yếu là nấu ăn chú trong ngon miệng thì tất nhiên là tốt hơn rất nhiều.
“Như vậy đi, bên ngoài thuê bảo mẫu bình thường là mười đồng, nhà tôi là đại viện nên mười năm đồng đến hai mươi đồng, tôi trả Ôn Hinh ba mươi đồng, cô cảm thấy thế nào?” Hà Văn Yên cân nhắc nói.
Vốn dĩ chỉ muốn trả hai mươi đồng, nhưng người ta có một người dì là đầu bếp trong cung, hai mươi đồng thật sự có chút ít, tạm thời thêm mười đồng, gia đình của bà thật sự không thiếu chít tiền lẻ này, nếu như nấu nướng ngon miệng thì bỏ ra chút tiền này cũng không đáng là gì.
La Quyên vui vẻ xoa xoa tay: “Dạ được, dạ được, không trả tiền cũng được.”
Hà Văn Yên cười nhẹ hướng về phía Ôn Hinh: “Cô xuống nhà bếp xem thử, làm quen một chút. Sau đó về nhà thu dọn đồ đạc, ngay mai quay lại .”
“Không cần đợi ngày mai, tôi bảo cô ấy về nhà thu dọn, vừa hay buổi tối có thể chuẩn bị cơm tối cho bà.” La Quyên cười tít mắt nói.
Hà Văn Yên xém chút nữa là cười rồi, chưa gặp qua trường hợp gấp gáp đến mức ngay cả nửa ngày công cũng đợi không được: “Được rồi, nếu Ôn Hinh không cảm thấy mệt thì thu dọn đồ đạc xong thì qua đây, phòng đã chuẩn bị sẵn rồi không cần mang hành lý, mang theo quần áo để thay, chăn gối ở đây đều có rồi, tất cả đều sạch sẽ.”
“Dạ được!” La Quyên gấp gáp đẩy Ôn Hinh: “Mau đến nhà bếp xem đi, mẹ và dì Hà của con lại nói chuyện một chút”
Ôn Hinh không nói nên lời, đang ngồi yên lành bị La Quyên dùng lực đẩy mạnh xem chút nữa ngã ra ghế, chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy, bất đắc dĩ hướng về phái nhà bếp mà đi, trong lòng bắt đầu muốn rút lui.
Nhà họ Diêm xem ra không thể ở lâu được, cô phải nghĩ biện pháp. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể có được thư xác minh? Phải đợi nghe ngóng rõ ràng rồi...
Cô mang theo suy nghĩ đi xuyên qua phòng khách, đến nhà bếp chắc chắn phải đi qua sofa.
Máy ghi âm đã sửa xong rồi, đang được đặt trên bàn trà gỗ nguyên khối, nhưng người mà sửa xong lại không có dời đi, mà lại ngồi đó mà không có tí biểu cảm nào.
Khi mà Ôn Hinh đi qua, mang theo hương thơm thoang thoảng, anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.
Nói thật Ôn Hinh có chút rụt rè sợ hãi, anh ta ngồi chỗ đó, cảm giác tồn tại lại mạnh mẽ như vậy, muốn sơ ý cũng không được, vừa bị anh ta nhìn cho một cái đã lạnh hết cả sống lưng.
Dựa theo thiết định của sách mà nói, nữ chính với anh ta thực sự có chút “thù hận.”
Nhưng cô là sau này mới xuyên vào sách, phạt rất là vô tội?
Dùng bốn từ để hình dung “Liên quan quái gì?”
Thật sự vô tôi đến mức trong lòng lệ rơi.