Đánh giá: 5.6/10 từ 11 lượt
Bên ngoài
hoàng thành, trong ánh trăng mờ ảo, Long Diệc Hân nói với thiếp thân hộ
vệ Thanh Ảnh – “Quay về vương phủ váo cho Vương gia Vương phi biết, ta
có việc đi tới Ẩn thành, mấy tháng này sẽ không về phủ.” “Dạ.” –
Thanh Ảnh nhận lệnh, toan rời đi lại quay đầu toe toét cười nói – “Chủ
tử thực nhẫn tâm không bố thí cho Khúc Lưu Vân vài giọt ơn mưa móc sao?
Nàng thật là đáng thương nha!”
“Nếu ngươi muốn, ta không ngại.” Ối! Thanh
Ảnh há hốc mồm, hắn nào dám chứ! Chủ tử dù không nghiêm túc với Khúc Lưu Vân kia, nàng vẫn là chủ mẫu trên danh nghĩa của hắn.“Còn không mau đi.” “Thuộc hạ đi ngay đây.” – Chao ôi, chủ tử mất kiên nhẫn, tốt hơn hết vẫn là chuồn nhanh.
Đuổi Thanh
Ảnh đi xong, Long Diệc Hân gỡ mũ sa xuống, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, bờ môi ẩn hiện một nụ cười
nhạt như có như không, mắt phượng xinh đẹp không gợn sóng, trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén. (Juu: siêu tưởng quá, ảo diệu quá). Kiền hoàng uy hiếp, hắn một chút cũng không để tâm. Bởi cũng không quan trọng. Mà Khúc Lưu Vân, đối với hắn mà nói là một người xa lạ. Hắn, Long Diệc Hân, không ép buộc bản thân làm điều gì mình không thích.
Bình luận truyện