“Tại sao... không nói lời nào.” Trần Ám Hương dừng một chút, sau đó mới nhận ra sự ngượng ngùng lan tràn đến khắp người, y thấy Tống Xuân Đường đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng hoảng loạn chớp mắt một cái, lập tức đứng dậy.
Ai ngờ Tống Xuân Đường bỗng ôm chặt y, cánh tay gắt gao vòng lấy y, nghiêng người, đè y ở trên giường, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Sư huynh, đây là thật sao?”
“Là thật.”
“Thật sao?” Tống Xuân Đường cúi đầu chôn vào vạt áo y, âm thanh rầu rĩ.
“Thật mà.” Trần Ám Hương vuốt tóc hắn.
Chỉ là y vỗ chốc lát, nhận thấy có chút không thích hợp, chỗ xương quai xanh bị hơi nóng phả ra có chút ngứa, thậm chí còn có vật hơi ướt át mềm mại lướt qua. Y hừ một tiếng, lại mẫn cảm mà nhận ra người đè trên người mình càng ngày càng nóng, liền vội vàng ngừng âm thanh.
Nhẫn nại một hồi lâu, y thật sự hết cách, trên người khô nóng đến không chịu nổi, lòng bàn tay cũng thấm đẫm mồ hôi.
Cứ tiếp tục như vậy thì không biết sẽ còn phát sinh ra cái gì nữa.
Y mơ hồ phát hiện Tống Xuân Đường có xu thế chuyển dời xuống phía dưới, tay bắt lấy mái tóc đen của đối phương thoáng dùng sức.
Tống Xuân Đường ăn đau, giương đôi mắt ướt dầm dề lên nhìn y, đầu lưỡi còn lướt qua khóe môi một chút.
Y không dám đối diện, đẩy Tống Xuân Đường, xoay người sang chỗ khác: “Thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Tống Xuân Đường không bỏ qua, từ phía sau ôm lấy y, tâm mới bình tĩnh lại lập tức khô nóng lên.
Trần Ám Hương cau mày một cái, vừa muốn nói gì đó, bị Tống Xuân Đường nhận thấy được, ánh mắt hắn sâu hơn, biểu cảm tựa như muốn đem Trần Ám Hương nuốt vào miệng, giọng nói trầm thấp lại mang theo ủy khuất: “Sư huynh, hôm nay chính là sinh nhật của ta.”
Trần Ám Hương than một tiếng, vẫn tùy ý hắn.
Hương thơm tan biến, đêm dài trôi qua, chỉ còn ánh nến le lói. Một đêm thức dậy, trong viện hoa lê lặng yên nở rộ, thiên địa bao bọc trong một màu trắng xóa. Tuyết đã ngừng, Trần Ám Hương đang sắp xếp vài thứ để đi đến Vọng Niệm Hải, tay áo vén lên, lộ ra một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy nạm vàng.
Y muốn tháo xuống, nhưng siết đỏ cổ tay cũng không lấy xuống được.
“Sư huynh, huynh làm gì vậy?” Tống Xuân Đường thấy, vội vàng đè tay y lại, cúi đầu cẩn thận thổi chỗ đỏ bừng.
“Cái vòng tay này rất trân quý, chuyến này đi không biết thế nào, nếu làm hỏng thì sao? Không bằng để lại đây.” Lòng bàn tay Trần Ám Hương lướt qua vòng tay, cảm giác mát lạnh trơn nhẵn.
Đêm qua Tống Xuân Đường dỗ y đeo lên, y rất buồn ngủ, nên cũng không để ý lắm, hôm nay mới nhận ra cái vòng tay này không giống vật tầm thường.
“Này vòng tay đeo lên rồi thì không tháo ra được.” Tống Xuân Đường nói.
“Cái này...” Trần Ám Hương cúi đầu nhìn nhìn vòng tay, lại nhìn hắn: “Đệ nên giữ cho kỹ, tại sao lại đưa cho ta dễ dàng như vậy.”
“Không cho sư huynh, thì còn có ý nghĩa gì nữa.” Tống Xuân Đường lại nắm tay y.
“Được rồi, không nói nữa, mau thu dọn đi.”
Trần Ám Hương đến một phòng khác, mới mở cửa, liền thấy một người ngồi bên trong.
Ma tu ngồi đối diện cửa, tay chống đầu, nhìn y. Y lập tức xoay người đóng cửa lại, trong phòng không đốt đèn, lập tức lâm vào một mảnh tối đen.
“Ngươi tới làm gì?”
“Ngươi muốn đi Vọng Niệm Hải?” Ma tu hỏi y.
Trần Ám Hương gật đầu, ma tu kia trầm mặc một lát, nói: “Ngươi đừng đi.”
“Ta có đi hay không cũng không liên quan gì đến ngươi.”
Ma tu cười một cái, không nói gì, hóa thành sương khói biến mất.
“Sư huynh, huynh ở bên trong làm gì vậy?” Tống Xuân Đường ở bên ngoài gõ cửa.
Y đi mở cửa, để Tống Xuân Đường tiến vào, nói: “Tìm một vài thứ.”
“Ta giúp sư huynh tìm.” Tống Xuân Đường đem lò sưởi trong tay đặt vào lòng Trần Ám Hương, đẩy Trần Ám Hương ngồi lên ghế, “Tay sư huynh sao lạnh như vậy, mau ngồi sưởi ấm đi.”
“Ta....”
Ai ngờ Tống Xuân Đường dùng sức hôn lên má y một cái, liền đỏ mặt đi tìm đồ, bỏ lại Trần Ám Hương đang che chỗ bị hôn đến ngây người.
Trước khi đi, Trần Ám Hương đến nơi mà Thôn Trần bế quan, y đứng dưới tàng cây hoa mai, bông tuyết rơi xuống bả vai cũng không để ý, nhìn tòa lầu các sau bức tường cao kia.
“Sư tôn, người an tâm bế quan, đệ tử đi đây.” Con sẽ chiếu cố các sư đệ thật tốt.
Lúc xoay người, tuyết chấn động rớt xuống đầy đất, xen lẫn vào nền tuyết bên dưới, không phân biệt ra điểm nào khác nhau.
Đi đến nửa đường, liền thấy Tống Xuân Đường cầm dù chạy tới, nhìn thấy mình, vội vàng bung dù ra: “Sư huynh, hơn nửa đêm rồi sao còn chạy ra ngoài, sau này còn như vậy ta sẽ khóa sư huynh ở bên người.”
Trần Ám Hương mỉm cười, liếc nhìn hắn một cái. Truyện Sắc
“Đệ dám.”
“Là sư huynh bỏ ta trước, cũng không thể trách ta.” Tống Xuân Đường dùng tay mình sưởi ấm cho y.
“Được, trách ta.”
Nghe vậy, Tống Xuân Đường nắm lấy tay y, khóa chặt trong lòng bàn tay mình, hai người cùng về Dẫn Phong Viên, gió tuyết rất lớn, dấu chân của họ trên nền tuyết nhanh chóng bị che lấp.
Hôm sau, Thương Tùng tự mình tiễn bọn họ lên đường, lần này bí cảnh mở ra, đệ tử đã kết Kim Đan từ các phong đều đi tham dự.
“Cơ duyên trong bí cảnh rất quan trọng, nhưng tính mạng bản thân càng quan trọng hơn, mọi người đều là trụ cột tương lai vững vàng của Thiên Linh Tông ta, tồn tại là điều quan trọng nhất.”
“Vâng.” Các đệ tử hành lễ.
“Vân Hải, ta vẫn luôn có chút không yên tâm, để Nhân cùng đi với ngươi đi.” Thương Tùng nói.
“Nhưng Thôn Trần bế quan, chỉ có một mình sư huynh ở Thiên Linh Tông.” Vân Hải suy tư một chút, “Cũng không phải lần đầu ta dẫn bọn chúng đi ra ngoài, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, Nhân không thích ra cửa, vẫn là ở lại Thiên Linh Tông đi.”
“Vậy được rồi.” Tông chủ gật đầu, ánh mắt hơi ngưng, “Vạn sự cẩn thận.”
“Tông chủ không cần lo lắng đâu, chúng ta đi đây.” Vân Hải vẫy vẫy tay, gọi Vân Thuyền tới, ngừng ở cửa tông môn.
Vân Thuyền giống như du thuyền, lại nhưng thoi đưa giữa mây mù, sức chứa mấy trăm người, lấy linh lực điều khiển, tốc độ bay vừa nhanh lại ổn.
Bên trong chia làm rất nhiều phòng nhỏ, hai người một phòng. Trần Ám Hương ngồi sát cửa sổ, y nhìn Thiên Linh Tông cách y càng lúc càng xa, lầu các ẩn hiện trong mây mù lượn lờ như thiên địa giao hòa, nếu là ở đời trước, đây là lần cuối cùng y trông thấy Thiên Linh Tông, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác lưu luyến.
Mãi cho đến khi khuất tầm mắt, y mới thu hồi ánh mắt.
“Sư huynh, nếu huynh mệt mỏi, thì nhắm mắt lại ngủ một lát đi.” Tống Xuân Đường thấy thần sắc Trần Ám Hương uể oải, thân mình nhích qua, “Dựa vào vai ta, ngủ một lát đi.”
Trần Ám Hương quả thật mệt mỏi, y liền dựa qua, hô hấp dần dần bình ổn.
Khi thức dậy, sắc trời đã tối đen, Trần Ám Hương chớp chớp mắt, tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên là xoa bả vai Tống Xuân Đường: “Đệ có mỏi hay không?”
“Không có.” Tống Xuân Đường cười, “Sư huynh ngủ một đêm cũng không sao.”
“Chúng ta đến đâu rồi?” Trần Ám Hương quay đầu nhìn bên ngoài, phía dưới là rừng rậm xanh um tươi tốt, phía chân trời còn có một tia hoàng hồn chưa tan đi.
“Không biết, Vân Hải sư thúc nói còn hai ngày nữa mới đến.”
“Còn có hai ngày.” Trần Ám Hương nhìn đâm đâm ánh nắng chiều kia, nó tản ra rất nhanh, mang đi tia sáng cuối cùng của thiên địa.
Tống Xuân Đường giơ tay đóng cửa sổ lại: “Gió đêm lạnh, sư huynh đừng bị nhiễm lạnh.”
“Sao lại không đốt đèn?” Trần Ám Hương giương mắt hỏi Tống Xuân Đường, bởi vì cúi người đóng cửa sổ, Tống Xuân Đường gần như ôm trọn y vào ngực.
Tống Xuân Đường tay ấn lên cửa sổ, một cái tay khác vỗ sườn mặt y, bọn họ dán rất gần, ngay cả hơi thở cũng dây dưa.
“Ánh nến quá sáng, sẽ phiền đến sư huynh nghỉ ngơi.”