Vân Thuyền lung lay kịch liệt một cái, Trần Ám Hương nhất thời không phòng bị, ngã vào lòng Tống Xuân Đường.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Y hỏi.
Tống Xuân Đường ôm y, nói: “Huynh ở đây đừng nhúc nhích, ta ra ngoài xem thử.”
“Cùng đi.” Trần Ám Hương nắm tay hắn.
Ban đầu hành lang đốt đầy đèn lồng, hiện giờ lại một mảnh tối đen, ở xa phía cuối dường như có thứ gì, y nhìn chằm chằm chỗ kia, giơ tay sang bên cạnh, lại bắt vào khoảng không
“Tống… Xuân Đường?”
Giọng y vang lên quanh quẩn trong hành lang này, khi dứt lời, một trận gió lạnh thổi tới, thậm chí còn mở tung cửa sổ trong phòng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, từng bước từng bước, rất nhẹ lại rất nhịp nhàng.
Trần Ám Hương chớp chớp mắt, chậm rãi khép tay lại, xoay người.
Không có gì cả.
Quá tối, không thể thấy rõ cái gì hết.
Lúc này, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng dâng lên, dọc theo mắt cá chân y từng chút từng chút lan lên trên.
Rắn sao? Hình ảnh con rắn chợt lóe qua trong đầu, cả người y run rẩy, trước mắt tối sầm gần như ngất đi.
Cuối cùng lạnh lẽo dừng sau gáy y.
“Sư huynh.”
Trần Ám Hương bỗng nhiên mở mắt ra, bọn họ đã trở về phòng.
“Xuân Đường.”
“Ta ở đây.” Tống Xuân Đường ôm lấy y.
Trần Ám Hương dựa vào vai hắn, tim đập kịch liệt từ từ bình tĩnh lại: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi Chiết Liễu có đến đây nói, hình như trung tâm Vân Thuyền bị hao tổn, linh lực hơi dao động, có điều lúc nãy Vân Hải sư thúc đã sửa được rồi.” Tống Xuân Đường nói, “Nhưng sư huynh mới ra khỏi phòng thì đã té xỉu, Chiết Liễu biết y thuật, hắn nhìn huynh nói không sao, bây giờ còn chỗ nào khó chịu không?”
“Ta không sao.” Trần Ám Hương mới thở một hơi nhẹ nhõm, vừa nâng mắt, liền thấy cửa sổ trong phòng mở toang ra, trái tim nháy mắt đã treo lên cổ họng, “Tiểu sư đệ, cửa sổ tại sao lại mở ra?”
Tống Xuân Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Có lẽ là gió lớn, không cẩn thận thổi tung ra, ta đi đóng lại.”
Trần Ám Hương chỉ cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, cho dù động đậy một chút cũng không muốn động, cố gắng đi tắm, thay xiêm y sạch sẽ xong nằm gục lên giường, mí mắt nặng đến mức không mở ra được.
“Nếu sư huynh buồn ngủ thì ngủ đi.”
Nhưng kế tiếp, Trần Ám Hương phát hiện bản thân càng thêm mỏi mệt bất kham, cả ngày đều nằm trên giường, nếu không phải Tống Xuân Đường kêu y dậy dùng một chút cơm, sợ là y thật sự muốn nằm ở trên giường luôn.
Vào ngày thứ ba, y ngay cả dậy dùng bữa cũng không muốn. Tống Xuân Đường hết cách, khuyên vài lần cũng khuyên không được, đành phải bóc một ít quả linh tử đưa đến bên miệng y.
“Sư huynh mấy ngày nay làm sao vậy? Sao lại tham ngủ như vậy.” Tống Xuân Đường cầm thịt quả trắng bóc, nhìn đôi môi màu son của Trần Ám Hương nuốt từng chút vào, ánh mắt thâm thúy, “Nghe nói nữ tử có thai sẽ tham ngủ, chẳng lẽ sư huynh…”
“Im miệng.” Trần Ám Hương liếc nhìn hắn một cái.
Tống Xuân Đường cười cười: “Cũng phải, sư huynh còn chưa cùng ta hành lễ Chu Công mà.” Hắn sờ sờ bụng mềm mại của Trần Ám Hương, “Mặc kệ là con trai hai là con gái, ta đều thích.”
(Chu Công: Bái đường, động phòng)
“Im miệng đi.” Gương mặt Trần Ám Hương nhiễm màu hồng nhạt, xoay người vào trong.
“Vân Hải sư thúc nói còn nửa ngày nữa là tới rồi, có điều chúng ta sẽ đáp xuống bờ biển Vọng Niệm Hải trước.” Tống Xuân Đường cũng xoay người lên giường, ôm lấy y từ sau lưng: “Sư huynh, mấy ngày nay trong lòng ta rất loạn.”
Trần Ám Hương xoay người, nhìn về phía hắn: “Loạn?”
“Ừm, sư huynh không tin thì huynh sờ thử đi.” Tống Xuân Đường nắm lấy tay y, đặt vào trong lòng mình.
Tống Xuân Đường chỉ mặc trung y, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Trần Ám Hương lẳng lặng cảm thụ chốc lát, phân tích: “Trái tim của đệ… rất mạnh khỏe.”
“Sư huynh, huynh thật là…” Tống Xuân Đường bất đắc dĩ mà cười một tiếng, ôm chặt đối phương, “Chờ trở về từ bí cảnh, sư tôn cũng đã xuất quan, ta đi thỉnh cầu sư tôn.”
“Vì sao?”
“Ta muốn lập khế ước cùng sư huynh.”
Tống Xuân Đường cúi đầu hôn lên môi Trần Ám Hương, khi hắn giương mắt lên, lại phát hiện Trần Ám Hương ngủ rồi.
“Sư huynh, không nên chơi xấu như vậy.”
Lúc Trần Ám Hương tỉnh lại, cảm thấy thân thể rất không khỏe, đặc biệt là chỗ trước áo, y nhăn mi, luôn do dự mãi, thừa dịp Tống Xuân Đường đứng dậy mặc quần áo, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, chỉ là càng xoa lại càng khó chịu.
Hình như sưng lên rồi.
Y xoa quá mức chuyên chú, không phát giác trên người mình có một bóng đen, thẳng đến bị một bàn tay bắt lấy. Động tác bị phát hiện như vậy, y đỏ mặt quay đầu đi.
“Sư huynh.” Hơi thở của Tống Xuân Đường có chút không thông, “Để ta xoa giúp huynh.”
Tự mình xoa còn đỡ, tuy rằng có hơi khó chịu, nhưng tay Tống Xuân Đường vừa giơ lên, liền có chút khác thường. Không bao lâu, Trần Ám Hương cảm thấy lại nóng bừng bừng, ngón tay trên chăn gấm hơi siết lại, đẩy hắn ra: “Ta muốn mặc quần áo.”
“Làm gì mà chậm vậy?” Vân Hải hỏi hai người.
“Sư huynh mấy ngày nay thân thể không khỏe, cho nên thức dậy hơi muộn.” Tống Xuân Đường giải thích nói.
“Chú ý thân thể, một lát nữa ngươi đi mời người của Lan Lăng tới xem đi, hôm qua bọn họ mới đến, ở rất gần với chúng ta.” Vân Hải dặn dò Tống Xuân Đường một câu, xoay người nói với mọi người bên ngoài, “Hạ thuyền.”
Vân Thuyền cập bờ dừng lại, bọn họ ngự kiếm bay xuống đất, có lẽ vì ở bên bờ biển, gió biển ướt mặn phả vào mặt. Chung quanh còn rất nhiều Vân Thuyền của các tiên môn khác đỗ lại, ngừng cùng một chỗ, vô cùng chỉnh tề
“Vân Hải Tiên Tôn.” Dạ Vũ Tễ đi tới đầu tiên.
“Thật trùng hợp, Cẩm Yên Cung cũng mới đến sao?” Vân Hải nói.
“Đúng vậy.” Dạ Vũ Tễ nói, hắn thấy Trần Ám Hương đứng đằng sau, liền giơ tay vẫy vẫy một cái.
Vân Hải thấy vậy, cười cười nói: “Các ngươi ở đây chơi, ta dẫn bọn họ đi trước.”
“Tiên Tôn đi thong thả.” Dạ Vũ Tễ hành lễ.
“Trần Ám Hương, sao gặp ta cũng không cười một cái?” Dạ Vũ Tễ đi qua, một phen ôm lấy vai y.
Tống Xuân Đường gỡ tay hắn ra, không chút khách khí nói: “Ngươi là ai? Tại sao sư huynh phải cười với ngươi.”
Dạ Vũ Tễ cũng không thèm để ý, tiếp tục cùng bọn họ nói nói cười cười, ba người đi dọc theo đường ven biển, Trần Ám Hương hỏi: “Lần này ngươi tới chỉ có một mình sao?”
“Mẫu thân ta mang theo người đi rồi, ta vừa nhìn thấy ngươi liền chạy đến đây.” Dạ Vũ Tễ nói.
Tống Xuân Đường liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Dạ cung chủ kỳ vọng vào ngươi rất cao, ngươi nên đi tu luyện.”
“Đệ đệ ta thiên phú còn cao hơn ta, mẫu thân quản nó nghiêm khắc, không quản ta.” Dạ Vũ Tễ phất tay cười, “Hơn nữa, tu luyện không quan trọng bằng ngươi.” Câu sau, là hắn nói với Trần Ám Hương.
Nơi xa nước biển cùng bầu trời xanh thẳm liền thành một đường, đại khái là vì mùa đông, nước biển mang màu lam sẫm như mực, Trần Ám Hương dừng một chút, nói: “Các ngươi đều rất quan trọng với ta.”
Trở lại khách điếm, Trần Ám Hương đã mệt đến không chịu nổi, lúc này, trong phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Tống Xuân Đường lạnh lùng đi mở cửa, sau khi thấy Lăng Tiêm Vân, sắc mặt của hắn càng kém, nhưng vẫn để cho người vào.
Lăng Tiêm Vân bước vào nhìn nhìn, sờ mó khắp nơi, lại sờ soạng bắt mạch cho Trần Ám Hương, lúc giương mắt lên, Trần Ám Hương đã ngủ rồi, hàng mi dài khép chặt, rũ xuống một cái bóng, mặt mày giãn ra, tóc đen xõa trên gối.
_______
Tống Xuân Đường: Không cho chạm vào lão bà của ta. tức giận tức giận