Trương Kiều Kiều là một nhân viên làm việc gần ngõ hẻm Thanh Dương, để có thể lười biếng ngủ thêm một giấc, cô thẳng tay thuê nhà gần công ty.
Mấy tháng nay, công ty nhận vài hạng mục, mỗi ngày đều phải thức sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, tăng ca suốt, về đến nhà đã là 10 giờ đêm, có ngày còn phải mang việc về nhà làm thêm. Bởi vậy, Trương Kiều Kiều đã tạo thành thói quen ăn khuya, nếu không thì không sống nổi.
Hàng ngày về nhà nhất định phải đi qua những địa điểm có quán ăn khuya. Chỉ mấy tháng, cô đã thuộc như lòng bàn tay xung quanh có những nơi nào bán thức ăn ngon.
Những buổi tối tiếp theo như thường lệ, lúc tan tầm về nhà đã 9 giờ, bụng đã kháng nghị sôi ùng ục. Trương Kiều Kiều nghĩ kĩ rồi, cô muốn đến quán bán bánh quẩy, sữa đậu nành mới mở, tên khai trương là Triều Sán, sữa đậu nành thêm đủ loại topping, thật thú vị. Kết quả, không đợi cô đi đến đó, cô đã bị hấp dẫn bởi một quán ăn nhỏ ở chỗ ngoặt ở đầu hẻm Thanh Dương. Vị trí địa lí của quán ăn này cũng không phải trung tâm phố, vắng vắng vẻ vẻ quá ít người đi lại, chỉ có những người như cô lười biếng muốn về nhà nhanh hơn mà đi đường tắt qua đây. Cô nhớ rõ ràng, ngày hôm qua chỗ này còn chưa có cái quán này mà nhỉ.
Mới mở? Trương Kiều Kiều tò mò bước đến.
Ánh mắt đầu tiên, cô rất có hảo cảm với quán nhỏ này, không vì cái gì khác, quán nhỏ thật có nhan sắc, chiếc xe đẩy nhỏ bên trong làm từ hợp kim nhôm pha lê nhìn cực kì bắt mắt.
Xe con có màu trắng, pha lê sạch sẽ, trên pha lê phi thường sạch sẽ, không có bất cứ dấu vết của chữ viết hay hao văn nào. Nhìn xuyên thấu qua pha lê, bàn xử lí nguyên liệu cũng rất sạch đẹp, hai bếp lò đơn giản, đặt cạnh là thùng nước và thùng nguyên liệu nấu ăn, sắp xếp quá mức gọn gàng tiện lợi, nhìn không ra một chút bụi bẩn và dầu mỡ nào.
Bên cạnh xe con là ba cái bàn trắng nhỏ, chú ý là trên bàn vuông nhỏ còn đặt hoa tươi, hơn nữa trên bạt che nắng màu trắng đan sọc hồng còn treo một bóng đèn tỏa ra sắc vàng, trông cực kì ấm áp.
Nhìn sơ qua, không giống như những quán ăn khuya thường thấy trong nước, ngược lại giống như một cửa hàng bán cà phê ngoài đường, thập phần xinh đẹp.
Quán nhỏ không có tên, ở bên cạnh xe đẩy đặt một tấm biển màu đen khắc ba chữ " Quán ăn khuya" vô cùng đơn giản, ở dưới là thực đơn.
Cô không khỏi hít mọt ngụm khí lạnh:" Bà chủ, món ăn này của cô cũng quá quý đi."
Cướp tiền a!
Thành phố Tùy mấy năm nay phát triển không tồi, kinh tế một vài tỉnh trong thành phố cầm cờ đi trước, bởi vậy mà giá cả hàng hóa chậm dãi tăng lên. Nhưng một bát mì xào, giá trung bình cũng chỉ 12-18 tệ là cùng, nếu là bán loại này sẽ không có người đi ăn ở quán ăn khuya nhỏ, sẽ tiết kiệm được 2-3 đồng tiền. Mà định giá 20-30 tệ một bát chỉ có ở trong SHOPPINGMALL, chi phí bình quân một nhà ăn lớn mới hết một hai trăm.
Ít nhất đồ ăn cùng mùi vị trong nhà hàng lớn đều được bảo đảm, cái quán ăn nhỏ thế này, sao có thể so bì được?
Đây là đuổi khách đi à?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt Trương Kiều Kiều nhìn về bà chủ có chút không đúng rồi. Bất quá, bỏ qua ánh mắt này, cô phát hiện, bà chủ cư nhiên là một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ váy liền nhung tơ màu đen, đầu tóc màu đen thật dài được quấn cao cao trên đầu. Trên mặt bà chủ có mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, phía đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ. Cho dù không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, lại có thể liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là một mỹ nhân.
Cho dù là những mỹ nhân trang điểm xinh đẹp trong các bữa tiệc cao cấp cũng không thể bằng với vị mỹ nữ đứng trước mắt đây.
" Kia, cô là bà chủ sao?" Trương Kiều Kiều thử hỏi.
Diệp Yêu nhướng mày, gật đầu:" Đúng vậy, tôi là bà chủ kiêm luôn đầu bếp. Muốn một bát không?"
Một bát mì xào cũng không phải là không thể, nhiều ngày đã không ăn qua rồi. Nhưng mà....
Trương Kiều Kiều:" Bà chủ, cô xác định giá cả này không có vấn đề gì chứ? Một bát mì xào giá trung bình 30 tệ, tôi có thể gọi một phần cơm hộp."
Diệp Yêu cười cười:" Yên tâm đi, giá cả đều hợp lí, cô ăn qua sẽ biết."
Diệp Yêu suy nghĩ một lúc:" Như vậy đi, vừa lúc cô là khách hàng đầu tiên, cô muốn ăn cái gì, tôi sẽ miễn phí. Nếu cảm thấy ăn ngon, lần sau lại ghé."
Trương Kiều Kiều lộ rõ vẻ vui mừng, không nghĩ tới hôm nay thật may mắn, ăn xong chỗ này còn có thể đi ăn sữa đậu nành và bánh quẩy nha.
" Thật sao? Bà chủ, tôi không khách sáo nữa!"
" Yên tâm, thật sự. Tôi miễn phí cho cô tôi tin tưởng lần sau cô chắc chắn sẽ đến."
Trương Kiều Kiều:" Bà chủ, cô thật tự tin."
Diệp Yêu:" Không tự tin thì sao mở quán được."
Trương Kiều Kiều:"..... Bà chủ, cô đừng quá tự tin như vậy, bây giờ chỗ cô còn chưa có khách đâu."
Đối với thái độ kì quái của Diệp Yêu thì cô cũng hoài nghi rất nhiều.
Có khả năng, thực sự ăn ngon? Ít nhất, quán nhỏ này từ người đến đồ vật, nhìn tới thất sạch sẽ xinh đẹp, làm người ta vui vẻ thoái mái. Ngồi ăn khuya ở hoàn cảnh như thế, gió đêm thổi còn có cảm giác mát mẻ.
Cô phải xem thử, trù nghệ của bà chủ có thực sự xứng đáng với sự tự tin kia không.
" Tốt, cô chờ một lát."
Đơn đầu tiền tới tay, Diệp Yêu vui vẻ đồng ý.
Thời điểm Diệp Yêu định mức giá đó cũng có do dự, rốt cuộc thì trước kia mình cũng mở quán ăn lớn, khách nhân là người không phú thì quý, ông to bà lớn. Lần này bày sạp ăn khuya, thật sự không biết định giá thế nào cho đúng. Giá thấp, chính mình không có lời, lười nấu; giá cao, có khả năng dọa khách hàng chạy mất dép. Nghĩ tới nghĩ lui, định một cái giá trong lòng cô nghĩ là thấp.
Dù sao, sạp nhỏ này là cô xin giấy phép kinh doanh từ Trọng Thanh, mỗi tháng chỉ cần đóng thuế siêu thấp cho Siêu Quản Cục, ba năm thuế ở phương diện khác cũng được miễn—— cô không thể xác định được mình có mở nổi quán đến năm thứ ba hay không—— Tóm lại, chính mình vẫn có lời.
Mì xào trứng gà thịt nạc, ở Tùy thành có thể được coi là món chính trong nhà, người địa phương ăn từ nhỏ đến lớn, khả năng mỗi nhà trong Tùy thành đều có một bí quyết nhỏ về mì này.
Diệp Yêu tự nhiên cũng có.
Thời điểm cô xào, thích cho một ít mầm đậu, đậu giá giòn giòn cùng mì mềm dẻo đan chéo ở bên nhau, mùi vị ngon cực. Mặt khác, cô còn thích băm một chút rau ngâm vào xào. Rau ngâm bản địa Tùy thành, dùng chồi non nhỏ ướp thành, một chút chua một chút mặn, đủ để kích thích đầu lưỡi con người ta. Thời gian lần này không đủ, cô dùng rau ngâm thị trường xào, nếu đổi thành rau ngâm chính mình dùng Linh Thủy Châu làm, hương vị càng ngon hơn.
Ngay cả như vậy, khi đồ ăn xuống nồi, một cỗ mùi hương mê người từ bát nhỏ đựng mì tràn ngập tỏa ra.
Trương Kiều Kiều vốn dĩ đang cúi đầu chơi di động, bỗng nhiên ngửi được mùi hương này, hít hít mũi nhỏ.
" Thơm quá!"
Cô ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Diệp Yêu đang điên cuồng đảo nồi thấp thoáng trong ngọn lửa, thật đáng tiếc, mỗi lần đảo đều không thấy mặt. Không nghĩ đến đôi tay của mỹ nhân tỷ tỷ mảnh khảnh trắng nõn, không giống như một bàn tay trải qua những việc nặng nhọc, sức lực lại lớn như thế.
Hơn nữa, thực sự thơm quá a!
Trong quá trình xào mì vốn dĩ rất dễ dàng bay ra mùi hương, nhưng mùi thơm này không giống mùi dầu mỡ bình thường, vừa chợt ngửi thấy mùi thơm lại nhanh chóng chuyển thành mùi dầu mỡ. Tuy mùi không nặng nhưng vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi, làm nước bọt cứ tiết ra liên tục.
Trương Kiều Kiều nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của chính mình.
Lúc này, có hai người bị hương thơm hấp dẫn đi lại đây. Trước tiên xem giá cả cẩn thận, vây xem một lúc, không có mở miệng.
Rốt cuộc, nhìn một đại mỹ nữ dùng đôi tay mềm mại đảo một nồi chảo sắt to như vậy đặc biệt hiếm có khó tìm, nhịn không được móc điện thoại ra quay video ngắn đăng lên mạng, khẳng định có thể thu hút sự quan tâm, nổi tiếng.
"Có muốn ăn cay không?" Diệp Yêu lớn tiếng hỏi.
Trương Kiều Kiều phản ứng lại, nhanh nhạy hô:" Hơi cay là được rồi."
Tuy rằng Diệp Yêu tiếc nuối không có rau ngâm mình làm, nhưng mấy ngày nay đã gấp gáp chế tạo ra hai loại tương, một là loại tương hành du ( gum nghĩ thế nào nó cũng giống tương cà á