Mời người tới ăn cơm, tất nhiên không chỉ có một món ăn.
Trừ bỏ niêu đất đựng cơm om thì Diệp Yêu còn chuẩn bị thêm thị nướng măng xuân ăn kèm với đậu phụ thối, một nồi gà hầm măng cùng một loạt loại nước canh khác nhau.
Là mùa ăn măng, phải ăn cho thật tốt.
Cô xới một bát cơm om, lấy một đôi đũa đưa cho Trọng Thanh.
Linh tu và yêu quái trên Thiên Thượng Hồ chia làm hai loại, một loại là không dính khói lửa trần gian đã ẩn cư đắc đạo, một loại là tham luyến khói lửa trần gian dù đã bế quan tu luyện nhưng vẫn không nhịn được ý chí mạnh mẽ muốn phóng túng mình ở nhân gian. Mà Trọng Thanh thuộc vế sau. Anh ta vốn dĩ đã không cần ăn cơm để duy trì sinh mệnh, nhưng ở Thiên Thượng Hồ thường đánh nhau, càng miễn bàn đến khi đến nhân gian, một loạt mỹ thực rối loạn chướng khí mù mịt, đem so với nơi cũ thì đúng là cách biệt rất lớn.
Năm đó, thời điểm Diệp Yêu vẫn còn là Diệp Dao, mở ra quán ăn riêng có danh tiếng vang xa đỉnh của đỉnh từ nội thành cho tới ngoại thành, Trọng Thanh thường xuyên đến ăn chực. Về sau Diệp Yêu ra nước ngoài, anh còn hoài niệm một chút.
Bữa ăn măng xuân trước mắt
——
Cơm om trong bát nổi bật do hấp thụ nước sốt sau khi múc ra đặc biệt sáng bóng, ăn một miếng vào miệng, măng thái hạt lựu non nớt cùng thịt chân giò hun khói thái hạt lựu tươi ngon vừa vặn ngập tràn hương vị trong miệng, ngẫu nhiên còn có thể cảm nhận được vị giòn giòn mát mẻ của cải đông.
Ăn ngon!
Lại gắp một một đậu phụ thối có thịt nướng măng kèm bên trong. Diệp Yêu lựa chọn là thịt lợn ba chỉ nửa nạc nửa mỡ, kẹp ở trên đầu đũa run run rẩy rẩy, nhìn xem phần thịt mỡ hiện ra chút mỡ sền sệt. Cho vào trong miệng một phát là tan vào đầu lưỡi. Diệp Yêu còn nấu với đậu phụ thối, hương vị càng thêm thơm ngon.
Món ăn này làm từ măng xuân phổ thông, nhưng cũng chỉ lấy phần ngọn, váng dầu sáng lấp lánh, non mềm bên trong bên ngoài mang theo vị giòn, hoàn toàn không có cảm giác ăn măng xuân.
Trọng Thanh hai mắt phát sáng, liên tục một miếng lại một miếng đưa vào miệng, không dừng lại được. Cảm giác ăn cơm om măng xuân với thịt hun khói này thật sung sướng, anh ta có thể vét sạch nồi niêu.
" Lại đây ăn món gà hầm măng, đây là món cha tôi dạy tôi từ nhỏ."
Diệp Yêu giới thiệu một món ăn khác, trong mắt mang theo hoài niệm:" Năm đó một vị khách mời cha tôi làm yến tiệc, vị thực khách đúng thật là fan trung thành của Hông Lâu Mộng, nhất quyết mời cho bằng được cha tôi nấu ra món gà hầm măng trong Hồng Lâu Mộng. Cha tôi thử rất nhiều lần mới tạo ra được mùi vị này, về sau cũng là món chiêu bài bên trong Trân Ngọc lâu của Diệp gia."
Gà hầm măng, dùng măng xuân nhỏ xé sợi, bỏ đi lõi măng, dùng toàn bộ xương gà ninh nhừ thành canh loãng ngon miệng. Lại chặt đùi gà cùng thịt gà cho vào phần trong ruột măng, dùng lửa nhỏ từ từ hầm. Ra lò, giội lên một lớp canh mỏng manh.
Nghe qua cách làm này cũng không quá phức tạp, mấu chốt kĩ thuật là ở nồi nước canh, dùng một bộ xương gà không mang theo da thịt chặt nhỏ đi nấu, tối thiểu hết ba, bốn tiếng, ngoài ra lúc giội canh phải giội ba bốn lần.
"Đây chính là nước gà hầm măng."
Diệp Yêu múc cho anh ta một bát nhỏ.
Màu xanh bích thẫm của bát sứ nhỏ hòa quện vào màu của nước canh, giống như màu xanh thanh thản của nước trà, đặc biệt động lòng người. Nói ra cũng kì lạ, món canh này giống như nước sôi để nguội, không một chút váng dầu nào, múc một muỗng nhỏ từ từ cho vào miệng, nước canh như mở ra phong ấn, mang theo một mùi vị thanh đạm như có như không xông thẳng vào mũi.
Trọng Thanh trợn tròn đôi mắt.
Diệp Yêu ý vị thâm trường, mỉm cười:" Uống xong lại nói."
Không đợi Diệp Yêu nói, Trọng Thanh cứ một ngụm lại một ngụm, nếu không phải nhớ đến giáo dưỡng từ nhỏ của mình, anh đã hận không thể bưng lên uống sạch sẽ bát sứ, nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Sau khi buông bát, vẫn còn cảm giác cho đã thèm. Đương nhiên, tâm thái cũng dần dần quay về.
"Canh này?" Trọng Thanh dò hỏi.
Mới vừa rồi ăn cơm om không rõ ràng, nhưng uống bát canh lần này, cảm giác có chút không đúng, chính là không giống như người bình thường.
Diệp Yêu biết anh ta muốn nói cái gì, lắc đầu:" Không phải, đây không phải nước Thiên Thượng Hồ."
Trọng Thanh lộ rõ hoài nghi.
Diệp Yêu giảo hoạt chỉ chỉ giếng nước sau nhà," Tôi chỉ thả vào giếng một viên Linh Thủy Châu."
Hai người đi ra sau nhà, nước giếng sâu thẳm, nhưng không ngăn được ánh mắt của Trọng Thanh. Anh ta nhìn thấy một hạt ngọc châu lẳng lặng nằm dưới đáy giếng, tỏa ra xung quanh một trận gió mát.
"Đây cũng là pháp khí?" Anh có chút kinh ngạc.
Diệp Yêu không chút để ý gật gật đầu:" Mấy năm trước đi Thiên Thượng Hồ một lần, ngẫu nhiên mua được viên Linh Thủy Châu này, nhờ sư phụ tôi luyện ra một pháp khí, không nghĩ nó còn có tác dụng."
Trọng Thanh lúc này đã không còn bình tĩnh:" Linh Thủy Châu chế thành pháp khí, cô liền mang nó đi tinh lọc nước giếng?"
Phải biết rằng, tuy pháp khí không bằng Bảo khí cùng Linh khí, nhưng ở phần tu luyện và đấu pháp vẫn phát huy tác dụng không nhỏ. Không ít tán tu vì pháp khí mà túi tiền rỗng tuếch, có thể mạo hiểm cả tính mạng tiến vào trong bí cảnh để tìm kiếm pháp khí.
Diệp Yêu nhún vai," Vật này mà không có tác dụng, tôi sẽ đổi lấy thứ mà tôi thấy thú vị."
Tu luyện cái khỉ gì, cái gì mà cao nhân đắc đạo, cô đối với mấy việc này không thèm quan tâm.
" Khó trách, tôi cảm thấy trù nghệ* của cô ngày càng tiến bộ." Trọng Thanh cảm thán nói, dùng Linh Thủy Châu tinh lọc nước để nấu ăn, không ngon mới lạ.
*trù nghệ: kĩ thuật nấu ăn, tài năng nấu ăn
Nước này tuy không tràn đầy linh khí giống nước ở Thiên Thượng Hồ giúp ích cho việc tu luyện, nhưng cũng không phải nước ở nhân gian nào cũng so sánh được. Người bình thường không nếm ra mùi vị huyền diệu trong đó, chỉ cảm thấy nước này nấu ăn thật mỹ vị, nhưng anh ta lại biết, nếu là người bình thường uống nhiều, mọi bệnh tật sẽ khỏi hẳn còn có thể tăng cường thân thể khỏe mạnh.
"Không phải, chỉ là một trong số đó." Diệp Yêu vươn ngón trỏ trước mặt hắn lắc lắc, tự tin nói:" Trù nghệ của tôi chính xác là có tiến bộ, hai mươi năm này, tôi không có bế quan tu luyện. Còn nữa, tôi chính là con gái của Diệp gia."
Từ nhỏ cô đã hiểu chuyện, đi theo cha Diệp Sĩ Lý học nấu ăn khắp phòng bếp của tửu lâu, có thể nói một thân tài nghệ nấu ăn của cô là do cha cô truyền lại.
Trọng Thanh vươn ngón cái, cô, lợi hại!
Trở lại nhà ăn, gió cuốn mây tan, trên bàn mâm hoàn toàn trống không. Anh ta tê liệt ngã xuống, hình tượng hoàn toàn sụp đổ.
"Nói đi, lần này tìm tôi có việc gì?" Anh ta không phải ngu ngốc, mỗi lần Diệp Yêu chủ động mời anh ta ăn cơm nhất định sẽ có chuyện, tức giận hơn là mỗi lần cô gọi anh ta lại tung tăng mà chạy đến.
Diệp Yêu đem ghế ngồi kéo gần một chút, đem tài khoản trong di động cho Trọng Thanh nhìn—— còn dư lại 990 tệ, không đến một ngàn.
Trọng Thanh:" Vay tiền?"
Diệp Yêu nghiêng đầu liếc hắn một cái:" Anh có tiền?"
Trọng Thanh đau khổ lắc đầu:" Không có!"
Thân làm một người tu hành, rất cực khổ cô có biết không. Tu luyện cần dùng linh dược, đan dược, pháp khí, nơi nào cũng cần tiền. Cho dù anh ta xuất thân từ đại môn phái, một loạt mua bán từ trên xuống dưới trong túi làm gì còn xu nào, thật xấu hổ. Hơn nữa, gần đây anh dùng khoản tiền còn lại để mua mô hình, nghèo, không có tiền.
Ngược lại là Diệp Yêu, qua mấy trăm năm, chưa có lúc nào trải nghiệm qua cuộc sống nghèo khổ.
Cô mới đến nhân gian ngây thơ mờ mịt đã được Diệp gia nhận nuôi, Diệp gia tuy không được coi là thổ hào thời dân quốc nhưng tốt xấu gì cũng có nhiều tửu lâu, trong Tùy thành được coi là thế gia có tiếng tăm lừng lẫy, có thể nói Diệp Yêu sống trong nhung lụa mà lớn lên. Sau khi Diệp gia suy tàn, cô lâm vào ngủ say, tỉnh lại đã là thập niên 80. Tuy vật chất thiếu thốn, dựa vào trí nhớ thì Diệp gia vẫn để lại mấy thỏi vàng, cuộc sống cũng không nghèo khó quá. Về sau, chính mình lại mở quán ăn tại nhà, tiền như cứ có mắt tràn vào trong túi cô.
Tính tình Dạ Yêu sống tùy tâm trạng, hơn nữa là yêu quái không phải người thường, chỉ cần có đầu óc linh hoạt, quen thuộc xã hội nhân loại, con đường kiếm tiền có rất nhiều, điều này đã cổ vũ tính tình tùy hứng kiếm tiền của Diệp Yêu.
Sau khi ra nước ngoài, cô có kế hoạch mở quán ăn tại nhà, liền bắt tay vào mở quán, nếu lười biếng sẽ đi cửa hàng nào đó tìm kiếm mỹ thực, hoặc tìm nơi nào để ngủ mấy năm tĩnh dưỡng thân thể, bỏ lại một đống khách hàng tức giận đấm ngực dậm chân. Nhìn đồ vật nào thích liền mua, muốn ăn ngon uống tốt ăn chơi sảng khoái. Tâm tình tốt thì bớt chút thời gian đi làm từ thiện, sống đến vô lo vô nghĩ thích ý vô cùng.
Cho nên, từ trước tới nay, cô không tiết kiệm được tiền. Không nghĩ tới, mới về nước một tháng, bỗng nhiên từ một nhà tư bản giàu có biến thành con nghèo mạt rệp.
Nếu biết trước cảnh này thì ở sân bay cô đã không mua cái lắc tay kim cương sáu con số kia.
Nhưng mà, cái lắc tay kim cương kia đẹp như vậy, cô nhịn không nổi.
Mấy ngày này, cô đi dạo khắp nơi ở Tùy thành, nhìn xem có quán ăn mới mở hay món ăn vặt nào mới ra hay không, xem từ nội thành đến ngoại thành, phát hiện vị trí trên bờ sông quảng trường Tân Hà đặc biệt náo nhiệt. Nơi đó có phiên chợ đêm, cứ vừa đến tối đèn đuốc bắt đầu bật sáng trưng, mọi người nhộn nhịp chen nhau, đặc biệt đông vui. Hai bên đường chợ đêm, rất nhiều quán ăn nhỏ, bán đủ thứ đồ ăn vặt; còn có quán ăn khuya, bàn ghế để ven đường, náo nhiệt tới tận 3,4 giờ sáng.
Thập niên 80 ở trong nước, buổi tối mọi người đều đóng cửa đi ngủ rất sớm. Mà qua mấy năm sống ở Châu Âu, người đã ít đi, nông thôn càng an tĩnh như nước. Quán ăn tại nhà của của, tuy rằng chỉ làm cơm buổi tối, nhưng bán muộn nhất 10 giờ rưỡi là đóng cửa, có bao giờ bắt gặp cảnh tượng ồn ào náo nhiệt như phiên chợ đêm đó đâu.
Đây chính là vì Dạ Yêu mà mở đường làm ăn mà!
Đặc biệt, cô cũng rất thích náo nhiệt! Nhiều năm ở nước ngoài đã nhàm chán muốn chết, làm sao có thể bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt như thế?
Trọng Thanh kinh ngạc hỏi:" Sao cô không mở quán ăn tại nhà cho nhanh?"
Quán ăn khuya a, so với tài nấu nướng của cô không thấy khớp nhau chút nào.
"Thứ nhất, tiền vốn không đủ."
Diệp Yêu lại đưa tin nhắn tài khoản của mình quơ quơ trước mặt Trọng Thanh" Thứ hai, quán ăn tại nhà đã là hình thức cũ rồi, không thú vị, muốn thay đổi khẩu vị."
Mở quán ăn khuya thật tiện lợi, người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo. Đối với một Dạ Yêu vừa ngủ dậy sau mấy năm, có nơi nào thú vị hơn so với nơi này sao?
Trọng Thanh:".......... vậy làm thôi!"
Diệp Yêu tiếp tục đưa ra yêu cầu:" Tôi nhìn thấy trên quyển sách anh đưa tôi lần trước có ghi, không phải bây giờ đang phát triển kinh doanh vỉa hè sao? Siêu Quản Cục cũng quan tâm đến sự nghiệp của sinh linh xuống nhân gian, cấp chính sách phúc lợi cho họ, vậy nên anh xin cho tôi giấy phép mở một quán ăn."
Tuy rằng bây giờ có thể tùy tiện đẩy một con xe hàng nhỏ là có thể đi ra bày quán, không ai đuổi đi, nhưng đối với Diệp Yêu đã trải qua vài năm mà nói, cô cảm thấy chính mình có một quán ăn sẽ ổn hơn, cũng bỏ đi rất nhiều phiền phức.
"Đường Tân Hà sao?" Đó là nơi diễn ra chợ đêm vô cùng nổi tiếng, có thời gian rảnh rỗi Trọng Thanh sẽ đi ra đó." Tôi có thể hỏi giúp cô, nhưng không nhất định chiếm được một chỗ tốt ở đó."
"Không sao, tôi thấy chỗ ngoặt ở đầu hẻm Thanh Dương khá được." Diệp Yêu một tiếng phủ định:" Đường Tân Hà rất xa, lười đi."
Khúc ngoặt kia vừa vặn có một chỗ trống, trước kia từng rất náo nhiệt, bên cạnh trên đường cái tất cả đều là quán ăn khuya. Theo thời gian phát triển thì náo nhiệt đó đã rời qua khu mới đường Tân Hà, kinh doanh bên này ngày càng vắng vẻ, nhiều quán đã treo biển bán muốn bán, chỉ còn lại mấy nhà khó khăn chống đỡ.
Diệp Yêu nhìn trúng mảnh đất kia còn xem là lớn, có khoảnh cách xa khu dân cư, không lo việc sẽ ồn ào ảnh hưởng đến người dân, nhất là, gần. Đây là yếu tố quan trọng nhất!
"Khu đó thì làm gì có mấy người."
Trọng Thanh lo lắng cô chọn bừa, thấy cô không chút để ý, phất phất tay:" Không sao cả, chờ tôi khai trương quán ăn, sẽ đầy ắp người."
Diệp Yêu cô ở đâu, khách hàng sẽ ở đó. Chân lí bất diệt này Diệp Yêu rút ra được khi mở quán ăn.
Thấy cô kiên định như vậy, Trọng Thanh chỉ còn cách đồng ý.
Ba ngày sau, chỗ ngoặt đầu hẻm Thanh Dương quạnh quẽ bấy lâu nhiều thêm một cửa hàng ăn khuya đơn gian nhưng thoải mái.
———————————————
Happy women's day!
Chúc các bạn nữ nhan sắc ngày càng thăng hạng, may mắn hơn, nhiều tiền hơn