Diệp Yêu nghiêng người mời anh ta vào:" Bây giờ tôi tên Diệp Yêu, đừng gọi sai!"
Trọng Thanh:" Thân phận của cô lại đổi rồi?"
"Không, tôi dùng lẫn lộn."
"Được rồi, tôi sẽ làm một cái thân phận khác cho cô. Hiện tại bây giờ tôi đã thăng chức thành người liên lạc của Siêu Quản Cục."
Diệp Yêu có chút kinh ngạc:
"Trước khi tôi ra nước ngoài, không phải anh bảo muốn về Thiên Thượng Hồ sao? Sao lại không về?"
Thiên Thượng Hồ xuất hiện từ trăm vạn năm trước, do mấy vị cao nhân có pháp thuật cao siêu mở ra ở địa cầu, bên trong là gồm có tiên nhân, người tu chân, yêu quái cùng nhau chung sống. So với nhân gian linh khí mỏng manh thì Thiên Thượng Hồ có thể coi là địa linh nhân kiệt, có sự ưu ái của trời cao.
Trọng Thanh cười khổ:" Tôi đã về đến rồi trở lại đây, sau khi quay về đó cảm thấy mình không thích ứng được, cảm giác quá nhàm chán. Sau đó chức vị này cứ mười năm thay người một lần. Mấy năm trước sau khi bế quan tu luyện xong liền xuống đây nhậm chức."
"Vậy thì quá tốt rồi!" Diệp Yêu rót một chén trà đưa cho anh ta," Muốn đổi một thân phận khác rất phiền phức, tôi cũng ngại phiền."
Trọng Thanh uống một ngụm trà đánh giá người quen cũ ngồi đối diện trước mắt này.
Diệp Yêu trước kia tên là Diệp Dao, là một con Dạ Yêu, sinh ra từ bóng đêm.
Bình thường Dạ Yêu chỉ xuất hiện vào đêm các tiểu yêu quái tụ tập, căn bản cũng không có linh trí. Giống như Diệp Yêu có linh trí, đã biến hóa thành người, thậm trí thực lực còn không yếu, có thể nói là yêu (người) độc nhất bên trong tộc Dạ Yêu. Cho dù trên Thiên Thượng Hồ dư thừa linh khí, Trọng Thanh cũng chưa từng gặp qua có người như vậy. Càng đừng đề cập đến Diệp Yêu tựa như là yêu quái sinh tại Nhân gian, chỉ thích sống ở đây, rất khó có được.
Cô ấy cũng không có thay đổi gì. Về vấn đề đình trệ linh lực do bị thương trước đó cũng đã được giải quyết.
"Lần này trở về là muốn tiếp tục định cư tại đây?" Trọng Thanh quay lại chủ đề, đem mục đích chính hôm nay nói ra.
Diệp Yêu sảng khoái gật đầu," Tối thiểu nhất là mấy năm sẽ ở lại thành phố Tùy, muốn làm thủ tục gì sao?"
Vài trăm năm trước cô đã làm hồ sơ cư trú ở nhân gian tại Siêu Quản Cục, đối với quá trình ấy cũng quen thuộc.
"Đương nhiên, làm một bản hồ sơ cư trú mới là được."
Trọng Thanh lấy ngón tay làm bút, linh lực làm mực, đem hồ sơ hiệp nghị bày ở giữa không trung, mỗi dòng chữ nhỏ hiện ra kim quang ( ánh sáng vàng)nhàn nhạt, đợi một chút là có thể thấy rõ ràng là chữ gì.
Diệp Yêu tập trung tinh thần nhìn sang, so với hiệp nghị vài trăm năm trước cô kí thì bản hiệp nghị này có nội dung tăng gấp hai lần so với bản cũ, nội dung điều kiện trong đó cũng không sai biệt lắm, chỉ là những quy định càng thêm tỉ mỉ chặt chẽ. Ví như là không thể giết người vô tội, không thể vô duyên mà đe dọa phàm nhân, không thể tùy ý công khai thân phận yêu quái của mình.
Đây là những điều mà Thiên Thượng Hồ cùng chính phủ bàn bạc nhiều năm, thống nhất vào năm 1968 « Hiệp ước chung sống hòa bình của Nhân giới cùng Linh giới» thống nhất đặt ra quy tắc cơ sở chi tiết rõ ràng——
Thiên Thượng Hồ là chủ thành đầu mối then chốt của Linh giới, đối với tất cả sinh linh, như là yêu quái, tinh linh, cùng Linh tu giả đều phải quản lí và bị ràng buộc quyền lực tại nhân gian. Thiên Thượng Hồ phải phối hợp với chính phủ nhân gian thành lập Siêu Quản Cục để quản lí các sinh linh đặc thù muốn ở lại. Diệp Yêu muốn sinh sống tại nhân giới cũng bị Thiên Thượng Hồ quản lí.
Mà Trọng Thanh chính là người quản lí sinh linh Thiên Thượng Hồ ở Siêu Quản Cục.
Nhìn sơ qua, phát hiện không có vấn đề gì, Diệp Yêu dùng linh lực hình thành một vòng loan nguyệt cuối hiệp nghị. Đây là con dấu của cô. Dù cho có người có thể làm ra một con dấu giống y hệt của cô cũng không có được mấy người, mỗi con yêu quái có linh lực khác nhau, ấn kí cũng khác nhau giống như DNA của nhân loại.
Trăng khuyết hình thành, hiệp nghị trôi nổi giữa không trung hóa thành một vệt sáng biến mất.
"Xong rồi." Trọng Thanh gật đầu," Nó sẽ được lưu giữ tại phòng hồ sơ Thiên Thượng Hồ." Sau khi nói xong anh ta ném cho Diệp Yêu một cuốn sách nhỏ:
"Đúng rồi, đây là sách Thiên Thượng Hồ biên soạn cho sinh linh sống tại nhân giới « Sổ tay hướng dẫn sinh hoạt», cô có thể đọc. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy chắc cô không hiểu rõ tình hình trong nước hiện tại.
Diệp Yêu mở sách ra, nhìn lướt qua không khỏi cười ra tiếng.
Đây đơn giản là một sổ tay chỉ dẫn sinh hoạt cho sinh linh mới đến nhân gian sinh hoạt, bên trong giới thiệu kĩ càng sinh sống tại nhân gian như thế nào, rất bao quát nhưng không giới hạn như sử dụng đồ điện tử, điện thoại thông minh, chỗ nào dạy lái ô tô, sử dụng APP, vân vân. Trang cuối cùng không quên in một câu——
"Nếu có thắc mắc, có thể liên hệ với người quản lí của Siêu Quản Cục".
Cô không khỏi đồng tình:" Các anh hiện tại đều muốn quản những thứ này?"
Trước kia Siêu Quản Cục chỉ lo sự kiện bạo lực, phạm tội.
Trọng Thanh sờ sờ đầu mũi, nuốt nước miếng:" Cô có điều không biết, bây giờ nhân gian phát triển nhanh chóng, trước kia là ít người đến mà bây giờ có thật nhiều sinh linh muốn đến nhân gian sinh sống, cái gì cũng không hiểu. Người trẻ thì như mới bước ra từ nhà trẻ, già thì như đồ cổ mới đào ra. Chúng tôi vội muốn chết, đang tìm kiếm thêm người quản lí."
Anh ta cảm thấy mình càng ngày càng giống bảo mẫu.
Diệp Yêu cười haha, đôi mắt híp thành hình trăng khuyết, nốt ruồi lệ càng thêm mị hoặc động lòng người.
Nói chuyện vài câu, cô bắt đầu không lưu tình đuổi người.
Trọng Thanh trừng mắt nhìn cô lên án:" Hơn hai mươi năm không gặp vậy mà cô không thể mời tôi một bữa cơm?"
Nếu không phải nhớ thương tài nấu nướng của Diệp Yêu, hắn đến sớm như vậy để làm gì a, chính là muốn ăn đến chết no!
Diệp Yêu:" Phòng bếp còn chưa dọn dẹp, lần sau đi."
Trước khi đi, hai người trao đổi wechat một lúc. Mặc dù hai người có thể thông qua linh phù, pháp thuật là có thể liên lạc, nhưng để thuận tiện hơn thì vẫn nên sử dụng phần mềm hiện đại của nhân giới, không cần lãng phí tinh lực, chỉ cần một chút tiền điện thoại là có t hể dùng, thuận tiện biết bao.
Diệp Yêu trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân vì sao nhiều sinh linh khác muốn đến nhân gian sinh sống.
Khách đi rồi, Diệp Yêu tiếp tục thu dọn Diệp trạch.
Diệp trạch là tổ trạch Diệp gia, thời điểm xây nên tốn không ít tâm tư. Tòa nhà hai tầng hình chữ L, có bảy phòng ngủ, không bao gồm phòng khách, phòng ăn và không gian tiếp khách. Còn có một hoa viên đằng sau, lúc ấy ở Tùy thành cũng coi là một hào trạch <nhà giàu>, trên toàn bộ thành phố có chút tiếng tăm.
Mặc dù có người đến quét dọn nhưng cũng mấy chục năm không có người ở, có mấy bức tường gạch đã bị hư hại, nếu là người bình thường muốn tu sửa phải cần ít nhất hai năm, còn phải tìm được một kiến trúc sư giỏi về phong cách này. Nhưng với Diệp Yêu chút khó khăn này không đáng là gì.
Trong vườn hoa cỏ mọc dại rất nhiều, sử dụng pháp thuật là có thể dọn sạch. Cô lại đi chợ mua giống hoa cỏ khác về trồng, lúc chôn gốc rễ xuống Diệp Yêu đã thêm linh lực, không bao lâu nữa là có thể tốt lên. Đối với mặt tường bị tổn hại, dùng một cái Kim Thiện phù là đã giải quyết xong, chính là việc giết gà sao lại dùng dao mở trâu có chút lãng phí. Cho nên một chút đồ dùng quý giá trong nhà bị hỏng, Diệp Yêu thành thật mời thợ mộc tới sửa, giá rẻ không giá trị trực tiếp tìm người bán ve chai tới đổi.
Qua một tháng, Diệp trạch được sửa sang lại đến sáng sủa sạch sẽ, rất là khác lạ, trước kia đồ dùng trong nhà đều bằng gỗ nay đã đổi thành đồ mới hiện đại hơn, Diệp Yêu có ý mua những đồ vật như vậy.
Không có cách nào, ai bảo cô là người theo trường phái hưởng thụ.
Nhưng tiếp theo, vấn đề cũng tới.
Đêm hôm ấy, Diệp Yêu nhìn thông báo tài khoản trong ngân hàng của mình lập tức choáng váng.
Cô quả quyết nhắn tin wechat cho Trọng Thanh:" Ngày mai tới ăn cơm, tôi mời!"
Ngày thứ hai, thời điểm Trọng Thanh tới, Diệp Yêu đang bận rộn trong phòng bếp, trong không khí quanh quẩn mùi thơm.
" Mới hơn một thánh, ngôi nhà được thay đổi hoàn toàn khác, sửa lại không tệ, rất đẹp!"
Trọng Thanh đi vòng quanh Diệp trạch cảm thấy mới lạ, chậc chậc khen lấy khen để.
Đình viện nhỏ trước Diệp trạch hoàn toàn được sửa sang lại, nhìn gạch xanh lát đường cảm thấy không khí đặc biệt sạch sẽ tinh khiết, tại nơi bụi trúc hẻo lánh Diệp Yêu còn trồng thêm mấy bụi tú cầu, đang là mùa nở rộ vô cùng chói mắt. Tiến vào trong phòng, tất cả cửa sổ và rèm cửa đều được thay mới, giường gỗ trước kia được phủ lên một tầng đệm trắng với hai cái gội dựa, một cái ghế trúc dứt khoát đổi thành ghế sô pha. Chính vào lúc chạng vạng tối, ánh nắng sẽ nương theo cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, vừa ấm áp lại thoải mái thoáng mát.
Từ một bên cửa sổ thủy tinh phòng khách nhìn ra ngoài là hướng về hành lang vườn hoa sau nhà, trên hành lang đặt một chiếc ghế bập bênh cùng một cái bàn nhỏ xinh, phía trên mặt bàn đặt một chút kẹo bánh, ghế bập bênh lại để mấy cuốn sách lên. Đây chắc là nơi Diệp Yêu trộm nhàn nhã lười biếng. Trọng Thanh mấy ngày qua bận rộn đến sứt đầu mẻ trán vì bọn tiểu yêu đối với điều này rất là ghen ghét, không chút để ý chiếm lấy vị trí ghế bập bênh.
" Cô thế mà dùng Kim Thiện phù để sửa lại tường gạch cùng vườn hoa."
Diệp Yêu trong phòng bếp nghe được Trọng Thanh oán giận, thuận miệng nói một câu:" Dùng thật tốt, nếu không vẫn là một ngôi nhà cũ nát."
Mua phù là để dùng, không phải sao?
Trọng Thanh: phá gia chi tử! chỉ là anh ta tới đây cọ cơm vẫn không dám nói ra miệng.
" Hôm nay ăn gì thế?"
Diệp Yêu bưng cho anh một bình trà, cười tủm tỉm:" Ăn măng, bây giờ đang là mùa măng tốt."
Tùy thành xung quanh là đồi núi, tự nhiên có nhiều trúc cũng nhiều măng.
Cha Diệp Yêu cũng là đầu bếp thời dân quốc nổi danh là Diệp Sĩ Lý đã đánh giá qua: Tùy thành là nơi chất chứa nguyên liệu nấu ăn, ở trong đất sinh trưởng, khả năng tối đa là nguyên liệu trung phẩm, nhưng chỉ có măng Tùy thành, có thể xưng bá nổi bật trong nước, cùng măng núi Thiên Mục phân cao thấp.
Tháng ba tháng tư, măng mùa xuân được bán ra thị trường. Ngọn măng nhỏ mới ló đầu ra trong rừng trúc, chờ không được đến khi lớn đã bị người ta nhổ lên, bóc hết vỏ chỉ còn phần lõi non óng ánh bé bằng ngón tay, đây là phần ngon nhất của măng.
Món chính cô làm chính là dùng cải mùa đông, măng mùa xuân với chân giờ hun khói om với cơm.
Làm món này phải dùng loại măng đặc biệt, chỉ có tháng tư đến tháng năm mới có, bé như ngón tay, mềm mà giòn, có nơi gọi là tiên măng, chỗ này tùy ý gọi là là măng nhỏ.
Măng nhỏ cùng chân giò Kim Hoa hun khói cắt thành hạt lựu, cùng với củ cải mùa đông cho vào xào, cho một chút canh loãng. Chờ đến khi canh sôi không sai biệt lắm thì đổ vào niêu nấu cùng cơm.
Đây là khi cha Diệp Yêu còn sống, hàng năm đến mùa măng, ông đều đích thân xuống bếp làm cơm nhà. Cho đến bây giờ Diệp Yêu vẫn giữ được thói quen này.
Cơm nấu niêu đất khác biệt, không cần chờ cơm hình thành cháy dưới nồi có thể mở nắp, thừa dịp nhiệt độ vừa vặn cho một ít xì dầu vào, khuấy một cút, mỗi thìa cơm đều hấp thu tinh chất của nguyên liệu, vô cùng hương nhưng lại có phần thanh đạm của mùa xuân.
Màn sương trắng bốc lên hơi nóng trần ngập, mùi mùi thơm phảng phất trong không khí bay đến cái mũi đang nhăn để hít được mùi thơm của Trọng Thanh.
********************
Mình chỉ tìm thấy cái niêu này nè.
*Cơm niêu lạp xưởng