Năm Chàng Hoàng Tử Và Một Con Ngốc

Chương 6: Chương 6: Chap 6: Đường đi đầy gian nan




Nguyệt Tử lững thững bước đi đây mệt nhọc,đầu như có một quả tạ mười tấn đè nặng,cô cứ như một con ma sau khi nghe xong cái câu nói đầy nguyền rủa thốt ra từ cái " mồm " vông cùng " cao quý " từ tên hội trưởng đại nhân kiêm luôn " chủ nợ " của cô.Vâng! câu nói ấy đã ám ảnh cô ấy suốt một chặn đường cô ấy đi về.

" Ngày mai cô chuẩn bị giúp chúng tôi năm hộp bento cho bửa sáng! Chúng ta mỗi sáng thường nhịn đói để làm việc nên bây giờ bao tử của chúng tôi không được tốt.Vì thêd cho nên bắt đầu từ hôm nay,chúng ta sẽ dùng bửa sáng! "





 Nghe xong cái câu đó mà Nguyệt Tử cô chỉ muốn bay vào bóp cổ cho cái tên đó chết ngạt đi thôi! Chỉ hận là không thể giết chết hắn! Cái gì mà chăm chỉ làm việc mỗi sáng nên nhịn đói? Cái gì mà đau bao tử chứ? Bịa đặt! Tắt cả là bịa đặt để hành Nguyệt Tử cô ra máu luôn mà! Ai bảo cô ăn ở hiền quá làm gì? để cho mấy cái tên người không ra người thú không ra thú đó bắt nạt cô chứ? Không thể giết,không thể làm tổn hại đến năm người càng không thể kiện cáo báo oan được. Cô tự hỏi là không biết công lý đâu mất rồi!Cô không thể làm gì nên trong suốt một quảng đường từ trường tới nhà cô đều thầm chửi cái tên hội trưởng kia, chưa hả dạ...cô liền mang cả tổ tông nhà anh ra chửi trong vòng 18 đời.

  Chửi được một lát thì cô dừng chân tại nhà lúc nào không hay.Bước vào nhà,theo thói quen hằng ngày,Nguyệt Tử dõng dạc to giọng chào mẫu thân đại nhân của mình nhằm báo cho bà biết cô đã về.Không đợi mẹ cô hồi đáp mấy câu,cô liền tăng tốc phóng nhanh lên phòng sau đó để mình tự do rơi xuống giường.Chưa đầy năm phút,cô đã lạc vào xứ phồn hoa cỏi lạc, tự do mà mơ mộng.





  ¥~¥   5:00 SA  ¥~¥

  Những chú chim se sẻ hót líu lo đón chào một ngày mới lại bắt đầu,những giọt sương còn đọng trên những tán hoa,lá đôi chút tùy ý rơi những giọt nước tinh khiết của trời ấy xuống lòng đất mẹ.Dòng đường bắt đầu tấp nập những dòng xe chạy băng băng trên đường.Thành phố buổi sớm thật tuyệt mĩ làm sao! Trong căn nhà nho nhỏ giữa lòng thành với một vườn hoa bách hợp trắng muốt ấy là căn nhà của mẫu tử nương tựa nhau mà sống là mẹ con Nguyệt Tử.

 Tích....tích....tích....tích....

 A~ Tiếng chuôn đồng hồ báo thức đã vang lên khắp phòng, cô gái nằm trên giường cùng mái tóc nâu vàng tựa nàng công chúa đang ngủ đợi hoàng tử đến đặc cho nàng một nụ hôn nồng cháy để nàng tỉnh giấc.Ấy vậy mà chiếc đồng hồ lại cứ reo khiến nàng bị đánh thức...





 Chân mày Nguyệt Tử khẽ nhíu lại,tay quơ tìm chiếc đồng hồ đang kêu réo inh ỏi kia,định bụng tắt nó đi nhưng ai ngờ cô lại bị cơn buồn ngủ chiếm hữu cả bộ não khiến cô tiếp tục nằm ngủ,mặc cho cái đồng hồ đang kêu.

Tâm sự của đồng hồ : Tử tỷ ơi tử tỷ! Chị mà không dậy để rồi đến khi trể giờ chị lại đổ lỗi cho em Ọ•Ọ em chỉ là đồng hồ nhỏ thôi mờ!

 Chiếc đồng hồ vẫn kia nhẫn ca bài hát cải lương ỉ oi cho Nguyệt Tử với ước vọng...Nguyệt Tử hãy mau tỉnh dậy,ấy mà cô vẫn ngủ =_=

5 phút trôi qua .....





 Cũng năm phút trôi qua....cuối cùng,điều ước của đồng hồ nhỏ đã động đến tai bề trên! Nguyệt Tử đã thức giấc! Ôi con tạ ơn các vị thần!

 Nguyệt Tử vì bị chiếc đồng hồ làm cho phá nát giấc ngủ của mình nên cô liền ngồi bậc dậy,mắt ném cho đồng hồ một cái liếc vô cùng sắc lẽm.Nguyệt Tử khẽ ngáp một cái,đau thương lồm cồm mà bò ra khỏi cái giường dấu yêu của cô mặc dù cô vô cùng vô cùng vô cùng lưu luyến cái giường ngủ của mình nhưng vì đại sự! Cô phải bái bai nó.Bước vào WC, sau khi hoàn thành ca vệ sinh cá nhân cho cơ thể mình.Nguyệt Tử đồng phục nữ sinh tươm tất,mái tóc nâu vàng óng mượt vẫn để thả tùy ý,dùng một mảnh ruy băng màu đỏ có chút thiên về màu hồng vấn gọn phần tóc mai rồi buột một ít tóc sau đó thắt thành nơ ở phía sau.Cầm lấy cái cặp của mình,Nguyệt Tử nhanh nhanh bước xuống nhà rôi bước vào nhà bếp. Cô nhanh chóng nhào bột,đánh trứng,nặng hình,vâng vâng và mây mây...Xong xuôi hết tất tần tật mọi công việc nấu nướng này nọ,cuối cùng Nguyệt Tử cô cũng đã làm xong vài cái bánh trứng cho buổi sáng,nhanh chóng gắp mấy cái vào hộp và không quên chừa lại cho mẹ cô một ít bánh để ăn bửa sáng và để lại lời nhắn cho mẹ cô,cô nhanh chóng phóng đến trường Royal School ngay lập tức.





 Bây giờ cũng là khoảng 6:00 nên hình như sân trường hơi vắng,cũng chỉ loáng thoáng thấy có vài thân hình của các học sinh và thầy cô.Nguyệt Tử nhìn xung quanh rồi nhanh chóng cầm những hộp bánh lên phòng hội học sinh. Thấy cửa không khóa...Nguyệt Tử liền đẩy cửa bước vào,bước vào cô liền cảm thấy có gì đó lành lạnh sau gáy sau đó liền quay đầu lại,gương mặt thanh tú của cô liền xám lại và cô thét lên thất thanh.Bàn tay người đó liền bụp miệng cô lại,giọng người đó cất lên

-Nguyệt Tử! Sao cô to giọng vậy hả? Là tôi! Hàm Thiên nè! Lục Hàm Thiên nè! - Hàm Thiên vừa nói,tay vừa tháo chiếc mặt nạ quỷ được điêu khắc tinh xảo ra,để lộ khuôn mặt thanh tú của Hàm Thiên

 Nghe giọng Hàm Thiên nói,đôi mắt ngọc trong veo nhắm tịt lại nãy giờ liền mỡ mắt ra nhìn

- Thiên? Cậu làm cái quái gì mà trông ghê vậy hả?

- Ài...tôi là được tặng cho cái mặt nạ này, tính đem lên đây dọa anh em ấy mờ! Nhất là Thiên Ngạo! Nhóc đó sợ ma quỷ này òm! Không ngờ cô lại là con nhạn đầu tiên bị dọa sợ! - Thiên vừa cầm chiếc mặt nạ lên cười khanh khách trong đó có một chút trêu đùa cô

- Hừ! Nếu được! Tôi sẽ chém cho anh xuống uống trà cùng Vương ca cho rồi!

- Chậc...! - Hàm Thiên lắc đầu cười khổ

- Đây! Như trùm đầu xỏ của bốn tên ác quỷ dội lốp thiên thần của các anh yêu cầu! Tôi đã làm bửa sáng rồi đó! Chuyển lời cho mấy người đó ăn ngon miệng! Chóng nghẹn cổ họng mà chết ! Tôi về lớp đây! - Nguyệt Tử xoay người,toan di gót về lớp thì Hàm Thiên lại lên tiếng

- Nguyệt Tử! Này là của Phong Phong nhờ cô làm! Tôi có thể nhờ cô làm chút việc không? Cô là sai vặt cho năm người chúng tôi mà!

 Nụ cười vụt tắt hẵn trên bờ môi đào của em ấy...Nguyệt Tử bất mãn quay lại nói:

- Thưa Thiên ca! có chuyện gì cần tôi giúp sao?- vừa nói vừa nghiến răng

 


 Hàm Thiên đưa một ngón tay ra quét nhẹ vào mộc bàn đơn điệu đơn giản chỉ được sơn bằng màu đen rồi mỉm cười ôn nhu nhìn cô mà nói:

- Cái bàn này bụi bặm bám đầy,không tốt cho sức khỏe! Tôi có thể nhờ cô lau dọn giúp không ?

 Nhịn...nhịn....nhịn....sống là phải nhịn! Nhường một câu cho an phận vậy! Nguyệt Tử bất mãn,môi đào khẽ nhếch lên xem là đã rõ rồi nhanh chóng cầm khăn phóng xuống WC của trường mà giặt sạch khăn rồi mang vào phòng hội lau lau chùi, Hàm Thiên thì ngồi một bên sofa vừa ăn bánh vừa xem Nguyệt Tử làm việc.

 Vì hôm qua Nguyệt Tử phải thức khuya vì một số công việc cá nhân nên ngủ trể! Thêm việc sáng nay lại dậy sớm nên giơf cô rất buồn ngủ.Cô muốn tiết kiệm năng lượng liền ngồi xuống ghế lau lau chùi chùi,lại muốn tiết kiệm thêm một chút năng lượng nên cô nằm dài xuống bàn, lòng thầm thích thú khi mùi hương từ mộc bàn này rất thơm dịu,tự nhủ nằm ngủ trên bàn chắc sướng lắm.Lại muốn tiết tiết tiết kiệm thêm một chút chút chút năng lượng nữa cô liền nhắm mắt. Không biết cô tiết kiệm năng lượng theo cách quái quỷ gì mà Lý Thiên Nguyệt Tử cô nhanh chóng đến xứ phồn hoa cỏi lạc mộng.

 Hàm Thiên nãy giờ chăm chú nhìn cô không một cái liếc mắt,thấy cô nhanh chóng bay vào cỏi lạc lúc nào không hay anh liền bật cười khanh khách rồi bỏ hẵng luôn những hộp bánh xuống ghế.

- Nguyệt Tử ơi Nguyệt Tử! Tôi thực không biết cô là dạng người như thế nào luôn a~

 Đoạn anh nói xong,liền bước đến bàn,kéo ghế ngồi đối diện cô.Anh ngắm nhìn cô ngủ,mỗi lúc cô ngủ đều rất đẹp.Đôi mắt ngọc nhắm tít,bờ môi đào không chút son căn mịn như bong bóng,một số phần tóc rớt xuống theo từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú vô cùng tinh xảo của cô.Anh vươn tay,mân mê lấy một phần lọn tóc mềm mược óng ả với màu nâu vàng tự nhiên khiến người nhìn bắt mắt.

- Nguyệt Tử ơi Nguyệt Tử! Tôi tự hỏi sao cô là một người vô cùng đặc biệt trong các cô gái trong trường nhỉ? - anh nói

( Lời tác giả : Gứm! Thằng Thiên đang tự kỉ một mình kìa bà con cô bác )

 Cả không gian căn phòng nhanh chóng chìm vào tĩnh lặng,anh chăm chú ngắm nhìn một cô gái đang yên giấc nồng.





 Cộc....cộc....cộc....





 Tiếng gõ cửa ngoài phòng hội phá tan đi sự im ắng đó.Lục Hàm Thiên nhanh chóng lấy lại vẽ ôn nhu,hòa nhã và toát ra những ánh nắng ấm áp như đã vốn có rồi đi ra mở cửa.

- Nhất Lâm? Là cậu sao? Sao đến sớm vậy?

- Cậu cũng sớm ! - anh nhướng mày,nói võn vẹn cũng duy nhất có ba từ rồi cho tay vào túi quần ung dung bước vào phòng hội.

 Bước vào phòng hội,long nhãn sắc bén của anh quét khắp cả một gian phòng rồi dừng lại trước " sinh vật lạ vừa đáp xuống Trái Đất " đang nằm ngủ trên bàn kia.Anh nâng gót bước đến,định bụng sẽ đánh thức cô dậy,nào ngờ...anh liền khựng lại.Vâng! anh ấy chuẩn bị lìa hồn ra khỏi xác khi chứng kiếm cảnh Sleep Beauty nhưng anh lại nhanh chóng thu hồi dáng vẽ bàng hoàng đó,lấy lại phong thái lãnh đạm như củ rồi anh vươn tay,chạm vào người cô rồi lay lay người cô. Bị ai đó đánh thức, Nguyệt Tử liền ngồi phắt dậy ngó xung quanh, phải nói là nhìn cô lúc này vô cùng ngố ^3^


 Cô lơ ngơ nhìn bật tuấn anh tài,đầu óc mơ ngủ nhanh chóng tiếp thu tri thức mà dần dần phân tích...

- A~ Hạ Nhất Lâm! Tôi chào cậu! cậu làm gì trong lớp tôi vậy?

 Hàm Thiên đứng dựa cửa ngoài kia,nghe cô nói mà chỉ muốn phá lên mà cười.

- Nguyệt Tử cô có bị làm sao không? Rõ..đây là phòng hội học sinh! Là cô đã ngủ quên ở đây! - Hàm Thiên đi đến vừa nói,tay vừa đưa lên búm mạnh vào trán cô một cái búm rõ đau .

- Mau về lớp! Gần tới giờ! - Nhất Lâm rút gọn câu nói nhưng cũng đủ làm Nguyệt Tử cô hiểu

 Cô gật gật đầu và nói một tiếng cám ơn vì anh đã nhắc nhở rồi mau chóng chạy về lớp học,hai người đằng sau chỉ biết đưa mắt nhìn theo.Lần lần thì những người còn lại cũng tới,họ nhanh chóng ăn sạch món bánh do Nguyệt Tử làm rồi để nó qua một bên.Tất cả lại bắt đầu những công việc hằng ngày mà mình cần phải làm.

 Giờ giải lao,giờ nghĩ trưa rồi đến giờ ra về,Nguyệt Tử chăm chỉ lên phòng hội sau đó dọn dẹp đi những hộp đựng bánh vào túi,không quên chào các anh...cô mau chóng bước đi ra về cùng cô bạn thân Hạ Lục Diệp.





 Những ngày tiếp theo sau đó cũng vậy,cũng lên lên xuống xuống, cũng chăm chỉ mang cho các anh những món ăn cho điểm tâm, dần dần cả năm người đều có một sợi dây liên kết với cô mang tên tình bạn.





 Hôm nay Nguyệt Tử tâm trạng rất vui! Biết vì sao không? vì ngày mai là cuối tuần,cái ngày mà cô mong đợi nhất trong tuần.Ngày này cô sẽ không phải bị các anh tra tấn tức tới ói mau mà còn vui vẻ an nhàn cuộc sống cùng mẹ thân yêu của cô.Cô đang đặt ra một đống kế hoạch và việc cần làm cho ngày cuối tuần này thì Thiên Ngạo bước vào.Ngạo với lấy ly nước chắt nước rồi nhìn Nguyệt Tử nói:

- Chị đang làm gì mà tủm tỉm cười lại ngồi viết viết gì thế kia? Thư tình cho tôi à!

 Nguyệt Tử nghe thấy thế liền không vui,xoay người nhìn Thiên Ngạo.Khẽ nở một nụ cười tựa gió xuân rồi nhanh chóng vụt tắt nụ cười.

- Ha...! Cậu đang ảo tưởng ư? Dù Nguyệt Tử tôi có chết cũng không hạ người mà yêu một tên như cậu! - Nói đoạn,Nguyệt Tử liền xoay lại và tiếp tục công việc gian dở của mình

- Thế chị đang làm gì thế kia? - Thiên Ngạo kéo ghế ngồi cạnh cô





- Tôi là đang lên kế hoạch cho ngày cuối tuần vui vẻ đó nha~ - cô ngước nhìn Thiên Ngạo rồi vô tư cười tươi,một nụ cười như một đứa trẻ ngây thơ...người ta nhìn vào chỉ muốn bảo vệ nụ cười hồn nhiên vô ưu ấy





Thiên Ngạo sững một chút trong khoảng khắc ấy rồi lắc đầu cười trừ.

- Chị Tử à! tôi nói cho chị nghe ! Dưới sự kiểm soát của anh tôi thì chưa chắt chị sẽ được yên ổn trong ngày mai đâu

- Ý gì đây? - Nguyệt Tử nghi hoặc nhìn

 Thiên Ngạo không nói gì nhiều,chỉ đơn giản nhúng nhẹ vai ý bảo không rõ.Cô cũng chẵng biết làm sao nhưng hiện giờ cô rất lo lắng.Đừng nói ngày cuối tuần cô không được nghỉ ngơi mà an nhàn tận hưởng cuộc sống nha!

 Nguyệt Tử đành chịu,thu dọn giấy bút cô liền rời khỏi phòng hội.Vừa bước tới cầu thang thù bắt gặp Thiên Phong vừa bước lên.Anh vãn vậy,vẫn phong thái ung dung tưh đại đó mà bước,vẫn gương mặt tĩnh lặng như mặt biển không chút sóng.Đoạn anh bước ngang qua Nguyệt Tử,tay anh liền nhéc vào bàn tay ngà ngọc của cô một mẫu giấy rồi anh nói :

- Ngày mai hãy đến nhà tôi! - Anh võn vẹn nói xong câu đó rồi bước thẳng về phòng hội

 Roẹt....Ầm.....


 Một vệt sáng lấp lánh từ trên trời thẳng tay giáng xuống đầu cô.Cô như chết trân tại chỗ! Èo....là sự thật không đùa với cô chứ? Công lý! Cô cần một từ công lý oa oa. Cả ngày cuối tuần của cô cũng không tha!

 


 Nguyệt Tử như người mất hồn bước về lớp,vừa đặc mông ngồi vào vị trí của mình cô liền úp mặt xuống bàn.Lục Diệp bên cạnh lo lắng

- Này Tử Tử! Không sao chứ? Không phải là chết rồi sao? Trời ơi sao cậu bỏ mình mà đi sớm thế? Cậu hãy sống lại đi! Mình hứa có đồ ăn ngon sẽ nhường hết cho cậu, có thứ gì đẹp sẽ san sẽ cho cậu! Cậu đừng chết mà! - Lục Diệp vừa nói,vừa dùng một chiếc khăn mùi xoa chấm chấm mí mắt phụ họa

- Hờ ! Chưa chết! Còn sống! - cô cất giọng nói

- Mà cậu làm sao ủ rủ vậy?

 Nguyệt Tử liền nhấc đầu,đau thương đem chuyện thuật lại cho Lục Diệp nghe.Nghe xong Lục Diệp liền cười hiền từ vỗ vỗ vai cô

- Ha ha! Tử Tử cậu đừng lo! Ngày mai bổn cô nương sẽ đi cùng và bảo vệ cậu!

- Được sao?

- Được!

- Ôi cám ơn cậu - ôm ôm

¥~¥  Ta là vạch phân cách thời gian ¥~¥

 Cuối cùng ngày cuối tuần cũng đến, Nguyệt Tử mau chóng thay một bộ trang phục thường với quần jean và cái áo thun với tay áo dài tay màu trắng đơn giản.Cô nhanh chóng chạy xuống nhà,nơi cô bạn thân đang đứng đợi,cô mau chóng nói lời bái bai mẹ yêu rồi đi cùng Lục Diệp.Lục Diệp dáng thon thả nên ăn bận gì cũng đẹp,Lục Diệp với một cái quần đen ôm sát cùng một chiếc áo dài hơn một chút về phần đuôi,mái tóc tím than hấp dẫn kia thắt bím rồi bỏ dồn qua một bên.

 


 Nguyệt Tử theo tờ địa chỉ mà Thiên Phong đưa cho mình,nhanh chóng cùng Lục Diệp tới nhà anh.Đường đến nhà anh rất gần đường đi đến trường học Royal School của cô.Cô trầm trồ nhìn ngó xung quanh,nơi đây toàn những ngôi nhà cao tầng rộng lớn,thiết kế vô cùng tinh xảo và bắt mắt! Tốt! Thật không hổ danh là khu vực nhà giàu nha~

 Đang đi thì cô liền bị một chú chó có khuôn mặt hung tàn ngán đường đi.Kìa kìa...nhìn những chiếc răng sắt nhọn như những đinh gai hé lộ khiến Lục Diệp và cô hoảng sợ bước lùi về phía sau.Ôi ôi đừng đùa,Lục Diệp bình sinh rất sợ chó đặt biệt là với chú chó hung tàn như thế này,còn Nguyệt Tử vốn chỉ thích cún không thích và rất sợ chó hung tàn như thế này.Chú chó đó to giọng sủa ầm ỉ dọa sợ hai cô gái

- Lục....Lục..lục....Diệp! Làm sao đây?

- Ai biết!

- Ê con quỷ kia! Tránh ra cho bà đi! - Nguyệt Tử dũng cảm chỉ vào con hắc cẩu mà nói

- Gâu Gâu!

- Ê! nó không chịu nghe kìa!Nhìn ghê quá à! - Nguyệt Tử đánh mắt nhìn Lục Diệp

 Lục Diệp nhanh tay lấy một cục đá rồi đưa lên.

- Nguyệt Tử! Lấy cục đá này ném toét đầu nó hết ghê! - Lục Diệp nói nữa thiệt nữa đùa

- Okay!

Tử liền áp dụng làm theo cách của Lục Diệp là cầm đá chọi thẳng vào hắc cẩu khiến hắc cẩu " Ẳng " lên một tiếng rồi gầm gừ nhìn Nguyệt Tử.

- Diệp Diệp! Tự dưng cậu xúi mình chọi đá nó chi vậy? - ôm ôm Diệp

- Ai bảo cậu ngu chi òa òa! - ôm ôm Tử

- Grừừừ

...

- Gâu gâu !

- Á! Bớ bà con xóm làng ơi cứu tui với! - Nguyệt Tử và Lục Diệp la lên thất thanh

Vâng! Chú Hắc Cẩu ấy đang rượt Tử và Diệp chạy thục mạng.

 Lục Diệp và Nguyệt Tử khi quẹp vào khúc cua thì vừa thấy có cái cây bền vững trên cao như là một vị cứu tinh. Nguyệt Tử liền túm lấy cổ áo của Lục Diệp và lôi cô nàng cùng mình ngồi lên trên cành cây, hai nàng ngồi trên cây thở hổn hểnh.





 Tưởng đã cắt đuôi được con Hắc Cẩu ấy rồi,ngờ đâu,nó đúng ở dưới gốc cây lớn tiếng mà sủa gâu gâu.Nguyệt Tử ngồi trên cây nhìn xuống,vẽ mặt bi bi ai ai nhìn Lục Diệp

- Diệp Diệp ! cậu nói xem, giờ ta nên làm gì để cho nó đi đây

 Lục Diệp nhăn nhó nhìn Nguyệt Tử,Lục Diệp khẽ nhún người ý bảo không biết.Nguyệt Tử đành suy ngẫm một chút,chợt....một bóng đèn 100 V hiện ra. Nguyệt Tử kéo hai bên mí mắt phía dưới xuống rồi lè lưỡi,cố làm một gương mặt xấu ghê rợn dọa con Hắc Cẩu:

- Plè Plè Plè

- I...ghê quá! đi cho lẹ! - chú chó nghĩ

Nghĩ vậy,chú Hắc Cẩu nhanh chóng chạy đi.Lục Diệp bên cạnh ánh mắt sáng rực

- Tử Tử bạn thiệt là giỏi!

- Chứ sao! Mình mờ á ha ha! Thôi xuống dưới đi! - Nguyệt Tử nói

 Lục Diệp gật đầu đồng ý,cả hai nhảy xuống đất sau đó lại tiếp tục chặn đường của mình.Nguyệt Tử nhanh chóng bị cám dỗ khi đi ngang qua cửa hàng bánh kẹo! Cô với ánh mắt sáng rực nhìn Lục Diệp.

- Diệp Diệp bạn tốt! mua cho mình....

- 1 cái bánh,hai hộp sữa, 2 gói bim bim,2 gói snack, 2 gói cupcake, mua giúp mình hồi mình trả lại cho! Cậu định nói vậy có phải vậy hơm? - Lục Diệp nhìn cô bằng ánh mắt TRÌU MẾN

- Hi hi! Có cậu hiểu mình nhất luôn á! Vậy cậu....

- Ha! Chính vì mình quá hiểu cậu nên mình không đem theo tiền! Ha ha...thiệt là quyết định sáng suốt!- Lục Diệp đắc thắng nói

-....

Nguyệt Tử bất mãn nhìn sau đó đi thẳng, Lục Diệp cũng đành đi theo.

 


 Sau khi thoát khỏi sự cám dỗ từ cửa hàng bánh kẹo đó,giờ thì là lúc hai nàng lại lạc đường.Hai nàng cứ đi mãi, đi mãi...cuối cùng,sau khi lục tung cả cái thành phố này lên thì hai nàng đã tìm ra cái nhà rộng mênh mông bát ngát của cậu Trần Thiên Phong! Ay nha~ Tới được đây đúng là đổ mồ hôi sôi nước mắt mới tới được đây nha~ T^T khổ cho hai nàng quá T^T

Chỉ mới là tìm nhà mà đã khổ đến vậy rồi! Chỉ mong quỷ đội lớp người đừng hành hạ cô quá sức là được! Tội cái mạng nhỏ của cô lắm T^T

...



















Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.