Lúc Trần Thù Quan đến thì đỗ xe ở bãi đậu trên mặt đất của bệnh viện. Quần áo của cô gái bị cắt bỏ đi một ít, bây giờ trung tuần tháng giêng, thời tiết “tam cửu” chính là thời điểm lạnh nhất của thành phố Bắc Kinh.
Mới ra cổng lớn bệnh viện, gió lạnh thấu xương xuyên qua như kim châm, tựa như dao đâm vào băng gạc, nạo vét, cọ xát vết thương. Mạnh Sơ rùng mình liên tiếp liền.
Người đàn ông chần chờ, ngừng bước hỏi cô: “Còn đau lắm à?”
Cô gái dừng lại, lắc đầu.
Rõ ràng Mạnh Sơ im lặng hơn trước.
Cánh tay phải của cô không dùng sức được, cả người mất quá nhiều máu, rề rà trong phòng tắm rất lâu mới miễn cưỡng rửa mặt xong. Lần đầu tiên người đàn ông mở cửa đi vào, đưa cho cô một chiếc khăn mặt mới tinh.
Hơi nước bên trong vẫn chưa tản đi, mông lung mù mịt. Người đàn ông mở cửa, hơi ẩm lập tức tản đi chút ít, bốn mắt nhìn nhau.
E rằng dù là ai cũng không rời mắt được cảnh tượng bên trong phòng tắm.
*Truyện được đăng trên Wordpress của Mị Mê Mều*
Cô hơi khom người, quần nhỏ treo lơ lửng chỗ đầu gối. Một tay cô dán băng vệ sinh lên phía trên một cách nhọc nhằn, nụ hoa trơn mềm đóng chặt. Bởi vì mãi mà không thể như mong muốn, cuối cùng không chịu đựng được, một luồng máu chảy dọc xuống theo đùi.
Bả vai phải của cô gái quấn băng, vết thương dữ tợn bên trong cánh tay nhỏ vẫn chưa kết vảy. Thấy anh đến gần, cô gái lảo đảo bước lùi về phía sau, song, người đàn ông nhìn cô, chỉ đặt khăn mặt xuống rồi nhấc chân rời đi.
Dường như người đàn ông có nhiều chỗ thay đổi, Mạnh Sơ đã hoàn toàn không thèm để ý ngay sau đó.
Mà thật ra phản ứng của cô không thích hợp lắm, Trần Thù Quan chưa từng nghĩ nhiều.
Từ trước đến giờ, Trần Thù Quan quen ngủ ở vị trí sát cửa sổ phía bên phải giường, nhưng hôm nay lại cố ý bỏ trống vị trí phía bên phải.
Giường rộng hơn hai mét, Mạnh Sơ lèo nhà lèo nhèo, tay trái nắm chặt trên giường, cô chỉ chiếm vị trí ngoài rìa nhất, hơi trở mình thôi là có thể ngã xuống.
Anh chống người dậy, dịch chuyển cô một cách khá cẩn thận, bản thân thì lại sáp đến ôm cô vào lòng. Cô gái cứng đờ người, bất giác run rẩy, anh hôn lên mắt mày cô, “Bé ngoan, tôi không phá em, ngủ đi.”
Làm xong những việc này, anh lại nhanh chóng rời đi, như sợ mang đến quấy nhiễu cho cô. Người đàn ông cách cô rất xa, giữa hai người phỏng chừng có thể nhét thêm ba, bốn người nữa.
Anh chỉnh đèn trong phòng sang chế độ ngủ, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt.
Cô gái lén lút cấu cánh tay trong chăn.
Yên lặng cả căn phòng.
Anh xoay người, nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô gái, có lẽ là đã ngủ.
Trần Thù Quan tuyệt đối không lường trước được mình cũng sẽ có một ngày như thế, cô chỉ nằm ở bên cạnh thế này thôi, anh đã cảm thấy yên tĩnh trước giờ chưa từng có.
Hôm đó, Trần Giác nói với anh: “Sao đột nhiên lại dẫn về nhà, con muốn cưới con bé à? Nhưng con bé quá nhỏ, còn chưa trưởng thành.”
Anh không đáp, bởi vì anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề như vậy.
Anh biết cô không phải nữ sinh mười tám tuổi, nhưng anh không có kinh nghiệm chung sống với phụ nữ.
Theo ánh mắt của thế tục, có phải anh nên phải hôn mới có thể quan minh chính đại giữ cô lại bên cạnh không? Giống như Trần Giác và Trịnh Dĩnh.
Dù sao cô còn có bố mẹ, người thân.
Người đàn ông suy nghĩ lung tung, sau khi gặp gỡ cô, e là những lần mà anh suy nghĩ còn nhiều hơn đời này. Anh hiểu rõ, rằng anh đang từng bước đi lên con đường của người kia. Cô khiến người khác yêu thích như vậy, anh hoàn toàn không có sức chống cự.
“Trần Thù Quan...”
Bỗng nhiên, cô lên tiếng gọi anh, giọng nói rẫu rĩ, tựa như đang đè nén.
Người đàn ông run lên, trả lời ngay lập tức, “Hửm?”
Trừ lúc động tình, bình thường cô ít khi nói chuyện với anh. Trần Thù Quan không chú ý đến biểu hiện của mình lúc này, trái lại giống như được quan tâm mà lo sợ.
Rất lâu, Mạnh Sơ không nói tiếp, anh quay đầu nhìn sang, mí mắt cô gái nhỏ đã nhắm lại, không hề cử động dù là một chút, hẳn là đã ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, anh cũng buồn ngủ dần.