Bác sĩ đưa mắt nhìn ủy viên chính trị, cân nhắc một chút mới nói: “Không có gì đáng ngại, vết thương đã được khâu lại, sau hai tuần đến đây cắt chỉ. Hằng ngày chú ý không nên đụng nước, sau khi truyền dịch xong thì có thể trở về.”
Mạnh Sơ chỉ cách anh một, hai trăm mét, nhưng không hiểu sao Trần Thù Quan lại cảm thấy hồi hộp, anh vội vã khóa xe đuổi theo cô.
Trần Thù Quan dựa hờ vào cạnh cửa phòng cấp cứu, lặng lẽ nhìn chằm chằm người đàn ông gào khóc trong hành lang hồi lâu. Người mặc áo khoác màu xanh quân đội trên người đang nói gì đó với ông ta.
Rõ ràng phía trước là nơi công trường, anh còn không kịp suy nghĩ vì sao Mạnh Sơ lại tới đó.
Sau bốn mươi phút, cửa phòng cấp cứu được kéo mở từ giữa. Vết thương của cô gái trông khiếp người nhưng thực ra cũng không quá nghiêm trọng, ít nhất đối với bác sĩ ngoại khoa thường thấy thì như thế.
Mạnh Sơ không hề có bất kỳ công cụ bảo vệ nào, một mình tự ý vào nơi này. Công trình nơi này vừa mới bắt đầu tiến hành chưa bao lâu, chiều cao chỉ ba, bốn tầng lầu, giàn giáo phức tạp dựng phía ngoài.
Lòng bàn tay anh ấm áp mà ẩm ướt, máu tươi không ngừng tuôn ra làm bẩn tay áo của anh, nhưng anh không hề để ý.
Cô đi đến dưới lầu, ngơ ngẩn ngẩng mặt, chân cẳng nhũn ra, nhìn hư vô không hề tồn tại trên cao.
Rốt cuộc anh đã nhận ra đây là nơi nào.
Là tòa lầu chung cư kiểu cũ kia, nơi cô ở mười năm. Bây giờ có thể nhìn thấy ngờ ngợ hình thức ban đầu.
Hai, ba, bốn khoa khám cấp cứu hỗn loạn, người nhà vội vã tới lui và nhân viên chăm sóc chữa bệnh hết đợt này đến đợt khác.
Dường như cô không nhận cảm nhân được chút nguy hiểm, hoặc có lẽ cô đã nhận ra.
Giàn giáo bị công nhân giẫm chấn động, tấm thép mấy cm chợt rơi từ trong khe hở, nện thẳng về phía cô. Cô gái ngẩng đầu, không biết đang suy nghĩ gì, hẳn là cô thấy rõ, nhưng không tránh.
Khi Trần Thù Quan rẽ vào từ cửa nhỏ, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Trong phút chốc, người đàn ông không kịp suy nghĩ, phản ứng theo bản năng, không chút do dự nào, anh bước nhanh lên trước muốn bảo vệ cô gái.
Nhưng cuối cùng chỉ kịp nắm lấy vạt áo của cô, anh vội vàng kéo cô ra, tấm thép vẫn quẹt lên vai bên trái cô. Cô mặc áo bành-tô màu nhạt, quần áo bị cắt rách, bả vai nhanh chóng bị máu thấm ướt, vết máu tràn lan trông khiến người ta hoảng sợ.
Nhưng cuối cùng chỉ kịp nắm lấy vạt áo của cô, anh vội vàng kéo cô ra, tấm thép vẫn quẹt lên vai bên trái cô. Cô mặc áo bành-tô màu nhạt, quần áo bị cắt rách, bả vai nhanh chóng bị máu thấm ướt, vết máu tràn lan trông khiến người ta hoảng sợ.
Khi đó, anh không thể hiểu được sự bi thương của người kia.
Mạnh Sơ rất đau, rất đau, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn không phát ra tiếng. Mặc dù tấm thép này không tổn thương gân cốt, nhưng lóc mất thịt da cô, có lẽ cô phải ngất đi vì đau đớn. Nhưng bất ngờ, anh gần cô như vậy, trông cô suy yếu nhưng thần trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Giàn giáo bị công nhân giẫm chấn động, tấm thép mấy cm chợt rơi từ trong khe hở, nện thẳng về phía cô. Cô gái ngẩng đầu, không biết đang suy nghĩ gì, hẳn là cô thấy rõ, nhưng không tránh.
Sắc mặt người đàn ông cũng không tốt hơn cô là bao. Biển hiệu công trình, giàn giáo ống thép cách đó không xa, cô gái mất sức sống co ro trong lòng anh. Cô cuộn nhỏ người lại, máu chảy nhiều như vậy, như sẽ phải rời đi bất cứ lúc nào, máu đỏ loang ra mê hoặc mắt anh, trong mắt người đàn ông cũng nổi lên tơ máu.
Tinh thần người đàn ông uể oải, theo chân người khác nói đâu đâu. Lúc nói về tình trạng tổn thương, người đàn ông bốn mươi, năm mươi tuổi nghẹn ngào, cứ quỳ như vậy ôm chặt người phụ nữ hôn mê trong lòng, khóc ròng ròng tựa như đứa trẻ.
Rốt cuộc anh đã nhận ra đây là nơi nào.