Edit: Mị Mê Mều
Sự non mềm đã lâu không gặp khiến Trần Thù Quan tựa như con thú không biết thỏa mãn, giày vò cô gái hết lần này đến lần khác ròng rã hai đêm. Suýt chút nữa Mạnh Sơ không thể bò xuống giường.
Anh nhìn cả cơ thể của cô gái nhỏ, dáng vẻ mỏng manh mà suy yếu, đại khái là ngẫu nhiên nảy sinh chút nhân từ, tha cho cô tự nghỉ ngơi một đêm, lấy hơi.
Mạnh Sơ giữ nguyên tư thế ban đầu, ngây người trong phòng vệ sinh của ký túc xá của mình hồi lâu, không gian chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào.
Cô gái đứng trước bể tắm, đặt cánh tay nhỏ xuống nước, dòng nước trong cuồn cuộn không ngừng dâng trào cuối cùng cũng hòa tan vết máu đang rướm ra trên cánh tay cô.
Nhưng dường như cô không biết đau đớn mảy may, vết thương này không nhỏ, da thịt nơi này lóc ra, ăn mòn tổ chức hoàn hoàn xung quanh, để lại dấu vết khủng bố trên làn da vốn gần như hoàn mỹ.
Tay trái cô gái run rẩy, cầm con dao gọt hoa quả vẫn chưa lau đi vết máu.
Không phải cô cố tình muốn tự sát. . truyện kiếm hiệp hay
E rằng Mạnh Sơ chưa bao giờ hiểu rõ hơn so với lúc này, nếu không tiếp tục thoát khỏi sự ràng buộc này, không tiếp tục cách xa Trần Thù Quan, sợ là cô sẽ điên thật mất.
Sự mê muội ngày qua ngày chẳng biết lúc nào kết thúc này, sự sợ hãi với việc chưa xảy ra, và sự khát vọng về cuộc sống mới, cùng nhau lôi kéo cô, đẩy cô vào rìa vách núi, phía sau chính là vực sâu muôn đời không trở lại được.
Đến ngày thứ tư, Trần Thù Quan đến đón Mạnh Sơ theo thường lệ.
Đây là ngày chủ nhật cuối cùng trước khi bắt đầu nghỉ đông, thời gian Mạnh Sơ tiến vào đoàn phim cũng được định sẵn từ lâu.
Cô gái vừa mới lên xe thì anh đã ngửi được mùi máu tanh mơ hồ. Anh khom người sáp lại gần cô, cúi đầu, “Bé ngoan, kỳ kinh nguyệt của em đến rồi à?”
Anh hỏi như vậy, tay đã tự giác di chuyển, luồn vào trong váy cô, mãi đến khi sờ trúng một tầng dày lót trên vải vóc trong quần lót, anh mới buông tay, đầu ngón tay dính màu đỏ nổi bật.
Vẻ mặt người đàn ông dường như hơi tiếc nuối, anh nhìn vệt màu trên đầu ngón tay chằm chằm vài giây, lấy khăn giấy ướt bên trong xe tỉ mỉ lau chùi sạch sẽ.
Đáng tiếc quá.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Xe chạy ra từ bãi đậu xe ngầm, chậm rãi băng qua đại học S. Xe rất chậm, Trần Thù Quan thấy các đôi trai gái trẻ tuổi tỏa ra hơi thở thanh xuân lướt qua bên xe, nghĩ đến khuyết điểm của thân xác chỉ có thể ôm ấp, không thể ăn của cô.
Từ trước đến giờ,cô không quá hào hứng, anh vốn không phải người nói nhiều. Lúc hai người ở chung, hơn phân nửa đều do anh nói, thỉnh thoảng cô đáp lại một câu.
Có điều, trừ sự thất vọng vì kinh nguyệt của cô đến thì gần như Trần Thù Quan chẳng chút để ý, trái lại tâm tình của anh không tệ.
Trong lòng anh khẽ động, liếc mắt nhìn cô, “Mạnh Sơ Sơ... hay là đi xem phim nhé? Hửm?”
Nói xong thì đến chính anh cũng ngớ ra. Anh nhíu mày, trước giờ bản thân luôn cảm thấy điều này vô vị và ngu xuẩn cực điểm.
Chỉ là anh nhìn cặp đôi sinh viên đi tới, anh lại nhớ đến Trần Giác, hằng ngày quá bận, vì để chiếm được niềm vui của Trịnh Dĩnh, thường dành thời gian eo hẹp cũng phải đưa Trịnh Dĩnh đến xem.
Không biết thế nào, mới vừa nổi lên ý tưởng này thì anh đã nói ra khỏi miệng.
Trần Thù Quan không biết, trong khoảnh khắc anh nói lời này, hai chữ “hối hận” xưa nay anh chưa từng trải nghiệm, lần đầu xuất hiện manh mối.
Mạnh Sơ hiếm khi đưa ra dị nghị.
Cô im lặng như thường lệ, anh đi một mình như cũ.
Anh bật thiết bị dẫn đường của xe, chọn ngẫu nhiên một tuyến đường đến rạp chiếu phim.
Trần Thù Quan lái xe, không ai phát hiện, xe chạy thẳng một đường đến phố Bình Lý.
Người đan ông đỗ xe ven đường, Mạnh Sơ xuống xe trước. Không bao xa chỗ này chính là công trường, rào chắn thi công màu xanh lam vây quanh bên ngoài, trên tấm chắn kim loại in tên đơn chung cư và đơn vị thi công màu trắng, cửa nhỏ bên hông mở ra, bị gió lạnh thổi vang “kèn kẹt“.
Như được Thượng đế triệu hồi.
Mạnh Sơ thấy rõ cột mốc đường của lối đi bộ đối diện, cô loạng choạng, trên mặt không nhìn ra cảm xúc đặc biệt gì, nhấc chân đi về phía đó.
Trần Thù Quan đỗ xe xong, lại không thấy Mạnh Sơ đâu. Anh nhìn bốn phía, chỉ thấy bóng dáng cô gái biến mất sau cánh cửa xanh lam cách đó không xa.
Hết chương 63