Vừa tạm biệt Mạc Chi Tuyệt không bao lâu thì cậu đụng phải Niêm Quan. Hắn đang đi đến bãi tu luyện, dị năng cấp 60 trở lên có ưu điểm ở chỗ có thể thoát ly khỏi việc học lý thuyết và có thể tùy thời tu luyện ở nơi phù hợp với bản thân. Lẽ dĩ nhiên Niêm Quan cũng đã đạt đến cấp 60 trở lên.
Cậu gật đầu chào y, hai người sánh bước đi cùng với nhau. Mấy năm này Mạc Thiên cũng không tiếp cận nhiều với người này, cho nên đi cùng nhau thế này cảm giác khá lúng túng.
- Ngươi có vẻ đang vui?
Không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định, Mạc Thiên cũng không phủ nhận gật đầu đồng ý.
- Có chuyện gì sao?
Mạc Thiên hơi né tầm mắt của Niêm Quan, không nhìn mặt y mà trả lời.
- Chỉ là gặp lại người thân thôi.
Đang lúc cậu cảm thấy Niêm Quan định hỏi tiếp thì một giọng nói cắt ngang.
- Mạc Thiên, ở đây.
Cả hai quay đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, đó là Cao Lãng, y đang đứng ở một bãi đất rộng rãi, vẫy tay gọi cậu. Mạc Thiên quay sang tạm biệt Niêm Quan rồi mới rời đi, chưa đi được mấy bước đột nhiên cổ tay bị giật lại, cậu ngạc nhiên thụt lùi mấy bước, chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Niêm Quan đã thả tay ra.
Mạc Thiên một bụng dấu hỏi nhìn lại Niêm Quan, thế nhưng y chỉ buông ra hai chữ “Cẩn thận” rồi rời đi. Không hiểu Niêm Quan nói vậy là có ý gì, Mạc Thiên bỏ qua sau đầu, bước nhanh đến bãi tu luyện.
Nói là bãi tu luyện nhưng ở đây cũng không đông người lắm, chỗ này chủ yếu dành cho những dị năng giả cấp 50 trở lên luyện tập. Ở đó cũng có nhiều khôi lỗi trang bị đa dạng để học viên có thể thoải mái rèn luyện thân thủ. Nhưng cũng có nhiều người cấp cao tự mình đi tìm chỗ tu luyện khác, miễn là cảm thấy hiệu quả, việc này học viện rất thoải mái.
Với lại những người cấp cao thế này sẽ có thể dần thoát li khỏi học viện, và ở hiệp hội dị năng hàng tháng sẽ cung cấp một số tiền kha khá tùy vào mức độ. Dị năng giả nào cũng sẽ được hiệp hội chu cấp hàng tháng, đây cũng là một lợi ích của những người có dị năng.
Mạc Thiên tìm một vị trí thích hợp, cầm viên đá tạo màng ngăn ngăn cách với bên ngoài rồi ngồi xuống tu luyện. Màng ngăn này không cho bên ngoài thấy và đi vào bên trong, như mọi khi cậu ngồi xuống tu luyện một lúc rồi mới bắt đầu thực chiến.
Mấy con khôi lỗi này đã dần trở nên quen thuộc với cậu, thỉnh thoảng cậu cũng hay chiến đấu với nhiều con cùng một lúc, đơn giản là muốn rèn luyện thêm.
Cao Lãng ở bên ngoài nhìn vào màng ngăn có Mạc Thiên ở trong, đôi mắt y có vẻ chuyên chú đến lạ. Một cô nàng cũng đang tu luyện thấy y thì lập tức chạy đến, giọng nói kèm vài phần nũng nịu làm cho người ta phải nổi da gà.
- Ta có đôi chỗ không hiểu, có thể giải thích cho ta có được không?
Cao Lãng giật giật mi mắt, nở một nụ cười lạnh nhạt, sau đó trả lời:
- Ngươi đi hỏi người khác, ta cũng không biết.
Sau đó cũng tạo màng ngăn, bỏ lại nữ nhân kia ở đó đang hậm hực.
...
Mạc Chi Tuyệt đang đi thì có một bàn tay đưa ngang chắn đường, chủ nhân của bàn tay đó là một cô gái. Mạc Chi Tuyệt liếc sang nhìn, hắn còn chút nữa thì quên mất người này, đó là Tô Mạch. Bị ánh nhìn lạnh lùng của hắn chiếu đến, Tô Mạch cảm thấy hơi ngượng ngùng thu tay lại.
- Ngươi có phải là cậu bé ngồi đợi người ở dưới gốc cây không?
Mạc Chi Tuyệt lạnh lùng phớt lờ cô nàng, đi thẳng.
- Ta là Tô Mạch, ngươi có biết không?
Bỏ lại hai chữ “Không biết” sau đó hắn rời đi. Tô Mạch nghe vậy lầm bầm trong miệng, sao phải đáng sợ vậy chứ, ta trước giờ chưa bao giờ nhận nhầm người đâu.
...
Vừa mở cửa ra đã có hương thơm bay đến, hương thơm này kích thích cơn thèm ăn trong người của Mạc Thiên. Cậu tò mò không biết đó là gì, mọi khi giờ này là cậu đang chuẩn bị gọi đồ ăn đem đến đây. Cậu cũng thật sự bất lực với trù nghệ của mình rồi, có những người sinh ra đã không có thiên phú với mảng này.
Đi theo hướng của mùi thơm thì thấy ở phòng bếp có một bóng dáng thon dài đang đứng. Từ khi tăng lên cấp cao hơn thì cậu cũng được chuyển đến phòng rộng hơn, thế nên trong phòng cũng đầy đủ cả bếp lẫn nhiều thứ khác. Thực ra với thực lực của Mạc Thiên cũng có thể đảm nhận một chức vụ nhưng như Mạc Chi Tuyệt, cậu cũng đã từ chối.
Căn bếp này bình thường cậu rất ít khi sử dụng nên bây giờ có người cảm giác khá kỳ lạ. Mạc Chi Tuyệt nghe thấy tiếng động biết là Mạc Thiên đã về, soạn món ăn ra bàn rồi tiến đến ôm lấy cậu.
- Ca.
Cằm của hắn kề lên bả vai Mạc Thiên, hai tay đan vào nhau ôm lấy eo cậu. Mạc Thiên bị hắn ôm nhiều nên cũng quen, xoa đầu hắn rồi cười hỏi:
- Mấy món này là đệ tự làm?
Mạc Chi Tuyệt gật đầu, khẽ cọ vào người Mạc Thiên một chút, cảm nhận bàn tay đang xoa đầu mình.
- Đệ biết nấu ăn sao?
Mạc Thiên ngạc nhiên, hơi khó tin nhìn đồ ăn đẹp mắt và phong phú trước mặt.
- Một chút.
Này mà là một chút! Nam chính đúng là không gì không thể mà, ngay cả nấu ăn cũng thuộc hạng nhất nhì. Nhìn món ăn trên bàn là đủ hiểu hương vị sẽ như thế nào, Mạc Thiên bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Mạc Chi Tuyệt nhìn khuôn mặt đang ở gần, nhịn không được hôn nhẹ lên má cậu một cái làm cho Mạc Thiên kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt đang cười tủm tỉm. Cậu cau mày, búng vào trán hắn một cái không nặng không nhẹ.
- Hôn chỉ dành cho những người yêu nhau thôi, sau này đừng nên tự tiện như vậy.
- Nhưng ta yêu ca mà.
Mạc Chi Tuyệt không phục phản bác lại.
- Không giống, sau này đệ sẽ hiểu.
Mạc Thiên đẩy hắn ra, gõ gõ lên trán hắn mấy cái rồi đi vào phòng tẩy rửa. Mạc Chi Tuyệt thấy thế liếm môi, nhếch khoé miệng lên, vẫn còn sớm.
Mạc Chi Tuyệt cố chấp muốn ngủ cùng giường với cậu, mặc dù cái giường này không gọi là bé thế nhưng hai nam nhân chen chúc vào cảm giác vẫn hơi chật chội. Bị ôm chặt, hơn nữa bây giờ hắn đã trở nên cao lớn khiến cho cậu như một con người nhỏ bé được ôm vào lòng vậy.
- Thật là sao lại bám người vậy chứ.
- Ca không thích sao?
Giường chật khiến cho hai thân thể kề sát nhau, giọng nói trầm thấp của Mạc Chi Tuyệt quanh quẩn bên tai làm Mạc Thiên cảm thấy hơi mất tự nhiên.
- Nếu ta ghét bỏ đệ thì đã đá xuống giường từ lâu rồi.
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ, nói thật cậu có phần chưa quen với Mạc Chi Tuyệt này. Nếu lúc bé còn có vẻ im lặng thì bây giờ lại mang cảm giác nguy hiểm như đang rình con mồi vậy, hơn nữa là nhắm vào cậu. Đúng thế, là nguy hiểm.
Cảm thấy bản thân đang suy diễn lung tung, Mạc Thiên lắc đầu để quên đi nó. Sao lại nghĩ thế chứ, cái gì mà rình mồi, cậu thì có cái gì để hắn kiếm chứ. Mạc Thiên cố gắng chìm vào giấc ngủ, nếu thức nữa thì sẽ nghĩ lung tung mất.
Chờ cho Mạc Thiên ngủ sâu, Mạc Chi Tuyệt liền trở người. Tay phải đưa lên vuốt ve khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, đầu hắn cúi xuống hôn lên trán cậu. Sau đó không kìm được trượt xuống má rồi đến xương quai xanh, tạo thành một chuỗi mịn hôn.
- Hưm...
Thấy Mạc Thiên đang xoay người, hắn dừng lại một lúc. Nhìn thấy khuôn miệng mở ra đầy câu dẫn kia, Mạc Chi Tuyệt không nhịn được hôn xuống, như cảm thấy không đủ, lưỡi tách hai hàm răng cậu ra rồi luồn vào trong. Hắn khuấy đảo mọi ngóc ngách ở bên trong khoang miệng của cậu. Ánh mắt đang dần tối lại.
Thật ngọt.
Nếu những hành động này chỉ dành cho những người yêu nhau thì Mạc Thiên, ta yêu ngươi. Mạc Chi Tuyệt vừa nghĩ vừa liên tục hôn lên Mạc Thiên, ánh mắt chiếm hữu loé lên trong đêm.