Mạc Thiên đề phòng, dùng khuỷu tay thúc vào bụng người phía sau, thế nhưng ngoài dự đoán lại bị nắm được. Người đó nắm chặt hai tay cậu, vòng lên phía trước, ôm trọn cậu vào lòng. Mạc Thiên kinh ngạc, dù gì cậu cũng là cấp sáu mươi dị năng phong, tốc độ cũng không thể xem thường, đã thế tính cảnh giác cũng rất tốt, ấy vậy mà bị người này chế ngự một cách đơn giản.
Mạc Thiên quay đầu lại, nhưng vì tối nên không nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy là người này có vẻ khá quen thuộc.
- Ai? Thả ra!
Người đó càng ôm chặt cậu hơn, đầu cúi xuống kề bên phần cổ mềm mại, hít sâu một hơi, sau đó cất giọng có phần trêu đùa.
- Ca.
Giọng nói từ tính vang lên.
Lúc Mạc Thiên đang tính toán dùng dị năng chế ngự thì từ “ca” này làm cho sững người. Sức mạnh tụ lại ngay lập tức phân tán, Mạc Thiên có phần không dám tin, giọng nói hơi run như chưa xác định được.
- A Tuyệt?
Như để thay câu trả lời, Mạc Chi Tuyệt lấy từ trong túi ra một bông hoa lưu ly được khắc bằng đá, trong bóng tối nó phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ, vừa nhìn là biết viên đá này rất quý hiếm. Hắn đeo chiếc vòng này lên cổ của cậu, cái này có vẻ khá nữ tính thế nhưng khi đặt lên người Mạc Thiên lại mang một vẻ khác lạ.
Đúng là Mạc Chi Tuyệt rồi!
Sau đó hắn xoay người cậu lại rồi ôm ghì khiến cho Mạc Thiên có phần hơi khó thở. Mạc Thiên cũng vòng tay ôm lại, có phần xúc động, trong lòng thầm cảm thán, nam chính đúng là trưởng thành rồi, bây giờ cao hơn cậu cả một cái đầu, bờ vai cũng đã rộng lớn hơn. Nói thật, có phần chưa thích ứng được.
Tám năm rồi...
Lúc không gặp thì vẫn bình thường, thế nhưng khi gặp lại thì bao nhiêu nhớ nhung mà bấy lâu nay chôn dấu lập tức ùa ra. Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, cảm nhận vòng tay đối phương đang dần siết chặt.
- Được rồi, đừng đứng đây mãi thế, đi vào để ta xem nào. Tám năm không gặp, đệ cũng trưởng thành rồi.
Mạc Thiên cất tiếng phá vỡ im lặng.
Mạc Chi Tuyệt cười khẽ, đôi môi như có như không mân mê nơi cần cổ của Mạc Thiên, cảm nhận xúc cảm bóng loáng một cách chớp nhoáng.
Mạc Thiên kéo cái người đang bám dính lấy mình ra, lâu rồi không gặp, vẫn không thể bỏ được tật xấu này. Thực ra cậu cũng rất nhớ đến con người này, chút âu lo ban nãy đều ném ra phía sau.
Cậu mở cửa sổ ra để ánh sáng tràn vào phòng, lúc này mới có cơ hội được nhìn kỹ Mạc Chi Tuyệt. Vừa nhìn đã không thể dời mắt. Trước mặt cậu bây giờ là một nam nhân tuấn mỹ, cơ thể thon dài cân đối, nếu lúc trước gương mặt chỉ có vài nét mơ hồ thì hiện tại đã được sắc nét. Mắt phượng, sống mũi cao thẳng, gương mặt vừa yêu nghiệt lại vừa quyến rũ người khác.
Mạc Thiên ngây người một lúc lâu, sau đó mới sực tỉnh, đến bên cạnh Mạc Chi Tuyệt rồi cười cười.
- Đệ thế này thật khiến cho người ta nhận không ra.
Trong lúc Mạc Thiên ngây người chả lẽ Mạc Chi Tuyệt lại không, nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm suốt tám năm nay lại ở gần đến vậy, hắn chỉ hận không thể ôm cậu vào người.
- Ca, ta về rồi đây.
Nói đoạn ôm lấy eo Mạc Thiên, cũng cười nhẹ, ánh mắt dịu xuống ánh lên vẻ sủng nịch.
Ngay cả giọng nói đã hoàn toàn thoát li khỏi sự dễ thương mà thay vào đó là hương vị của nam nhân. Tuy cảm thấy tư thế này có phần hơi kỳ quái thế nhưng cậu tạm thời bỏ qua, tay xoa đầu hắn.
- Mừng đệ trở về.
...
Mạc Chi Tuyệt trở về học viện cũng là lúc được bổ nhiệm làm một chức vụ khá tốt. Trở về cùng hắn còn có ba người nữa, đều là những thành phần tinh anh, tất nhiên Mạc Chi Tuyệt vẫn là nổi trội nhất.
Mạc Chi Tuyệt tỏ ý hiện giờ chưa muốn làm cái gì, chỉ muốn tu luyện thêm để gia tăng sức mạnh đã. Viện trưởng cũng không làm khó, bảo hắn lúc nào cũng có thể đến để tiếp nhận.
Hắn đi ra bên ngoài, ở đằng xa là một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa lưng vào tường, trên môi hiện lên nụ cười, hắn nhẹ nhàng bước đến gần cậu.
Nụ cười của Mạc Chi Tuyệt lọt vào mắt một người cũng từ Tinh Anh học viện về làm cho cậu ta sửng sốt. Mạc Chi Tuyệt mà lại cười ư?! Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy điều này, nhìn về hướng mà Mạc Chi Tuyệt đang đến, ở đó có một chàng trai có vẻ ngoài ôn nhuận, thanh tú đẹp đẽ.
Là người này làm cho tảng băng ngàn năm cười sao?
Đột nhiên sức nặng của một cơ thể đổ ập lên lưng của Mạc Thiên, không cần đoán cũng biết là người nào, cậu đưa tay xoa xoa cái đầu đang tự lên vai, thuận miệng hỏi:
- Thế nào rồi?
Mạc Chi Tuyệt lén chiếm tiện nghi một lúc rồi mới trả lời.
- Ta từ chối rồi, bây giờ đệ đệ của huynh vô dụng rồi.
Giả vờ than thở, Mạc Thiên cốc nhẹ lên đầu hắn một cái rồi cười khúc khích.
- Đệ thật là...
Lúc hai người đi ngang qua một khuôn viên, có vài giọng nói bàn tán ở bên cạnh. Cũng đúng thôi, lấy giá trị nhan sắc của Mạc Chi Tuyệt thì dù có đứng lẫn vào đám đông cũng có thể phát hiện được.
Hắn cứ như không phát hiện ra ánh mắt người khác hướng vào mình, chỉ chăm chú vào Mạc Thiên. Ca của hắn càng ngày càng mê người.
Đột nhiên một cô gái từ đằng xa chạy tới, tay cầm một cuốn sách đứng trước mặt cậu. Ổn định hơi thở rồi mới nói:
- Ta đọc xong rồi, cảm ơn đã cho mượn.
Mạc Thiên nhận lấy gật đầu, khách sáo nói không có gì. Cô gái này là Tuyết Yên, thỉnh thoảng hai người cũng có trao đổi một chút với nhau. Tuy Tuyết Yên vẫn còn chút rụt rè nhưng so với lần đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Chuống báo động trong người của Mạc Chi Tuyệt vang lên, che dấu cảm xúc trong lòng, hắn lên tiếng hỏi:
- Ca, đây là...?
Không hiểu sao cậu cảm thấy khí lạnh lan đến, khẽ rùng mình một cái rồi mới giới thiệu cho Mạc Chi Tuyệt. Tuyết Yên bây giờ mới để ý nam nhân đứng bên cạnh Mạc Thiên, nãy giờ chỉ chăm chăm vào cậu, cô có chút xấu hổ liếc sang, vừa nhìn liền lập tức ngớ người. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy có người đẹp đến vậy, không phải kiểu nữ tính nhưng hắn xứng để gọi một chữ “đẹp“.
Nhận ra bản thân đã thất thố, Tuyết Yên bối rối chào lại giới thiệu qua loa rồi nhanh chóng bỏ đi.
- Người này rất quen thuộc với ca sao, hửm?
Tiếng “hửm” đằng sau khiến Mạc Thiên lạnh sống lưng, cho là bản thân bị ảo giác cậu đơn giản sơ lược qua việc tại sao lại quen được cô nàng.
Khi nghe đến việc Mạc Thiên bị rơi xuống vách núi, mắt hắn co lại, trong con người có vẻ âm trầm. Không nghĩ tới trong khi hắn đi, cậu lại trải qua nhiều nguy hiểm đến vậy.
- Ca.
- Hả?
- Còn đau không?
Sửng sốt một lúc, Mạc Thiên mới bật cười, véo má hắn một cái. Bây giờ Mạc Chi Tuyệt đã cao hơn cả cậu nên lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên mà nói chuyện. Nhìn khuôn mặt đã mất đi nét trẻ con bị véo biến dạng nhìn có vẻ khả ái đến lạ.
- Không đâu, dù sao cũng lâu lắm rồi. Được rồi, ta phải vào lớp đã, có gì tối nay sẽ nói chuyện sau nhé.
Mạc Chi Tuyệt gật đầu, bất chấp ánh mắt người khác ôm cậu một cái rồi mới lưu luyến không rời thả cậu đi.