Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 55: Chương 55




Trận đấu này đã mở màn một cách ấn tượng, không khí đã được hâm nóng lên. Lần lượt các cặp tiếp theo cũng đã bắt đầu, phải nói là hình thức chiến đấu quả thật phong phú.

Ghế bên cạnh bị kéo dịch ra, Mạc Thiên cảm thấy có động đậy nên quay sang nhìn, bên cạnh Niên Thời đã đi từ lúc nào mà thay vào đó là Niêm Quan cùng Cao Lãng. Mạc Thiên hơi ngạc nhiên, thử liếc mắt tìm xem nhưng không hề thấy bóng dáng Niên Thời đâu, không biết cậu ta rời bao giờ nữa.

Mạc Thiên gật đầu với hai người xem như chào hỏi rồi quay đầu xem tiếp trận đấu. Thực ra Mạc Thiên xem một phần cũng là vì muốn hiểu trước năng lực của người ta, biết đâu sau này sẽ là đối thủ của nhau. Hơn nữa cũng muốn phân tích kỹ xem ai là người đang che dấu thực lực thật sự để biết đường mà điều chỉnh sức mạnh bản thân.

- Ngày mai ngươi mới lên đúng không?

Đột ngột một giọng nói vang lên trong khi Mạc Thiên đang tập trung suy nghĩ, cậu hơi sửng sốt nhìn lại Niêm Quan để xác định người nam nhân muốn hỏi có phải là mình hay không.

- Đúng vậy.

Mạc Thiên gật đầu.

- Chiều nay ngươi đến xem không?

Mạc Thiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, đằng nào bây giờ có luyện tập nữa cũng vô dụng, chi bằng đi quan sát đối thủ tìm ra kế sách đối phó thì tốt hơn.

Khuôn miệng Niêm Quan hơi nhếch nhẹ, còn đang tính nói gì đó thì khoé mắt liếc thấy người ngồi bên cạnh Mạc Thiên là ai. Đây hình như là đệ đệ của Mạc Thiên?

Không biết tại sao Niêm Quan lại cảm thấy ánh mắt của Mạc Chi Tuyệt không đúng lắm, đây không giống với ánh mắt của một đệ đệ nhìn ca ca của mình, nhưng có thể không giống chỗ nào chứ, hay do mình suy nghĩ nhiều.

Mạc Thiên cởi bỏ áo khoác của mình, vươn vai một cái. Cả buổi sáng ngồi xem nên bây giờ cơ thể khá ê ẩm. Ngắm nhìn sắc trời thì thấy cũng đã quá bữa rồi, ăn tạm cái gì vậy.

Mạc Thiên cùng Mạc Chi Tuyệt trở về phòng, hình như trong phòng bếp còn có một phần thức ăn còn giữ lại tối qua.

- Còn ăn được nữa không?

Mạc Chi Tuyệt ngửi mùi rồi gật đầu, bắt đầu hâm nóng chúng lên.

Mạc Thiên ngồi tựa ra đằng sau, lấy tay xoa bóp cổ của mình một chút.

- Mệt sao?

Mạc Chi Tuyệt bưng thức ăn nóng ra, nhìn thấy Mạc Thiên như vậy thì quan tâm hỏi.

- Có chút đau cơ.

Mạc Thiên cười khổ trả lời, xoay cơ thể một lát để tìm sự dễ chịu. Không nghĩ tới ngồi sai tư thế một chút thôi mà bây giờ lại đau thế này, cũng tại xem hăng say quá. Nhưng không thể trách cậu được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mấy trận đấu quy mô thế này, đã thế còn dùng mấy thứ phi khoa học, cảm thấy thích thú là chuyện bình thường.

- Ca cứ ăn đi, để ta xoa bóp giúp huynh.

Nghe thấy vậy Mạc Thiên liền từ chối.

- Đệ cũng ăn đi, không thể bỏ bữa được.

- Vậy, ăn xong ta lại giúp huynh.

Nghĩ đến ngày mai mới chính thức lên sàn đấu khiến Mạc Thiên có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu có thể đánh với những người cùng cấp bậc chứ không phải với dị thú, đã thế không quy định phải dùng sức mạnh chừng nào. Vả lại hiện tại với cường độ huấn luyện này, cấp của cậu đã lên 64.

Trên vai cảm thụ lực độ xoa bóp vừa phải, Mạc Thiên thoải mái hơi ngửa người ra. Mạc Chi Tuyệt từ lúc nào đã ở phía sau, không nặng không nhẹ ấn lên người cậu.

Trong đầu Mạc Thiên có chút đắc ý nho nhỏ, được nam chính hầu hạ thế này, có lẽ cậu là người đầu tiên. Công sức nuôi bấy lâu nay, bây giờ đã thành một người biết báo đáp lại còn sáng lạn thế này rồi.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, Mạc Thiên quay người đưa hai tay xoa mặt hắn mấy cái.

- Ca?

Mạc Chi Tuyệt không hiểu sao Mạc Thiên làm vậy nhưng vẫn để yên tùy cậu xoa nắn.

Nghe tiếng “ca” trầm thấp của Mạc Chi Tuyệt khiển Mạc Thiên hơi lúng túng. Giọng nói của hắn đã mất đi sự trong trẻo như trước, mà thay vào đó là sự từ tính quyến rũ. Không biết dạo gần đây cậu bị cái gì nữa, cứ đến gần Mạc Chi Tuyệt là lại cảm thấy hồi hộp. Rõ ràng đây là đệ đệ của cậu cơ mà, cảm xúc này là gì?

- Ca, nhìn xong chưa.

Mạc Chi Tuyệt cười cong cong vành mắt, giọng nói có chút trêu chọc hướng về phía Mạc Thiên đang nhìn hắn đến thất thần.

- A, được rồi.

Mạc Thiên vội rút tay ra, hơi bối rối cúi đầu. Thế nhưng Mạc Chi Tuyệt đã nhanh chóng giữ tay cậu lại để lên mặt mình rồi cúi đầu trán chạm trán với cậu.

- Ta thích huynh như thế này.

Mạc Chi Tuyệt nhắm mắt, dụi nhẹ lên trán cậu cứ như đang làm nũng, âm hưởng tiếng nói có vẻ đang rất vui.

Mạc Thiên ngớ người cảm thụ xúc cảm ấm áp trên trán, thế nhưng lại không chút ghét bỏ nó. Với lại sự dễ chịu này là sao chứ?

...

Buổi chiều cũng rất náo nhiệt, Mạc Thiên ngồi xuống vị trí cũ, đảo mắt quan sát.

Hình như chiều nay là trận của Niêm Quan và Cao Lãng thì phải. Quả nhiên một lúc sau bọn họ liền đi ra, đối thủ của bọn họ là một nam một nữ. Cơ thể của người nữ dong dỏng cao, ngũ quan cân đối, còn của nam thì vừa lùn vừa béo, đúng là một sự đối lập.

Khi đôi bên thi triển ra dị năng cùng cấp bậc, Mạc Thiên đã có thể đoán được người nào sẽ giành chiến thắng rồi, trận đấu này có vẻ Niêm Quan với Cao Lãng sẽ nhàn hạ đây, đúng là may mắn khi mới mở đầu đã thuận lợi.

Ở đội một nam một nữ bên kia, nữ sở hữu một dị năng khá khác biệt là Hoa. Tên như dị năng, điều khiển hoa làm vũ khí tấn công. Cái này không giống như hệ Mộc, chỉ có thể dùng hoa mà thôi, đặc biệt thế nhưng lại yếu. Còn nam béo lùn thì dùng hệ thổ. Cả hai đều chưa qua cấp 60, đối đầu với hai người đều trên cấp 60 thì chỉ còn nước đầu hàng sớm.

Vừa hô bắt đầu, Cao Lãng đã phóng ra vài cái lốc xoáy nho nhỏ nhưng uy lực kinh người, hai người bên kia nhìn thấy thế thì hoảng loạn, nam béo lập tức tạo thành một hàng chắn bằng đất, thế nhưng cũng không có ích gì, sức mạnh chênh lệch quá rõ ràng.

Bên nữ cũng vậy, hoa không địch lại gió, lập tức cả hai bị hất bay lên trời.

Nhưng nếu được chọn thì không thể quá kém đến thế, bọn họ phối hợp nhau vừa ngăn cản gió quét, vừa liều mạng phóng phi hoa về phía đối thủ, phi hoa nhìn mềm mại nhưng lại sắc bén. Ở giữa ngực của người nữ còn biến ra một bông hoa lớn, tác dụng có thể phòng ngự.

Không khí có chút thay đổi, hình như lúc bông hoa được lấy ra thì lập tức có một hương thơm nhàn nhạt. Đang tiếc là người bọn họ gặp phải quá mạnh, kinh nghiệm cũng phong phú, lập tức có thể đoán ra hương hoa này có vấn đề, Cao Lãng bịt mũi, chỉ cần gạt tay mấy cái đã có thể chém đứt phi hoa kia.

Niêm Quan cũng bắt đầu động, lại là vũ khí có thể thay đổi hình dạng kia. Y nín thở, lợi dụng lực đẩy của gió mà phóng lên một tầm nhất định, kim loại hoá thành một cây thương dài, quật thẳng vào bụng đối thủ, trực tiếp đẩy bọn họ rớt đài. Thực ra cô gái kia không quá kém cỏi, thế nhưng lại vớ phải đồng đội vô dụng.

Một chiến thắng quá nhẹ nhàng, tiếc cho người vừa bị hạ khi mới vòng đầu đã gặp phải người lợi hại.

Khán giả có lẽ chưa từng chứng kiến trận đấu nào kết thúc nhanh như vậy liền lập tức reo hò, hô lớn tiếng tên của Cao Lãng và Niêm Quan. Mạc Thiên cũng vỗ tay vài cái xem như hưởng ứng, không tệ, chỉ là không biết lúc mình đối đầu bọn họ sẽ ra sao, vừa nhìn qua đã thấy được bọn họ đang ẩn tàng thực lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.