Editor: Heo Lười
Beta: Bạch Bạch
Vùng biển ở phía đông u ám đến rợn người, có thứ gì đó như đang dâng trào lên từ dưới làn nước xanh biếc khiến người ta không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Thuyền đánh cá dừng lại trên mặt biển, thuyền lắc lư theo những đợt sóng biển, ánh mắt của những người trong thôn Người Cá lộ ra vài phần sợ hãi, Ngư Chu nói: “Chính là nơi này, theo như ghi chép để lại, xác của Giao nhân và chồng cô ấy bị ném ở ngay dưới vùng biển này.......”
Những người dân trong thôn Người Cá đều tránh vùng biển này khi ra khơi, bởi vì chỉ cần đến gần vùng biển này thì trong lòng họ sẽ cảm thấy sợ hãi, hơn nữa vảy cá trên người cũng mọc ra không thể kiểm soát được.
“Chúng tôi đi vào bên trong nhìn xem, còn các người.....” Việt Khê liếc mắt nhìn những người dân trong thôn Người Cá, lộ ra vẻ trầm ngâm.
Ngư Chu lắc đầu nói: “Chúng tôi không đi vào trong đó được, một khi đi vào trong đó trên người sẽ mọc vảy cá ngay lập tức. Chúng tôi có thể cảm nhận được nỗi oán hận của Giao nhân đó, chỉ cần chúng tôi tới gần nơi này, oán khí của cô ấy lập tức tăng lên.”
Việt Khê à lên một tiếng, sau đó nhảy xuống khỏi thuyền.
Những người khác thấy hành động của cô thì đều sợ hãi hét lên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy cô đứng vững hai chân trên mặt biển thì không khỏi trợn mắt nhìn.
“Chỉ là một phép thuật nhỏ mà thôi.” Việt Khê thuận miệng nói.
Hàn Húc cũng nhảy xuống thuyền, đôi chân đạp trên mặt biển, như dẫm trên mặt đất bằng phẳng.
Mặt nước biển phản chiếu lại bầu trời trong xanh mây trắng, đồng thời phản chiếu lại bóng dáng hai người, sóng biển nhấp nhô nên hình dáng của hai người bên trong cũng vặn vẹo theo, người thanh niên mặc một bộ đồ tăng y màu trắng, khóe mắt dính một vết máu đỏ tươi, lộ ra vài phần huyết tinh và lệ khí, nhưng mà cố tình hai mắt của anh ta lại mênh mang từ bi vô tận.
Ánh mắt khẽ giật, Hàn Húc dẫm một chân xuống nước, mặt nước gợn sóng, đánh tan bóng người bên trong.
“Âm khí ở đây quả thật rất nặng...” Càng đi vào bên trong, oán khí này càng lúc càng rõ ràng, khiến lòng người cũng không khỏi nặng nề âm u, trên đầu có ánh mặt trời chói chang, trên bầu trời cũng không có lấy một đám mây nào.
Việt Khê nhìn về phía đáy biển, từng đán cá bơi lội qua lại, những con cá này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi oán khí ở đây.
Đột nhiên có một giọng hát truyền đến, Việt Khê và Hàn Húc ngẩng đầu lên, bọn họ thấy phía trước có một tảng đá, có một người đang ngồi trên đó, cô ấy có một mái tóc dài màu vàng như rong biển, vẻ đẹp diễm lệ, nhưng vẫn có điểm khác với con người, đó là vị trí cho đôi chân thì cô ấy lại là đuôi cá.
Cô ấy đang hát, giọng hát nhẹ nhàng du dương, vừa hát cái đuôi màu vàng kim của cô vừa vỗ liên hồi lên mặt biển, dáng vẻ của cô lúc này vô cùng vui sướng.
Lấy cô ấy làm trung tâm, mặt biển bốn phía vô cùng yên tĩnh, phẳng lặng như gương không hề có một ngọn sóng.
Đột nhiên, nước biển xung quanh cô ấy bắt đầu chuyển động, một bóng người từ dưới đáy biển bước ra, đồng thời trên tay anh ta cầm một con cá lớn, anh ta nở nụ cười với giao nhân đang ngồi trên tảng đá, nói: “Trân Châu, nàng xem, ta bắt cho nàng một con cá lớn.”
Giao nhân lập tức nở nụ cười, ôm lấy mặt anh ta hôn một cái.
Nhìn thấy cảnh này, Việt Khê thì thầm nói: “Là ảo cảnh...... Ảo cảnh tạo thành từ ký ức, đó là do oán niệm còn sót lại, ngày qua ngày trầm mê bên trong ảo cảnh?
“Tí tách.”
Âm thanh của những giọt nước rơi vào mặt nước, giống như nước biển tràn ra bên ngoài, rồi vỡ ra thành từng mảnh.
Có ai đó đang hát, nhưng giai điệu không vui tươi mà đầy nỗi niềm khiến ai nghe thấy cũng không khỏi xót xa. Hình ảnh nàng tiên cá ngồi trên tảng đá, bóng dáng cô ấy mờ ảo, trong suốt, giống như chỉ trong một chốc lát cô ấy sẽ tan biến vào hư vô.
Tiếng hát của cô ấy không còn vui vẻ nữa, mặt biển ở phía trước cô ấy, cũng sẽ không có người nào đột nhiên xuất hiện từ đáy biển, nói với cô ấy: “Trân Châu ta bắt được cho nàng một con cá lớn!”
“Tiếng hát của Giao nhân, là một cách đi săn của bọn họ, nghe được tiếng hát thì dù là con người hay động vật cũng sẽ rơi vào trong ảo cảnh... Về phần oán niệm này, đó cũng là ảo cảnh họ tự tạo ra cho bản thân.” Hàn Húc nói.
Đây chỉ là một đoạn oán niệm, thậm chí nó cũng không phải là một linh hồn, nỗi oán hận của Giao nhân đã biến nó thành ảo cảnh, ca hát ngày qua ngày ở vùng biển này.
Cô ấy đang sử dụng giọng hát của mình để tạo ảo cảnh cho bản thân. Ngày ngày trầm mê trong đó.
Nhưng mà ảo cảnh thì vẫn mãi luôn là ảo cảnh, cô ấy làm sao có thể lừa gạt chính mình được chứ?
Việt Khê bước tới, oán niệm đó ngẩng đầu lên, đôi mắt màu lam nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, người bên kia đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười xinh như ngọc.
Lúc này, Việt Khê đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của tên của cô ấy.
Oán niệm không phải là một linh hồn, cô ấy chỉ là một cái bóng được hình thành bởi những cảm xúc mãnh liệt của Giao nhân đã chết trước đó, nhưng nó cũng tương tự như linh hồn, cô ấy có ý thức, thậm chí có cả sức mạnh, thứ hỗ trợ cho hành động của cô ấy chính là chấp niệm cuối cùng của chủ nhân.
Mà nỗi chập niệm của giao nhân đó, chính là sự căm hận, là sự phẫn nộ và cũng là oán khí!
“Tôi cảm nhận được mùi vị kinh tởm trên người các người, cái người đến từ thôn Người Cá?” Giao nhân đứng lên, chiếc đuôi xinh đẹp biến thành đôi chân, trên người cô ấy mặc một chiếc váy dài có mạng che mặt màu vàng nhạt. Vô cùng cao quý và trang nhã.
Việt Khê gật đầu nói: “Chúng tôi tới từ thôn Người Cá, nhưng mà không có quan hệ gì với bọn họ, cũng không phải được bọn họ mời đến giúp đỡ đối phó cô. Cô yên tâm đi, cô xinh đẹp như vậy, chỉ cần cô không ra tay với tôi, thì tôi cũng không nỡ đánh cô.”
Giao nhân sửng sốt, chợt cô ấy nở nụ cười, giống như thở dài nói: “Tôi đã ở đây năm trăm năm, nhờ sự oán hận duy trì đến bây giờ. Nhưng mà, thời gian dần trôi đi, tôi cũng cảm nhận được đã đến lúc tôi sắp biến mất. Nhưng mà cho dù tôi có biến mất thì lời nguyền của tôi cũng sẽ không biến mất, trừ phi người cuối cùng ở thôn Người Cá chết đi, lúc ấy lời nguyền mới mất đi hiệu lực.”
Cô ấy cúi đầu nhìn đôi tay của mình, những ngón tay thon dài mà xinh đẹp, nhưng mà lúc này ở đầu ngón tay lại hơi trong suốt, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô ấy chỉ là tàn niệm, trước sau gì cũng phải biến mất.
“...... Để tôi hát cho hai người nghe một bài hát, An Lưu đã từng nói, tiếng hát của tôi, giọng hát của tôi là thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này.....” Cô ấy bật cười, như đang nghĩ đến điều gì đó rất vui.
Tiếng hát truyền vào tai Việt Khê và Hàn Húc êm dịu như nước chảy, giọng hát của Giao nhân là giọng hát đẹp nhất trên thế giới này, một giọng hát tuyệt vời mà bạn không thể nào tưởng tượng được, khó có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Trân Châu, nhìn xem, ta bắt được cho nàng một con cá lớn này!” Một người đàn ông từ dưới đáy biển đi lên, cơ thể ướt đẫm, nụ cười sáng hơn ánh mặt trời.
Cô chỉ là một Giao nhân, những sinh vật như Giao nhân lại thích sống một mình. Trong trí nhớ của mình, cô đã sống cô độc rất lâu, An Lưu là người đầu tiên mà cô gặp, chàng cũng là người đối với cô tốt nhất trên thế giới này.
Sao chàng lại ngốc như vậy chứ, đừng tới cứu ta, như vậy không tốt hơn sao? Chàng thật ngốc!
Giao nhân cười rộ lên nói: “Vậy buổi tối hôm nay chủng ta có thể hầm canh cá uống rồi!”
Ánh sáng màu vàng kim tản ra từ trên người Giao nhân, chậm rãi tiêu tán ở không trung, đồng thời có một thứ từ không trung rơi xuống, Việt Khe duỗi tay tiếp được, mới phát hiện ra đó là một cái vỏ sò màu trắng.
Vỏ sò đang khép lại, Việt Khê nhìn thấy ở bên trên có hai cái tên viết là 'An Lưu' và 'Trân Châu'. Bên trong vỏ sò không có thứ gì quý giá cả, một cái kẹp tóc bằng gỗ chạm khắc ngọc trai, một hộp phấn mặt và một cái vòng tay được làm từ bạc.
“Cái này có lẽ là do An Lưu cho cô ấy, đối với cô ấy, tất cả những thứ này đều là bảo bối.” Việt Khê nói.
Hàn Húc nói: “Vốn dĩ cô ấy chính là một tia tàn niệm còn sót lại, dựa vào oán hận và phẫn nộ mà lưu lại trên thế gian này, có lẽ cứ biến mất như vậy lại tốt cho cô ấy.”
Xung quanh giống như tấm gương vỡ vụn, để lộ ra quang cảnh vốn có của đáy biển, từng đàn cá đang tung tăng bơi lội, dáng vẻ đầy tự do tự tại.
Dưới đáy biển sâu nơi ánh sáng mặt trời không thể chạm tới, có hai người đang nằm đó, là một người cá và một con người, dáng vẻ an yên như đang ngủ say. Ở ngay giây phút tiếp theo, cả hai hóa thành cát bụi, hòa vào đáy biển.
Việt Khê nhặt một số vỏ sò trên bờ biển, bên trong truyền ra tiếng hát của Giao nhân, nhớ ra trên bờ biển của thôn Người Cá có rất nhiều vỏ sò, chắc là từ chỗ này mà ra, những vỏ sò này đã ghi lại tiếng hát Giao nhân. Cũng ghi lại những bi thương của cô ấy. Oán niệm của cô cứ trôi nổi ở vùng biển này năm trăm năm, cuối cùng hôm nay cũng biến mất.
Việt Khê thở dài, nói: “Chúng ta quay lại thôi.”
Những người dân ở trên thuyền đánh cá hiển nhiên rất vui khi thấy hai người bọn họ trở về.
Ngư Chu nhịn không được liền hỏi: “Như thế nào rồi, mọi người có phát hiện ra cái gì không?”
Việt Khê nói: “Linh hồn của Giao nhân không có ở đây, đó chỉ là một ít tàn niệm còn xót lại, hiện tại tàn niệm đó đã biến mất.”
“Vậy lời nguyền trên người chúng tôi...” Ai đó lo lắng hỏi.
Việt Khê nói: “Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu muốn phá giải khỏi lời nguyền ở trên người các người, một là dùng máu của Giao nhân, hai là để Giao nhân tạo ra lời nguyền chủ động phá giải nó. Nhưng mà hiện tại hai điều kiện này đều không có, lời nguyền trên người các người không có cách nào phá giải được.”
Nghe vậy, vẻ mặt của những người trên thuyền lập tức thay đổi, bọn họ hiểu rất rõ điều này, biết được lời nguyền trên người không có cách nào phá giải, nhưng mà khi nghe được câu trả lời này, họ vẫn cứ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Không có liên quan gì đến chúng tôi, tại sao chúng tôi phải chịu đựng tất cả những chuyện này?” Có người không chịu được mà bật khóc, anh ta thật sự không hiểu, tại sao họ phải chịu đựng những điều này. Từ khi sinh ra họ đã bị nguyền rủa, rõ ràng bọn họ không làm gì cả.
Việt Khê cảm thán nói: “Đây chính là điều cần thiết khi đầu thai. Bằng không, gặp phải tổ tiên như thế, ai cũng hận không thể quay trở về địa phủ đầu thai lại một lần nữa.”
Những người khác: “........”
Đây quả thực là sự thật, nhưng mà khi cô nói như vậy, bầu không khí bi thương đều biến mất.
Quay trở về thôn Người Cá, khi biết được tàn niệm đó đã biến mất, tuy rằng lời nguyền sẽ không biến mất theo nhưng các thôn nhân vẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trải qua chuyện này, các bạn học của Việt Khê đều bị dọa sợ hãi, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này. Vẻ mặt của những người dân trong thôn ngày hôm đó đã để lại bóng ma tâm lý rất nặng cho bọn họ, ai còn dám ở lại nơi này chơi được chứ?
Đặc biệt là khi trên người của người dân trong thôn xuất hiện vảy cá, tuy rằng trưởng thôn đã giải thích cho bọn họ biết là trên người những người dân ở đây có một căn bệnh kỳ lạ, sẽ không lây nhiễm, nhưng mà bọn họ vẫn hơi sợ hãi, tóm lại là phải rời khỏi nơi này trước, ai biết được phía sau sẽ còn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
“Có câu cha nợ thì con trả, tuy rằng không công bằng, thế nhưng ai kêu các người đụng phải dạng tổ tiên như thế này?” Trước khi rời đi, Việt Khê nói với trưởng thôn: “Ngôi miếu Người Cá kia... Nếu như các người cảm thấy việc mà tổ tiên của mình làm là sai, vậy thì cứ tiếp tục dựa theo những gì mà trước kia các người đang làm mà làm đi.”
Trưởng thôn cười khổ một cái nói: “Đây chính là tội nghiệt của những người dân trong làng nhân ngư chúng tôi phải chịu, sau này, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục cúng bái cho cô ấy... Khụ!”
Ông ta ho nhẹ một cái, ngượng ngùng nói: “Ngày đó, những người trong thôn, cũng chỉ nghĩ muốn giữ các cháu ở lại đây thôi, sợ các cháu nói bí mật trong thôn ra ngoài, tuyệt đối chúng tôi không có ý muốn làm hại các cháu. Haizzz, người trong thôn chúng tôi không thể ra bên ngoài, cho nên mới nghĩ tới cách khác để phát triển đời sống của mọi người trong thôn, lại không nghĩ tới sẽ làm các cháu sợ tới mức như vậy.”
Việt Khê gật đầu, xem như là chấp nhận lời nói của ông ta.
Chiếc xe từ từ rời thôn Người Cá, Triệu Lộ quay đầu lại nhìn làng chài nhỏ dần dần biến mất ở phía sau, nhịn không được nói: “Cũng không biết được việc hai người Trân Châu và An Lưu gặp nhau rốt cuộc là điều tốt hay là bất hạnh. Nhưng mà tớ nghĩ là, có lẽ bọn họ sẽ không hối hận khi gặp được nhau.”
“Đúng rồi, Việt Khê, lời cuối cùng lúc nãy cậu nói với thôn trưởng là có ý gì?” Từ Vi nhịn không được hỏi.
Việt Khê a lên một tiếng nói: “Lời nguyền trên người bọn họ không phải là không có cách giải trừ.....”
Mấy người Triệu Lộ lập tức quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Không phải cậu nói, ngoài máu của Giao nhân thì chỉ có giao nhân đã tạo lời nguyền chủ động giải lời nguyền, nếu không lời nguyền trên người bọn họ không có cách nào phá giải.”
“Đúng là tới nói vậy thật....” Việt Khê gật đầu, cô nói: “Hơn nữa cơ hội lần này là do giao nhân đó lưu lại cho bọn họ. Nếu họ thực sự hối hận, thành tâm thờ cúng thì lời nguyền trên cơ thể bọn họ có thể được hóa giải.”
Giao nhân đó, cuối cùng vẫn mềm lòng.
*
Mấy người Việt Khê dự định sẽ về thẳng nhà, nhưng mà vẫn phải ở lại thành phố G ngủ một đêm, ngày hôm sau ngồi máy bay trở về.
Lúc trời tối bọn họ họ vẫn đi đến khu phố ẩm thực ăn cơm, phố ẩm thực là nơi hội tụ tất cả ẩm thực của cả nước, đây cũng là nơi tụ tập đông người, trời vừa tối sẽ vô cùng náo nhiệt.
Bên cạnh có người đang nói chuyện luyên thuyên, không phải là Việt Khê cố ý nghe lén, mà là do giọng của hai người kia không nhỏ, những người bên cạnh đều có thể nghe thấy, vừa nghe được những lời này, Việt Khê không khỏi nhướng mày.
“Gần đây có phải nhà Thạch Minh phạm vào cái gì không, hai ngày trước cửa hàng mới bị cháy rụi, ngày hôm qua thì lại bị cháy nhà, nhà của họ không thoát nổi bàn tay của thần lửa.”
“Tôi nghe nói là con trai bọn họ chơi lửa, không cẩn thận đốt cháy đồ... Tôi nói á, vợ chồng hai người bọn họ cưng chiều con trai cũng cưng quá mức. Hôm nay dám phóng hỏa, ngày mai còn không biết dám làm ra chuyện gì nữa!”
Nghe vậy, mấy người Triệu Lộ lập tức nhìn về phía Việt Khê cùng Hàn Húc, nhỏ giọng hỏi: “Việt Khê, việc này, chẳng lẽ việc này lại là do con quỷ tên Tiểu Mai gây ra sao?”
Việt Khê lắc đầu nói: “Tiểu Mai đã đi chuyển thế đầu thai, sao chuyện này có thể liên quan đến cô bé được.”
“Vậy tại sao nhà họ Thạch lại xảy ra hỏa hoạn? Nhà của họ sao lại xui xẻo như vậy?” Vẻ mặt của Triệu Lộ đầy kinh ngạc.
Hàn Húc cười nói: “Cô gái tên Tiểu Mai kia, trời sinh có mệnh tốt, tài lộc lâu dài... Nói một cách khác, bản thân cô ấy có mệnh chiêu tài, chỉ cần đứa bé còn này ở trong nhà thì sẽ mang lại may mắn và phú quý cho gia đình đó. Bây giờ cô bé đó đã được đầu thai, cũng đồng nghĩa với việc cô ấy không còn liên quan gì đến nhà họ Thạch nữa, đương nhiên nhà họ Thạch sẽ không còn phú quý và may mắn như trước đây nữa.”
“Không chỉ có vậy.” Việt Khê tiếp lời nói tiếp, cười hừ một tiếng nói: “Bản thân hai vợ chồng nhà này cũng không có nhiều may mắn, vận khí cũng không tốt, hiện tại chỉ mới là bắt đầu, kế tiếp bọn họ sẽ liên tục thua lỗ, thậm chí còn có có họa đổ máu... Nửa đời sau của hai người rơi vào cảnh nghèo khổ, cô đơn không nơi nương tựa, con cái bất hiếu.”
“Nói cách khác, nếu Tiểu Mai vẫn còn ở đó, thì nhà bọn họ sẽ không trở nên như thế này phải không?” Hà Kiến Nhất tròn mắt hỏi.
Triệu Lộ hừ một tiếng, vô cùng hả giận nói: “Xứng đáng, nếu như bọn họ đối xử tốt với Tiểu Mai thì sao có thể xảy ra loại chuyện như thế này chứ? Cho nên mới nói, đây chính là việc mà Việt Khê thường hay nói, gieo nhân nào thì gặp quả ấy!”
“.... Vậy sư phụ cậu nhìn tướng mạo của tôi xem, tướng mạo của tôi số giàu sang không, tương lai có thể trở thành nhà con nhà giàu có đời thứ hai không?” Hà Kiến Nhất hưng phấn hỏi.
Việt Khê nói: “Vận mệnh của con người có thể thay đổi, chỉ cần một suy nghĩ của cậu có thể thay đổi vận mệnh tương lai của cậu. Nói cách khác cả đời người nghèo cũng có thể trở nên giàu có. Và những người giàu cũng có thể thất bại.”
“...... Lời cậu nói là có ý gì?” Hà Kiến Nhất bối rối hỏi.
Triệu Lộ trợn mắt nói: “Nói cách khác, đại khái là vận số giàu sang của cậu không rõ, vẫn là nên thành thật mà sống qua ngày đi.”
Hà Kiến Nhất: “.........”
*
Trở lại thành phố A, thư thông báo trúng tuyển của mấy người Việt Khê cũng tới, mọi người đều thi đậu đại học, Việt Khê và Hàn Húc học đại học Thanh Đồng ở thành phố B, Từ Vi và Triệu Lộ thì đi đại học hạng hai là đại học Vũ Thông, đều là ở thành phố B, hơn nữa hai trường cách nhau không quá xa.
“Đại học Thanh Đồng, đại học đồng thau..... Vì sao không gọi là đại học Vương giả luôn đi? Như vậy khẳng định lợi hại hơn.” Hà Kiến Nhất lảm nhảm hai câu, đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Triệu Lộ nhịn không được, bèn đạp cho cậu một cái nói: “Trong đầu của cậu cũng chỉ có trò chơi, Đại học Thanh Đồng chính là đại học đứng đầu cả nước chúng ta, có thể thi đậu vào nơi đó, tuyệt đối là thiên tài. Cho nên mới nói, Việt Khê và Hàn Húc thật là lợi hại.”
Mấy người giấy nhỏ thấy thư thông báo, kìm lòng không đậu, cả lũ nhảy đến ôm chân Việt Khê, khóc thút thít.
“Việt Khê nhà chúng ta đã trưởng thành rồi!”
“Đại học Thanh Đồng, đây là trường đại học tốt nhất cả nước, Việt Khê nhà ta thật là giỏi”
“Nếu như ông nội còn ở đây, khẳng định sẽ rất là vui.”
Việt Khê cười nói: “Đúng vậy, nếu như ông biết được, khẳng định sẽ rất vui..... cuối cùng tôi cũng không ôm một cái trứng ngỗng về cho ông.”
Đối với thành tích học tập của cô, lúc trước trong lòng ông nội thật sự sầu vô cùng, là một thiên sư vậy mà còn tin tưởng việc trước khi thi cử không thể ăn trứng gà, lúc cô đi thi, một cái trứng gà cũng không cho phép cô ăn. Có một lần Việt Khê nhịn không được, lén luộc một quả trứng ăn, sau đó đã mang một điểm 0 về nhà, bị ông nội rượt đánh phải trèo lên cành cây ngồi.
“Đúng rồi, Việt Khê, lúc cậu không có ở đây, có người đã đến tìm cậu.” Tiểu Nhất đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng nói.
Việt Khê kinh ngạc hỏi: “Ai tìm tao?”
Tiểu Nhất trả lời lại: “Anh ta nói anh ta là con trai của ông chủ cửa hàng châu báu, họ Vạn, nói là có việc gấp tìm cậu, lúc cậu về thì gọi điện thoại cho anh ta.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Việt Khê khẽ thay đổi.
Bác Vạn của cửa hàng châu báu có chút quan hệ với ông nội, có thể nói nói bác Vạn là người nhìn Việt Khê lớn lên, nhưng những việc bác Vạn làm lại khá mờ ám. Bác ấy là một tên trộm mộ, cho nên cả một năm số lần hai người gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần gặp nhau gần đây nhất đã là năm trước, cô nhớ rõ khi đó bác Vạn có nói ông ta phát hiện một cái mộ cổ, nhìn dáng vẻ thì ông thật sự có hứng thú rất lớn với ngôi mộ này.
Nghĩ tới cái này, Việt Khê bèn gọi điện thoại cho bên cửa hàng châu báu, người nhận điện thoại là nhân viên làm việc trong cửa hàng, nghe nói muốn tìm bác Vạn thì cô ấy bối rối nói: “Ông chủ đã đi ra ngoài một tháng trước, cũng không biết là ông ấy đi đâu, nếu không cô hỏi cậu chủ nhỏ đi?”
Cậu chủ nhỏ là con của bác Vạn, từ trước tới nay anh ta rất ghét việc trộm mộ này, trước nay chưa từng đi trộm mộ cùng bác Vạn lần nào mà chỉ đùa nghịch đồ cổ ở trong cửa hàng.
Vừa tắt điện thoại, Việt Khê gọi điện thoại cho con trai của bác Vạn ngay. Con trai bác Vạn tên là Vạn Đấu Kim, tên có phần quê mùa, nhưng mà tên này là do ông nội lấy cho, bên trong ngầm có ý nghĩa ngũ hành bát quái, vô cùng thích hợp với anh ta.
“A lô, Việt Khê phải không, em đi du lịch về rồi à?” Bên kia điện thoại, Vạn Đấu Kim mở miệng nói.
Việt Khê ừ một tiếng, nói: “Anh Vạn, em vừa nghe Tiểu Nhất nói anh tìm em, có chuyện gì sao?”
Bên kia Vạn Đấu Kim bực bội hừ một tiếng nói: “Việt Khê, ba anh đã xảy ra chuyện rồi.”
Nghe vậy, Việt Khê nhíu chân mày.
“...Năm ngoái ba anh phát hiện ra một cái cổ mộ lớn, cái mộ cổ kia hình như là của một vị cao tăng đắc đạo, ông cảm thấy đặc biệt có hứng thú với cái này, cho nên đã chuẩn bị một năm, cuối tháng sáu năm nay, ông ấy đã đi tới ngôi mộ cổ đó cùng những người khác.”
Nói đến đây, Vạn Đấu Kim có vẻ hơi lo lắng, tiếng bật lửa vang lên ở đầu dây bên kia, có lẽ là anh ta đang hút thuốc, một lúc sau anh ta mới tiếp tục nói: “Nhưng mà một tuần trước, anh không liên lạc được với ông ấy, ngay cả mệnh Châu của ông ấy cũng nhạt dần xuống, khẳng định là ông ấy đã gặp cái gì nguy hiểm rồi.”
Việt Khê hỏi: “Anh Vạn muốn em giúp cái gì?”
Vạn Đấu Kim nói: “Việt Khê, anh biết em có bản lĩnh rất lớn... Ba anh có nói, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì thì có thể tìm em, Anh muốn em và anh cùng nhau đi xuống mộ cổ, em có đồng ý giúp anh không?”
“Bác Vạn giúp em rất nhiều, ông ấy gặp nguy hiểm, em nhất định sẽ không bỏ mặc!” Việt Khê đồng ý không chút do dự, chỉ là còn có một vài vấn đề bắt buộc cô cần phải biết.
“Anh Vạn, anh biết vị trí của cái mộ cổ kia không? Còn có lần này đi xuống mộ cổ, là chỉ có hai người chúng ta hay vẫn còn có những người khác?”
“Lúc trước anh có thấy qua tấm bản đồ kia ở chỗ ba anh, anh biết mộ cổ đó ở đâu. Ngoài hai người chúng ta, anh còn mời những người khác nữa, có tăng nhân của chùa Thiên Quốc... Cái mộ cổ này rất lớn, có thể là mộ của một vị cao tăng đắc đạo nào đó, cho nên bọn họ cũng cảm thấy tò mò. Có cả người nhà họ Hà và người nhà họ Vệ, anh cũng không rõ tình hình ngôi mộ đó là như thế nào, cho nên có thêm nhiều người cũng an tâm hơn.”
Việt Khê a tiếng, ánh mắt hơi mờ mịt.
Gì mà chùa Thiên Quốc, rồi cả nhà họ Hà, nhà họ Vệ là ai, một người cô cũng không biết, tuy nhiên mấy chuyện này không quan trọng.