Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 99: Chương 99: Không Tên 99




Edit: Qing Yun

Beta: Bạch Bạch

Ngày thường khi bác Vạn xuống mộ cũng sẽ biến mất một hai tháng, chỉ là tình huống lúc này không giống trước đây, hạt châu đại diện sinh mệnh ông để lại nhà dần ảm đạm, điều này chứng tỏ sinh mệnh của ông đang yếu dần, có khả năng đã bị thương, bởi vậy trong lòng Vạn Đấu Kim rất sốt ruột. Sau khi liên lạc với Việt Khê, hai ngày sau bọn họ liền vội vã khởi hành đi thành phố D trước.

Mộ cổ mà Vạn Đấu Kim nói đúng là ở thành phố D. Đây là một thành phố xa xôi lạnh lẽo. Xa mạc chiếm diện tích lớn, đất đai cằn cỗi, nơi bọn họ muốn đến càng ở sâu trong sa mạc. Đường xá trong sa mạc tiềm ẩn nguy hiểm không ai biết trước, bởi vậy Vạn Đấu Kim chuẩn bị rất nhiều thứ, mời không ít người đến, những người này đều là người cảm thấy hứng thú với mộ cổ.

Chỉ là Vạn Đấu Kim là người bình thường, thế mà có thể mời được nhiều tu sĩ như vậy, có thể nhìn ra anh ta rất có bản lĩnh.

“Có người nghi ngờ mộ cổ kia là phần mộ của đại sư Minh Kính, theo bản đồ ba anh để lại thì mộ này ở sa mạc phía tây bắc thành phố D. Theo lịch sử ghi lại, đại sư Minh Kính là Phật tu giỏi nhất cho đến thời điểm hiện tại, tu vi sâu không lường được, nhưng người tính không bằng trời tính, nếu không phải lúc trước ông ấy lấy thân tế trời, có lẽ đã sớm phi thăng thành Phật...”

Vạn Đấu Kim nói đơn giản tình huống về mộ cổ mà họ muốn đến cho Việt Khê, trên mặt anh ta là nụ cười cổ quái: “Nếu thật sự là mộ đại sư Minh Kính thì đồ bên trong khẳng định là cực kỳ bất phàm... Có dụ hoặc như vậy ở phía trước, các tu sĩ này sao có thể không động tâm?”

Đối với tu sĩ mà nói, tu luyện mới là quan trọng nhất, nói không chừng trong mộ đại sư Minh Kính có thứ gì đó có thể giúp họ tăng tiến tu vi, như vậy ai cũng muốn đi cả. Về phần Vạn Đấu Kim, chính vì thấy được điểm này nên anh ta chỉ thả ra một chút tin tức là có không ít thiên sư tìm tới cửa, chủ động muốn trợ giúp.

Việt Khê mở lớn mắt nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh Vạn, anh lừa bọn họ?”

Nghe vậy, Vạn Đấu Kim lắc đầu: “Anh không lừa bọn họ, quả thật cái mộ này có khả năng rất lớn là mộ đại sư Minh Kính. Lúc trước ba anh đi vào mộ này, chỉ vào nông thôi, phát hiện đó là một nơi Phật tu đại năng tọa hóa, thời gian hẳn là ở ngàn năm trước... Hai bên tường vẽ lại rất nhiều hình ảnh, số ảnh này tương xứng với những gì đại sư Minh Kính đã trải qua. Hình ảnh trong mộ thường để ghi chép lại cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ, cho nên quả thật cái mộ này có khả năng rất lớn là mộ của đại sư Minh Kính.”

“Chỉ là lúc trước em nghe nói tà khí tàn sát bừa bãi, đại sư Minh Kính lấy thân mình chia thành năm phần trấn áp ở năm vị trí khác nhau mới trấn áp được tà khí. Nói như vậy thì sao ông ấy còn có mộ được?” Việt Khê nhíu mày hỏi.

Vạn Đấu Kim nói: “Đây cũng không kỳ quái, có lẽ cái mộ này được các sư huynh của ông ấy xây cho sau khi đại sư Minh Kính hiến tế trời. Mộ hơn một ngàn năm trước rất có giá trị nghiên cứu.”

Việt Khê gật đầu, xem như chấp nhận cách nói này.

Lúc ở sân bay, Việt Khê gặp được những người khác do Vạn Đấu Kim mời đến, đại khái có hai ba mươi người, trong đó có hơn phân nửa là tu giả, vài người thiên sư có tu vi không tầm thường. Trong đó có nhà họ Hà mà Vạn Đấu Kim từng nhắc đến với Việt Khê, có cả nhà họ Vệ và tăng nhân chùa Thiên Quốc Tự, ba nhà này xem như ba nhà nổi danh nhất.

“A Di Đà Phật, Vạn thí chủ!”

Hòa thượng Thiên Quốc Tự đi đến trước mặt Vạn Đấu Kim, chắp tay nói một tiếng A Di Đà Phật, nghe Vạn Đấu Kim nói, anh ta tên là Tuệ Tâm, là vị sư huynh trẻ tuổi trong Thiên Quốc Tự, tu vi cực kỳ mạnh.

“Người trẻ tuổi trong Thiên Quốc Tự, muốn nói lợi hại nhất phải nói đến đại sư đệ của đại sư Tuệ Tâm- đại sư Tịnh Tâm, lời đồn nói anh ta là một vị Phật tu đại năng chuyển thế, thực lực sâu không lường được!” Vạn Đầu Kim giới thiệu qua về vị sư tên Tịnh Tâm cho Việt Khê, nhìn tuổi anh ta không lớn, đại khái hơn hai mươi tuổi, chỉ là khí chất lại vô cùng trầm tĩnh, không cao ngạo, không nóng nảy.

Chú ý tới ánh mắt của bọn Việt Khê, Tịnh Tâm chắp tay trước ngực với bọn họ, giữa trán có một nốt chu sa, làm cả người anh ta nhìn càng thêm đoan trang ôn hòa, không hề có tính công kích.

Việt Khê nhìn anh ta, trong lòng lại có cảm giác gần gũi vài phần, cô cảm thấy vị hòa thượng tên Tịnh Tâm này có hơi giống Hàn Húc.

“Anh Vạn, lần này chúng ta xuống mộ cũng không phải là trò đùa, ai biết trong mộ sẽ có nguy hiểm gì, sao anh còn mang một cô gái nhỏ đi theo vậy? Anh cho rằng đây là đi chơi xuân à?” Một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ta bắt bẻ đảo qua người Việt Khê, nói với Vạn Đấu Kim cực kỳ không khách khí.

Vạn Đấu Kim là làm buôn bán, cho dù thái độ của cô gái này cao ngạo thì anh ta cũng vẫn tủm tỉm nói: “Cô Hà, đây chính là Việt Khê. Cô đừng nhìn em ấy còn nhỏ mà khinh thường, không phải tôi thổi phồng, năng lực của em ấy tuyệt đối không kém thiên sư nhà họ Hà các cô.”

Nghe vậy, trên mặt Hà Kỳ Kỳ lộ ra vẻ nghi hoặc: “Anh Vạn, cô nhóc Việt Khê này mới bao nhiêu tuổi? Năng lực có thể mạnh được mức nào? Đừng để đến lúc gặp nguy hiểm lại la hét muốn chúng tôi cứu giúp đấy.”

“Kỳ Kỳ, em nói chuyện với anh Vạn kiểu gì đấy?” Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, anh ta mỉm cười xin lỗi Vạn Đấu Kim: “Anh Vạn, Kỳ Kỳ thẳng tính, nói chuyện cũng không để ý nhiều, anh đừng giận con bé. Chỉ là lời nói thẳng hay không thẳng cũng không quan trọng, anh cũng biết đại sư Minh Kính mạnh thế nào, cũng không biết trong mộ kia có nguy hiểm gì, anh dẫn một cô bé đi theo như vậy. Đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai có thể bảo vệ cô ấy?”

Việt Khê: “....”

Nhìn cô giống người dễ bị bắt nạt lắm à? Yếu ớt lắm à?

“Các người yên tâm đi, tôi có năng lực tự bảo vệ chính mình...” Việt Khê vừa lên tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác, cô liếc nhìn đám người này một cái, nghiêm túc nói: “Tuy nhiên nếu các người có nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ cứu các người.”

Những người khác: “....”

Hà Kỳ Kỳ cười nhạo nói: “Nói mạnh miệng cũng không sợ vặn đầu lưỡi, tôi đây trái lại muốn nhìn xem không có chúng tôi bảo vệ, cô có thể đi được bao xa ở dưới mộ?”

Một người ngay cả chân khí dao động trên cơ thể cũng không có, nhìn không thể bình thường hơn, nhiều lắm là khuôn mặt xinh đẹp hơn tiêu chuẩn một chút thì có thể có năng lực bảo vệ bản thân cái gì.

Đoàn người bọn họ, ngoài nhà họ Hà, còn có nhà họ Vệ, người dẫn đầu nhà họ Vệ chính là cậu cả nhà họ Vệ, Vệ Chu Dịch.

Hai nhà Vệ Hà quen biết lâu năm, cho nên người hai nhà đều quen biết nhau. Vừa nhìn thấy Vệ Chu Dịch, Hà Kỳ Kỳ lập tức đi đến, trên mặt là nụ cười vui vẻ thẹn thùng, nào có cao ngạo như vừa rồi. Hiển nhiên cô ta cực kỳ thích người đàn ông này.

Máy bay của mấy người Việt Khê bay đến thành phố D, xung quanh thành phố D đều là sa mạc, bởi vậy gió cát rất lớn, hơn nữa ban ngày còn cực kỳ nóng, vừa đi ra sân bay, ai nấy đều dính nhớp mồ hôi. Cho nên mấy người Việt Khê, Vạn Đấu Kim và hòa thượng Thiên Quốc Tự trở nên cực kỳ nổi bật, trên người không có lấy một giọt mồ hôi, mát mẻ thoải mái.

Đối với điều này, hòa thượng Thiên Quốc Tự tỏ vẻ: “Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh.”

Còn Việt Khê lại cười tủm tỉm móc một xấp phù ra, vươn một ngón tay nói: “Phù điều hòa, một nghìn một lá, giá cả vừa phải, không lừa già dối trẻ. Dù là 30 độ hay là 40 độ, bảo đảm tuyệt đối mát mẻ.”

Những người khác mở to mắt nhìn cô: “...”

“Phù điều hòa, đấy là cái gì, còn có loại phù này à?” Hà Kỳ Kỳ buột miệng nói, mắt mở to, tỏ vẻ không thể tưởng tượng.

Việt Khê thản nhiên nói: “Phù triện khắp thiên hạ không đến hàng triệu thì cũng là hàng nghìn, đương nhiên sẽ có phù điều hòa.”

Vạn Đấu Kim sờ ngực của mình: “Không phải nói phét, Việt Khê à, cái phù này của em đúng là rất có tác dụng, sau khi đeo vào thì hoàn toàn không cảm thấy nóng chút nào, cực kỳ mát mẻ.”

“Em bày một trận pháp nhỏ trên đó, có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể...” Việt Khê giải thích một câu, cười giống như mèo con trộm được cá, nói tiếp: “Chỗ em không chỉ có phù điều hòa, có cả phù giữ ấm... Nhiệt độ ngày đêm trên sa mạc chênh lệch rất nhiều, buổi tối rất lạnh, đeo phù giữ ấm thì sẽ vô cùng ấm áp. Còn cả phù chắn cát, có phù chắn cát này trên người, gió cát tuyệt đối không thể thổi đến mắt và miệng được...”

Những người khác trợn mắt há hốc mồm nhìn cô. Lần đầu tiên bọn họ nghe nói phù triệu có nhiều tác dụng như vậy, cái gì mà phù điều hòa, phù giữ ấm, trước kia bọn họ chưa từng nghe nói đến.

“.... Hai ngày nay em bận rộn là vì chuẩn bị cái này à?” Vạn Đấu Kim hỏi.

Việt Khê gật đầu, cực kỳ tự hào nói: “Tốn không ít thời gian của em đâu.”

Tịnh Tâm tò mò hỏi: “Tôi chưa từng nghe nói đến những phù triện này... Chỗ này đều là cô Việt tự vẽ à?”

“Đây... Đây cùng lắm là một ít bàng môn tà đạo, không đặt thời gian vào việc tu hành đúng đắn mà làm mấy thứ này thì có ích lợi gì?” Hà Kỳ Kỳ nói nhỏ, cô ta có phần không phục.

Trước giờ cô ta luôn cao ngạo, trong nhóm người đồng trang lứa ở nhà họ Hà, cô ta có thiên phú tốt nhất, không thể chịu được chính là có người có tu vi cao hơn mình.

Đến khi đi vào sa mạc, ánh mặt trời nóng rực dừng ở trên người, Hà Kỳ Kỳ cảm thấy cả mình sắp bị phơi đến tróc da, lại nhìn những người khác có phù Điều hòa thì ai nấy cũng mát mẻ sáng khoái, cô ta lập tức héo rũ.

Việt Khê nói: “Tôi không chỉ có phù điều hòa mà còn có phù chống nắng nữa, có tác dụng tốt hơn kem chống nắng kia của cô nhiều, cô có muốn mua một cái hay không?”

Chống nắng...

Hà Kỳ Kỳ do dự giây lát: “... Vậy, vậy mua một cái!”

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày mà đêm ở sa mạc rất lớn, vừa đến tối, nhiệt độ lập tức rơi xuống âm độ. Lúc này mới biết phù giữ ấm của Việt Khê tốt, dán bùa ở trên người, lấy vị trí đó làm trung tâm, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng lan ra khắp cơ thể, tốt hơn miếng dán giữ nhiệt rất nhiều.

“Sao trước kia chúng ta không nghĩ đến việc phát minh phù thế này nhỉ? Tiện lợi lại dùng tốt!” Có người không khỏi cảm thán.

“... Nếu muốn vẽ một lá phù mới thì nào có đơn giản như vậy? Tôi thấy cô bé Việt Khê kia thật sự không bình thường.”

Có người nhìn ra cái càng thâm sâu, nên biết rằng muốn sáng tạo một loại phù mới không chỉ yêu cầu người làm am hiểu sâu rộng phù triện mà còn cần có tu vi khổng lồ. Cô bé Việt Khê trước mắt này nhìn rất bình thường, nhưng lại có thể tạo ra phù mới, có thể chứng tỏ được thực lực của đối phương ở một trình độ nhất định.

Nếu thật sự là cô sáng tạo ra, vậy thì có lẽ tất cả mọi người hợp tác lại cũng chưa chắc có thể đánh được cô!

Hà Tuấn đi đến bên cạnh em gái, mắt cảnh giác nhìn Việt Khê: “Kỳ Kỳ, em đừng chọc cô gái tên Việt Khê kia... Cũng không biết Vạn Đấu Kim tìm đâu ra một quái vật như vậy.”

Hà Kỳ Kỳ bĩu môi: “Ai biết chỗ phù này có phải cô ta làm hay không? Nói không chừng là người lớn làm cho cô ta, hoặc là cô ta kiếm được từ chỗ nào đó...”

“Nhưng nếu cô ta thật sự có năng lực thì sao? Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.” Hà Tuấn nói.

Hà Kỳ Kỳ không nói lời nào, cô ta nhìn thoáng qua Việt Khê, nói thầm: “Chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, trên người cũng không có chân khí dao động... Chẳng lẽ tu vi của cô ta đã đạt đến trình đồ trở về nguyên bản à?”

Nghĩ vậy, trong mắt cô ta lộ ra vẻ quyết tâm không chịu thua cuộc, lập tức ngồi xuống luyện tập.

Mình nên càng nỗ lực tu hành mới đúng!

Tịnh Tâm đi đến bên cạnh Việt Khê, chắp tay trước ngực nói: “Thí chủ!”

Việt Khê nhìn anh ta, cười tủm tỉm nói: “Đại sư Tịnh Tâm...”

“Tôi khá tò mò mấy lá phù của thí chủ, lá phù giữ ấm này, tôi nhìn ra được cô bỏ thêm hỏa trận cho nó, cho nên mới làm người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng nguyên liệu cô làm đều rất bình thường, theo lý mà nói thì nó không thể thừa nhận được hỏa trận, cô làm như thế nào để trận pháp này không tan vỡ vậy?”

“Bởi vì trên lá phù này có một trận pháp nữa, nó làm lửa không bị bùng ra ngoài...” Việt Khê cẩn thận giải thích, nhìn dáng vẻ bừng tỉnh của Tịnh Tâm đại sư, cô suy tư nói: “Đại sư Tịnh Tâm có điểm giống người tôi quen.”

Tịnh Tâm lập tức nghi hoặc nhìn cô.

“... Là cảm giác, cả hai người cho tôi cảm giác tương tự, nhưng cậu ấy lại có phần không giống anh. Anh là thật sự dịu dàng, hơi thở trên người anh ấm áp vô hại, còn cậu ấy lại khiến tôi nhớ tới tượng Phật trên bàn thờ Phật, rõ ràng từ bi nhưng lại rất lạnh lùng.” Nói xong, Việt Khê không khỏi cười khẽ.

Tịnh Tâm nói: “Người bạn của thí chủ là Phật tu?”

Việt Khê nhìn anh ta, Tịnh Tâm cười nói: “Tôi cảm nhận được một loại thuật pháp cổ xưa, người nhà Phật chúng tôi thường dùng máu của mình để cầu phúc cho người thân...”

Anh ta vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán Việt Khê.

Trên trán Việt Khê phát ra ánh sáng màu vàng, đó là lực lượng cực kỳ thanh khiết mà cường đại. Đồng tử Tịnh Tâm đột nhiên rụt lại, lực lượng thánh khiết kia khiến anh ta cảm nhận được nguy hiểm hãi hùng khiếp vía.

Anh ta dám cam đoan, nếu anh ta có chút ác ý vào với Việt Khê, lực lượng này sẽ treo cổ anh ta ngay lập tức.

Trên đời thế mà lại có Phật tu cao thâm đến mức này.

Sắc mặt Tịnh Tâm thay đổi mấy lần.

Lúc này ở thành phố A, Hàn Húc đang cụp mắt nhìn phật châu trên tay đột nhiên ngẩng đầu lên. Ánh sáng trên hạt phật châu trong tay anh nhàn nhạt, nếu có đệ tử nhà Phật ở đây sẽ phát hiện mỗi viên phật châu đều chứa lực lượng Phật tu cực kỳ thuần tinh, có thể nói là pháp khí cực phẩm.

Cẩn thận cảm nhận, Hàn Húc hơi nhíu mày: “Ở ngoài ngàn kilomet... Việt Khê chạy đến đâu rồi?”

Lúc ăn tết, cậu để lại một ấn ký trên trán Việt Khê, lúc này ấn ký kia bị người chạm vào.

“Phật tu?” Hàn Húc vuốt ve hạt châu trong tay, anh thoáng cảm nhận, trên mặt tức khắc lộ ra nụ cười hứng thú, thấp giọng nói: “Đệ tử Phật môn chuyển thế, hơn nữa năng lượng thuần khiến này... Xem ra đối phương mang theo ký ức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.