Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1155: Chương 1155: Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 1




Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn mình trong gương.

Là một khuôn mặt rất trẻ tuổi.

Thiếu chút thanh thuần, nhiều chút vũ mị.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa lại xuất hiện ở trong đầu

“Ký chủ, chị tới tìm Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng không biết mình ở đâu, ô ô ô ô.”

Giọng trẻ con non nớt vừa vang lên, liên hệ hai người lại lần nữa gián đoạn.

Tô Yên mặc xong quần áo.

Mở cửa phòng đi ra bên ngoài.

Vừa mới ra ngoài liền nghe được bảo mẫu xưng hô với cô

“Tống phu nhân, ngài tỉnh rồi, Tống tiên sinh đang ở dưới lầu ăn bữa sáng.”

Tống tiên sinh? Tống phu nhân?

Kết hôn?

Tô Yên dọc theo thang lầu đi xuống dưới.

Trên cầu thang gỗ trải một tấm thảm lông cừu màu trắng.

Đi lên sẽ không phát thanh âm.

Xuống dưới lầu.

Nhìn toàn bộ phòng khách một lần.

Lạnh băng, sạch sẽ.

Cảm giác đối lập hoàn toàn với phòng phấn hồng công chúa của nguyên thân.

Quan trọng nhất chính là, căn phòng kia là một người ở.

Cũng không có dấu vết của một người khác.

Cô vốn xuống dưới không phải muốn ăn cơm.

Mà là muốn đi ra ngoài tìm kiếm Tiểu Hoa.

Dù sao nghe thanh âm Tiểu Hoa có chút sợ hãi.

Cô nghiêng đầu nhìn quanh.

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống.

Vừa vặn chiếu đến trên người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn.

Quần tây đen, áo trắng sơ mi, cổ tay áo cài nút gọn gàng.

Ập vào trước mặt là cảm giác cấm dục, không chút cẩu thả.

Người đàn ông có một khuôn mặt rất đẹp.

Đường cong lãnh ngạnh, mặt không biểu tình, mí mắt buông xuống.

Một chút một chút cắt xuống thịt bò trong đĩa.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Chắc hẳn đối thoại giữa Tô Yên cùng bảo mẫu hắn đã nghe được.

Cũng nên biết Tô Yên đã xuống lầu.

Hắn lại chưa từng ngẩng đầu nhìn một cái.

Chỉ nghiêm túc cắt thịt bò của mình.

bước chân Tô Yên dừng lại.

Vốn dĩ muốn đi ra cửa, cô lại thay đổi phương hướng, đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống ghế dựa ở đối diện.

Người đàn ông dừng động tác cắt thịt bò một chút.

Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt hắn đen nhánh, không hề gợn sóng.

Sau khi nhìn thoáng qua, hắn lại cúi đầu, tiếp tục cắt.

Hắn giống như là thích cắt xong hết sau đó mới ăn.

Tô Yên nhìn bộ dáng hắn cắt thịt bò.

Mấu chốt là từng miếng được cắt ra thế nhưng có độ lớn giống hệt nhau.

Tô Yên bưng sữa bò trước mặt mình lên, uống một ngụm.

Bảo mẫu thực mau bưng một phần thịt bò khác lên.

Cô cắt một miếng.

Hai người vẫn duy trì an tĩnh.

Từng người ăn đồ của mình.

Phảng phất là hai người xa lạ không quen biết, trùng hợp cùng ngồi trên bàn ăn cơm mà thôi.

Mười lăm phút sau, nam nhân đối diện xoa xoa khóe miệng, đứng dậy. Cầm lấy áo khoác tây trang, đi ra bên ngoài.

Rốt cuộc, Tô Yên mở miệng

“Đợi đã.”

Bước chân nam nhân ngừng ở huyền quan*.

*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.

Đứng ở chỗ đó.

Chờ cô nói tiếp.

Tô Yên đứng lên, đi qua.

Sau đó ôm hắn một chút.

Nghĩ đến bộ dáng một người vợ tiễn chồng mình đi làm.

Sau đó nói

“Trở về sớm một chút nhé.”

Ngay khi cô ôm lấy người đàn ông, rõ ràng cảm giác được sống lưng hắn cứng đờ.

Mang theo ý kháng cự rõ ràng.

Xem ra, hắn cùng nguyên thân rất ít có tiếp xúc thân thể.

Lời cô vừa ra khỏi miệng, nam nhân không nói lời nào, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Tô Yên chớp chớp mắt, nói

“Hay là, muốn em đi đón anh?”

Tô Yên nói làm người đàn ông lấy lại tinh thần.

Hắn xoay người, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Tô Yên cân nhắc.

Hắn là muốn cô đi đón, hay là muốn tự mình trở về?

Chờ nam nhân rời đi trong chốc lát, cô mới nhớ tới còn có một cái thống tử cần mình đi tìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.