Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Tiểu Hoa căm giận
“Hừ, người xấu!”
Vừa nói vừa cắn một ngụm bánh kem.
Một tên săm trổ cười phá lên
“Bạn nhỏ, không cần nói như vậy. Thúc thúc sao lại là người xấu được?”
Tên còn lại phụ họa, khom lưng vươn tay
“Tới, mau đến trong lòng thúc thúc nào.”
Tiểu Hoa trừng lớn đôi mắt, nước mắt lưng tròng
“Các ngươi muốn làm gì?!”
Giọng nói non nớt, không có một chút lực sát thương.
Một tên xăm trổ ra tiếng
“Bạn nhỏ, giao cặp sách ra đây, chúng ta liền không làm khó ngươi.”
Tiểu Hoa ôm lấy cặp sách mình, nói
“Không được!”
Mặt nó đến bây giờ còn đau đây này.
Không có tiền, còn phải bị bẹo mặt.
Nó không muốn đi!!
Tên còn lại cười như không cười, từng bước ép sát
“Bạn nhỏ không nghe lời, là muốn chịu phạt sao.”
Hình xăm kỳ lân trên ngực cũng chuyển động theo từng bước chân hắn ta.
Vốn dĩ Tô Tiểu Mộng đang uống sữa bò, chú ý tới hình xăm này, sau đó liền bĩu môi.
Nó một chút cũng không muốn để cho người khác vẽ nó ở trên người.
Hơn nữa còn chẳng đẹp chút nào.
Một tên bắt đầu hung tợn lên, muốn dọa đám nhóc con này
“Nói cho ngươi biết! Không nghe lời ta liền bán các ngươi đến vùng núi rừng hoang vu. Mau thành thật cho ta! Giao hết đồ vật đáng giá trên người ra đây!!”
Tô Cổ nghe lời này, vốn dĩ lực chú ý đang ở trên người Tiểu Hồng liền chuyển dời đến trên người hai tên kia.
Hắn đeo lại cặp sách của mình thật cẩn thận, giọng nói lành lạnh
“Đem hết đồ vật đáng giá của hai người các ngươi giao ra đây.”
Vừa dứt lời, hai tên đàn ông kia nhìn lẫn nhau một cái, ha ha ha ha nở nụ cười.
“Đây là đọc sách đọc đến ngu hả?”
Mới vừa nói xong liền nghe được răng rắc một tiếng.
Chỉ thấy đứa trẻ mặc áo bào trắng mắt vàng móc ra một cây gậy sắt.
Hai tên kia liếc nhau một cái.
Tô Tiểu Mộng đi qua, nói giọng nghiêm trang pha chút non nớt của trẻ con
“Kỳ lân trên người của ngươi vẽ không đúng.”
Một tên đàn ông giơ tay muốn bắt Tô Tiểu Mộng.
“Thằng nhóc con như ngươi thì biết cái gì?!”
Lời cũng chưa nói xong, bỗng nhiên liền thấy xuất hiện một cái đuôi giống như là đuôi sư tử, bang một cái quất vào trên mặt tên kia.
Đánh hắn lui về phía sau hai bước.
Tên còn lại ở bên cạnh đã nhìn đến trợn mắt.
Kia, đó là cái thứ gì?!
Có cái đuôi??
Khiếp sợ, không thể tưởng tượng tràn ngập ở trong ánh mắt hắn.
Tô Cổ đi qua.
Tay cầm lấy cặp sách, vung một cái.
Đập trên đầu tên đang ngơ ngác kia.
Hắn nói chuyện thong thả
“Không giao tiền, liền đánh đến khi các ngươi giao thì thôi.”
Năm phút sau.
Trong một con hẻm nhỏ.
Thực an tĩnh.
Cho đến khi ở chỗ rẽ có máu chảy ra.
Nhìn qua đó mới phát hiện trên mặt đất có hai tên đàn ông nằm đó.
Không biết là đau đến hôn mê hay là đã chết.
Chỉ thấy một cậu bé mặc áo bào trắng tóc đen mắt vàng.
Trong tay cầm một con dao nhỏ đang vẽ cái gì đó ở trên người hai tên đàn ông kia.
Mỗi một động tác nhìn qua nghiêm túc cực kỳ.
Chỉ là mỗi lần cậu bé vẽ một chút, trên thân người đàn ông liền xuất hiện một vết thương, máu thi nhau chảy ra ngoài.
Tô Tiểu Mộng rốt cuộc vẽ thêm hai cái sừng hươu vào trên hình xăm kỳ lân của hai tên kia, mỗi người một cặp sừng, cân xứng bình đẳng, chẳng sợ ghen tị.