Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Lúc này mới ném con dao đi, nói
“Vẽ như thế này mới đẹp. “
Bên kia, Tô Cổ đã lột sạch túi tiền của bọn họ.
Được mấy trăm tệ và một hộp thuốc lá đã mở.
Vốn dĩ cho rằng lấy tiền của người khác là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Chỗ nào biết.
Hóa ra hai tên này lại nghèo như vậy.
Thật là vô dụng.
Thôi vậy, về sau vẫn là bán Tô Tiểu Hoa đi.
Hình như có thể bán rất nhiều tiền a.
Tô Cổ thu 500 tệ kia vào.
Hắn nhìn về phía Tô Tiểu Mộng, lại nhìn tác phẩm Tô Tiểu Mộng vẽ.
Ra tiếng
“Vẽ không tệ.”
Tô -họa sĩ- Tiểu Mộng, cũng tỏ vẻ nhận đồng.
Tiểu Hoa ở bên cạnh nhìn chằm chằm bức vẽ kia thật lâu.
“Đây là quỷ vẽ bùa sao??”
Máu me nhầy nhụa, cái gì cũng không thấy rõ.
Tô Cổ sao có thể thốt ra lời khen ngợi vậy?
Lúc này, Tô Cổ nghe được có thứ gì vang lên.
Tô Tiểu Hoa chú ý tới trước.
“Là di động của bọn họ.”
Chỉ thấy di động bị quăng ngã vỡ vụn trên mặt đất không ngừng chấn động.
Tô Cổ cầm lấy, nhìn thoáng qua số điện thoại.
Sau đó, tiếp máy.
Mới vừa nghe, điện thoại bên kia liền truyền đến một trận răn dạy
“Các ngươi đang làm gì?! Sao lâu như vậy mà không tiếp điện thoại?”
Sau đó lại nói tiếp
“Tô Yên đã đi hướng tây rồi, chớ quên chính sự! Mau đi!”
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Tô Cổ nhìn di động, suy nghĩ trong chốc lát.
Lại cúi đầu nhìn hai người đã hôn mê.
Tô Cổ duỗi tay, bóp mặt một tên trong đó.
Tên kia rên rỉ, bị đau đến tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy ba nhóc tiểu quỷ này.
Ký ức nháy mắt tràn tới.
Hắn ta nhanh chóng nói
“Đại ca tha mạng, chúng tôi cũng không dám nữa!!”
Tô Cổ ra tiếng
“Các ngươi tìm Tô Yên làm gì?”
Tên đàn ông kia chỉ nghĩ để Tô Cổ buông tha hắn.
Làm sao còn nhớ rõ ai là Tô Yên?
Liền khóc gào
“Đại ca tha mạng! Chúng tôi thật sự cái gì cũng không biết!! Tha mạng!!”
Tô Cổ vươn ra đầu ngón tay.
Chọ chọc trên trán tên đàn ông đó.
Sau đó ra tiếng
“Ta biết, ngươi đang nói dối.”
Đại hán đang muốn lắc đầu.
Sau đó, chỉ thấy một con rắn vằn đỏ đen to bằng ngón tay cái, theo ngón tay Tô Cổ trườn đến chỗ trán hắn.
Xúc cảm lạnh lẽo, có khi thỉnh thoảng phát ra thanh âm tê tê tê tê tê.
Lúc vươn tới, mắt thường còn có thể thấy được lưỡi rắn.
Tô Cổ
“Còn muốn nói dối?”
Tên kia sợ tới mức mặt trắng bệch, trực tiếp đái ra quần
“Đại, đại, đại ca, tha mạng a!!!!”
Tô Cổ lại hỏi một lần
“Các ngươi tìm Tô Yên làm cái gì?”
Lúc này, tánh mạng đã chịu uy hiếp, còn có cái gì không thể nói?
Ngay lập tức liền khai ra bằng sạch
“Là có người tìm chúng ta! Nói muốn chúng ta bắt cóc một người tên Tô Yên, hắn sẽ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Muốn hai chúng ta diễn một tuồng kịch!!”
Lần này nói chuyện lại lưu loát.
Một chút cũng không nói lắp.
Nói xong, miệng ngăn không được run.
Tô Cổ nghi hoặc
“Là ai?”
“Doãn Hưng!!”
Một tên khác đang nằm ở bên cạnh nhìn trên đỉnh đầu huynh đệ mình có con rắn nhỏ.
Sợ mình cũng liên lụy.
Vội vàng hô một cái tên.
Tô Cổ nghe, không quen biết.
Tô Cổ không quen biết, nhưng Tiểu Hoa lại biết a.
Ánh mắt Tiểu Hoa sáng lên
“Là tình nhân của chị!!”
Tô Cổ quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa
“Tình nhân?”
Tiểu Hoa gật đầu
“Chính là người hôm nay ở quán cà phê gặp mặt với chị a.”