Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Đi tới bên cạnh sô pha Thời Thù đang ngồi.
Sau đó, ra tiếng
“Anh nhớ uống thuốc.”
Nghe được âm thanh, Thời Thù sửng sốt.
Tức khắc quay đầu.
Giây tiếp theo, liền đối diện cùng Tô Yên.
Mà cái túi được đặt trên sô pha, đúng là thuốc hạ sốt.
Ánh mắt Thời Thù sáng một chút.
Nhưng mà thực mau, thanh âm Tô Yên lại lần nữa vang lên
“Tôi đi trước.”
Thời Thù dừng một chút.
Ánh sáng trong mắt nhanh chóng rút đi.
Sắc mặt hắn mang theo đỏ ửng không bình thường.
Môi mỏng cũng phiếm màu đỏ.
Hắn không nói chuyện.
Chỉ là vẫn luôn nhìn Tô Yên.
Đại khái, ánh mắt Thời Thù quá chuyên chú.
Thế cho nên mỗi một lần đối diện cùng hắn, cô luôn sẽ bại trận, dời đi ánh mắt trước tiên.
Tô Yên lại lần nữa dời ánh.
Tay giấu ở trong tay áo nắm chặt.
Lại nói một lần
“Tôi đi đây.”
Sau đó cô lại cường điệu một lần
“Nhớ rõ uống thuốc.”
Mới vừa nói xong, thuốc đã bị Thời Thù ném đi.
Khẩu khí hắn mang theo tức giận
“Không uống.”
Dứt lời, Thời Thù lại kịch liệt ho khan.
Một trận tiếp theo một trận.
Sắc mặt kia càng ngày càng đỏ ửng.
Tô Yên đi qua dìu hắn.
Kết quả, vừa lúc đến trước mặt hắn, đã bị người ôm, đè ở sô pha.
Có một số người, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
Một giây trước vừa mới cãi lại, hung tợn ném thuốc Tô Yên mua.
Đảo mắt giây tiếp theo, liền ôm Tô Yên không buông tay.
Không ngừng kêu đau.
Thời Thù lông mi run run
“Tiểu Quai, anh khó chịu.”
Hắn chỉ chỉ vị trí ngực mình.
“Nơi này đau.”
Khẩu khí đặc biệt ủy khuất, đặc biệt u oán.
Tô Yên nghĩ tới vừa nãy, trước khi mình đi ra ngoài, bởi vì cô nói câu kia, bộ dáng hắn mặt đầy mất mát.
Cũng là dùng biểu tình như vậy nói với cô, hắn khó chịu.
Một khắc đó, cô thế nhưng cũng cảm thấy rầu rĩ.
Cô cho rằng chính mình cũng sinh bệnh.
Cho nên vừa ra khách sạn liền đi tiệm thuốc gần nhất.
Vốn cũng là muốn xem một chút mình có phải cũng phát sốt bị cảm hay không.
Chỗ nào biết, tra xét nửa ngày, chuyện gì đều không có.
Nếu cô không có chuyện, vậy vì sao nhớ tới bộ dáng hắn mất mát bị thương kia, chính mình cũng có chút khó chịu?
Tô Yên không có suy nghĩ cẩn thận.
Thời Thù ôm cô không buông tay.
Cô sửa sang lại một chút cảm xúc của mình, ra tiếng
“Uống thuốc, sẽ không đau nữa.”
Nói xong, nhìn người kia còn tiếp tục dán cô, hơn nữa còn cự tuyệt uống thuốc.
Cô nâng tay.
Ôm eo Thời Thù.
Một bàn tay liền bế Thời Thù lên.
Đi tới mép giường, lúc đi ngang qua gói thuốc bị ném trên mặt đất, thuận tay nhặt lên.
Sau đó, đặt người ở trên giường.
Chắc là người có sức lực lớn, chính là có chỗ tốt này đây.
Không nghe lời, không uống thuốc, một giây sau liền bế lên giường.
Cô muốn rót cho hắn cốc nước, kết quả lúc này mới phát hiện, mặt đất đầy vụn thủy tinh.
Bàn trà ngoài phòng khách kia cũng đều bị đập đến lõm vào một khối.
Cô nhìn về phía Thời Thù.
Thời Thù lông mi run run, sắc mặt đỏ bừng.
Một bộ bệnh trạng suy yếu, dựa trên người Tô Yên.
Dường như vụn thủy tinh đầy đất kia đều không có nửa xu quan hệ với hắn.
Tô Yên nhíu mày một chút.
Nâng tay phải Thời Thù lên.
Ân, cái vết xưng như màn thầu kia thật vất vả tiêu đi, giờ lại lần nữa tròn lên.
Cũng không biết hắn rốt cuộc dùng bao nhiêu lực.
Chỗ cổ tay sưng so với trước còn lợi hại hơn.
Đỏ bừng a đỏ bừng, như là đào mừng thọ vậy.
Thời Thù lúc này sớm đã không còn bộ dáng ghê gớm như vừa rồi.
Nói chuyện đều mềm yếu rất nhiều.
Nhưng mà lời nói ra, thực vô lại
“Em đều mặc kệ anh.”
Một bộ dáng rất khổ sở.
NgưỜI không biết, còn tưởng rằng là Tô Yên làm hắn thành như bây giờ.