Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, trầm mặc một cái chớp mắt.
Cô đứng dậy, muốn đi vào phòng bếp.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Thời Thù kéo lại tay Tô Yên.
“Em đi đâu?”
Hắn như là cô vợ nhỏ, thật cẩn thận dò hỏi.
Tô Yên nắm tay hắn, nhét xuống phía dưới chăn.
“Đi phòng bếp.”
Cô trả lơi, Thời Thù không nói gì.
Chỉ là đôi mắt vẫn luôn dõi theo Tô Yên đi vào phòng bếp.
Cho đến khi cô cầm một chai nước khoáng trở về.
Ngồi ở mép giường, vặn bình nước ra.
Dựa theo hướng dẫn của thuốc hạ sốt, cho hắn uống mấy viên thuốc.
Đưa qua
“Uống thuốc.”
Thời Thù lúc này rất ngoan ngoãn.
Thành thành thật thật há mồm.
Nuốt thuốc xuống.
Uống xong, vẫn trợn tròn mắt, nhìn Tô Yên chăm chú.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Nói
“Uống thuốc xong, hẳn là phải ngủ một giấc.”
Thời Thù mắt rung rung, thanh âm suy yếu
“Anh ngủ, em sẽ rời đi.”
Tô Yên trầm mặc.
Nhìn sắc mặt hắn ửng hồng.
Cô vén kỹ chăn cho hắn.
Lúc này mới ra tiếng
“Tôi không đi.”
Thời Thù lại nói
“Chờ anh tỉnh lại, em vẫn sẽ đi.”
Lúc này, Tô Yên không nói lại.
Thời Thù duỗi tay, giữ chặt cô.
Cũng không biết có phải cố ý hay không.
Mỗi một lần hắn muốn lôi kéo Tô Yên, sẽ luôn dùng tay phải.
Chỗ phồng lên trên cổ tay kia liền nhiều lần lắc lư trước mắt Tô Yên.
Dù cô muốn hất tay hắn ra, cũng phải suy xét xem có thể lại làm hắn bị thương hay không.
Ngón tay Thời Thù khớp xương cân xứng lại thon dài.
Thật xinh đẹp.
Nhưng cổ tay hắn lại xưng u to, thành công trở ngại thưởng thức đối với bàn tay xinh đẹp.
Thời Thù thấy Tô Yên không nói lời nào, cũng buông hạ đôi mắt.
Trên mặt tràn đầy mất mát.
Sau đó, không biết là vì uống thuốc hay là bị ốm nặng.
Thời Thù nói chuyện có chút run run
“Em, em vì sao không cần anh?”
Tô Yên nghe giọng hắn càng thêm suy yếu.
Sắc mặt có chút nghiêm túc.
Duỗi tay, sờ sờ chán hắn, nóng bỏng như cũ.
“Anh làm sao vậy?”
“Lạnh.”
Ánh mắt Tô Yên đảo qua căn phòng này.
Hiện tại là mùa hè.
Làm sao có thể chăn dày đây?
Cô nhìn điều hòa, chỉnh độ ấm đến 35 độ.
Thấy hắn còn run.
Cô cúi người, ôm lấy hắn.
Tô Yên ra tiếng
“Chờ độ ấm cao lên, thì sẽ tốt chút.”
Thời Thù vừa thấy, cũng muốn duỗi tay từ trong chăn ra, ôm lấy Tô Yên.
Kết quả mới vừa động, Tô Yên trực tiếp nhét tay hắn trở lại trong chăn lần nữa.
“Ngủ.”
Thời Thù lúc này mới thành thật.
Gật gật đầu.
Thật sự nhắm hai mắt lại.
Sau đó, Tô Yên liền duy trì tư thế ôm này, vẫn luôn ngây người bốn giờ đồng hồ.
Trong phòng độ ấm đang lên cao.
Thời Thù không ngừng ra mồ hôi, Tô Yên cũng ra mồ hôi.
Lúc Thời Thù tỉnh lại, liền thấy được Tô Yên đang ôm chặt lấy hắn.
Mũ lưỡi trai trên đầu cô có chút buông lỏng.
Cũng không biết cô ngủ từ khi nào rồi.
Thời Thù giật giật, mũ lưỡi trai liền rơi xuống dưới.
Sợi tóc tản ra.
Thời Thù sửng sốt.
Lại nhìn bộ dáng cô.
Bởi vì ra mồ hôi, lớp phấn dịch dung bị cọ dính lên trên chăn.
Thời Thù không hề có ghét bỏ.
Ôm Tô Yên gắt gao, như ôm được bảo bối vậy.
Hắn nhìn tư thế Tô Yên ngủ không thoải mái, vốn là muốn ôm cô đến trên giường.
Kết quả, tay vừa mới chạm lấy bả vai cô, Tô Yên liền tỉnh.
Đại khái tỉnh lại theo phản ứng bản năng.
Một giây sau, tay cô liền kiềm chế cánh tay Thời Thù.
Dùng sức.
Thời Thù kêu lên một tiếng.
Đỏ ửng trên mặt bởi vì ra mồ hôi hiện giờ đang cấp tốc rút đi.
Trở nên trắng bệch.