Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Lần này, Thời Thù rốt cuộc ngoan ngoãn ăn cháo.
Tô Yên nhìn miệng vết thương kia, lại nhìn Thời Thù một cái.
“Tay phải anh không thể lại dùng lực.”
Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên
“Tiểu Quai ở lại, trông anh thật kỹ vào.”
Tô Yên trầm ngâm trong một cái chớp mắt, lắc đầu
“Em còn có việc phải làm.”
Thời Thù sửng sốt,
“Tiểu Quai?”
Tô Yên không có che dấu, ra tiếng
“Em còn phải đi học, hôm nay là thứ bảy, ngày kia phải khai giảng.”
Ánh mắt Thời Thù dừng ở chỗ ngực Tô Yên.
Ân, Tiểu Quai hẳn là không có lừa hắn.
Dù cô đang buộc ngực, nhưng là một chút nhô lên cũng không có, bằng phẳng.
Thời Thù suy nghĩ trong chốc lát.
Hắn ho khan hai tiếng
“Tiểu Quai tên gọi là gì?”
Cô ra tiếng
“Tô Yên”
Thời Thù lại hỏi
“Bộ dáng thật của Tiểu Quai trông như thế nào?”
Tô Yên dừng một chút.
Ánh mắt Thời Thù buông xuống, kéo tay Tô Yên.
“Tiểu Quai không tin anh?”
Tô Yên lắc đầu
“Không có.”
Cô lấy thân phận Tinh tới tiếp xúc hắn.
Bộ dáng thực của mình là bí mật.
Cũng là vì bảo đảm cô có được một cuộc sống an ổn.
Mới cố ý tách sạch sẽ hai loại thân phận Tinh cùng Tô Yên.
Nhưng hắn là Thời Thù.
Rất kỳ quái, mình không phòng bị hắn.
Có lẽ, là ánh mắt hắn nhìn về phía cô, không có một tia ác ý.
Cũng có lẽ, Thời Thù đối với cô là không giống những người khác.
Tô Yên đứng dậy, đi đến phòng tắm.
Sau đó, nghe tiếng được vòi nước rào rào.
Chờ đến khi Tô Yên xuất hiện.
Lộ ra bộ dáng chân thật ngày thường.
Trên má trắng nõn còn mang theo bọt nước chưa lau khô.
Đôi mắt long lanh chớp chớp, sợi tóc bị cô cài lại ở sau tai.
Một khuôn mặt đẹp, mang theo một chút non nớt còn chưa rút đi, xuất hiện ở trước mắt Thời Thù.
Tô Yên ra tiếng
“Bộ dáng chân thật của em.”
Thời Thù ngồi ở trước bàn ăn, nhìn đến ngây người.
Hồi lâu sau, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Tô Yên.
Ở trên má trắng nõn nộn nộn của cô hôn một cái.
“Tiểu Quai lớn lên thật là đẹp.”
Tô Yên nhìn Thời Thù một chút.
Cô lớn lên đẹp.
Nhưng mà, nếu luận về tinh xảo.
Ai có thể so được với gương mặt này của Thời Thù chứ?
Tiểu Hoa thở dài.
Cảm thán một tiếng tình yêu vĩ đại.
Thời Thù đại nhân mỗi ngày nhìn gương mặt kia của mình, thế nhưng còn cảm thấy ký chủ lớn lên thật là đẹp.
Đương nhiên không phải ký chủ xấu.
Chỉ là so sánh, Thời Thù đại nhân quá tinh xảo tuấn mỹ.
Thời Thù còn đang muốn hôn hai cái.
Tô Yên liền bưng kín miệng hắn.
Ngăn động tác hắn lại.
Nhìn thoáng qua thời gian, bất tri bất giác đã 10 giờ tối.
Cô nói
“Đã khuya, em phải về.”
Thời Thù chỗ nào chịu thả người?
Ngay khi cô dứt lời, hắn lại ho khan thanh lên.
Đầu dựa ở trên vai Tô Yên, một bộ dáng thực suy yếu, thực mong cô chiếu cố.
“Tiểu Quai, em ở cùng anh đi.”
Thanh âm kia nhẹ nhàng rơi xuống.
Tiếng nói của hắn, cứ như vậy gõ vào trong lòng cô một chút một chút.
Hắn một người lớn như vậy, lúc không có cô, hắn cũng có thể sống tốt sao?
Cô biết, dù là không có mình, buổi sáng ngày mai hắn cũng sẽ không phát sốt đến nguy hiểm.
Nhưng là, Tô Yên nhìn thoáng qua, cổ tay sưng đỏ kia.
Lại nhìn bộ dáng hắn ăn vạ mình.
Cô vẫn không có kiên quyết cự tuyệt hắn.
“Em chờ anh ngủ.”
Ngữ điệu cô mềm ấm, như là ngày thường nói chuyện.
Thời Thù do dự một cái chớp mắt, gật đầu
“Được.”
Sau đó, hắn bị bắt nằm ở trên giường.
Ba phút sau, đồng chí nào đó đang nhắm mắt ngủ, lại mở mắt.
“Anh muốn ngủ chung cùng Tiểu Quai.”