Edit: Vio
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lắc đầu
“Chờ anh ngủ, em phải về.”
Thời Thù lông mi run run
“Vậy, Tiểu Quai nằm cùng anh trong chốc lát, được không?”
Nói xong, hắn lại nâng lên tay phải bị thương tròn trịa kia, giữ chặt Tô Yên.
Dù cho không nhìn mặt mũi Thời Thù, cũng nên thương cái tay xưng vù này a.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn là nằm lên trên giường.
Thời Thù nhanh chóng liền gắt gao ôm Tô Yên tới trong lòng ngực.
Trong phòng dần dần an tĩnh lại.
Trừ bỏ tiếng hít thở, thì không nghe được bất luận động tĩnh nào khác.
Hắn tựa hồ là thật sự rất mệt.
Ôm Tô Yên trong chốc lát đã ngủ rồi.
Vì để hắn ngủ ngon một chút.
Tô Yên vẫn luôn tùy ý hắn ôm.
Vẫn không nhúc nhích.
Ước chừng giằng co nửa giờ sau.
Cô nhìn thời gian, đã khuya.
Liền muốn rời giường rời đi.
Kết quả, cô vừa động, lúc này mới phát hiện, hắn ôm thật chặt, trừ phi đánh thức hắn dậy, bằng không, căn bản thoát không được.
Cô chớp chớp mắt.
Nhìn người nào đó đã lâm vào ngủ say.
Thoáng dùng sức, tránh một chút.
Ngủ Thời Thù nhíu mày một chút, lông mi đen nhánh rung động.
Tựa hồ muốn tỉnh lại.
Lẩm bẩm
“Tiểu Quai, đau.”
Tô Yên lập tức thả lỏng lực đạo.
Cô nhìn cổ tay tròn trịa kia của hắn.
Cuối cùng, vẫn là nằm trở về chỗ cũ.
Tùy ý hắn ôm, ngủ thôi.
Đi là đi không được.
Chỉ có thể ngủ như vậy.
Chờ đến hừng đông ngày mai lại nói.
Thời Thù khó có được một giấc ngủ ngon lành.
Một mạch đến hừng đông.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, nhìn thấy trong lòng mình có một người.
Gương mặt trắng trắng mềm mềm, cứ như vậy ngã vào trong lòng ngực hắn.
Vô hại mềm ấm, bộ dáng tùy ý.
Khóe môi hắn nhịn không được cười nhẹ.
Cúi đầu, đặt môi ở trán của cô.
Cuối cùng cũng bắt người tới tay a.
Mỗ đồng chí nọ dùng mưu kế lừa gạt, phương thức làm nũng kêu đau đáng xấu hổ, không những cảm thấy mất mặt mà còn cho rằng vinh quang, tươi cười tràn đầy vui vẻ.
Hắn nắm lấy tay Tô Yên, tinh tế vuốt ve.
Làn da cô thực tốt, trắng nõn tinh tế.
Chỉ là hắn vuốt lòng bàn tay cô.
Có một lớp chai mỏng.
Cô hẳn đã chịu khổ rất nhiều.
Cô gái của hắn, rất lợi hại.
Hắn nắm tay cô, hôn xuống một cái vào lòng bàn tay.
Không biết có phải do động tác hắn quá lớn hay không.
Thế cho nên Tô Yên tỉnh dậy.
Mở to mắt, liền thấy hắn thâm trầm say mê hôn tay mình.
Ánh mắt Tô Yên dời đi, nhanh chóng rút tay mình về.
Thời Thù sửng sốt.
Ngẩng đầu.
Mới phát hiện cô đã tỉnh.
Sau đó, hắn liền dính qua.
Chỉ là động tác Tô Yên còn nhanh hơn cả hắn.
Cô thực mau ngồi dậy, xuống giường.
Đứng ở mép giường, duy trì một khoảng cách cùng Thời Thù.
Lúc này mới ra tiếng
“Nhìn dáng vẻ của anh đã hết sốt rồi.”
Thời Thù lúc này, có muốn giả vờ cũng không được nữa.
Hắn ra tiếng
“Tiểu Quai, anh đói bụng.”
Tô Yên
“Anh có thể kêu trợ lý chuẩn bị cho mình.”
Thời Thù duỗi tay giữ chặt Tô Yên
“Tiểu Quai ăn cùng anh đi.”
Tô Yên lắc đầu
“Em phải đi về.”
Thời Thù ánh mắt sáng quắc
“Tiểu Quai cùng anh cơm nước xong lại đi, được không?”
Tô Yên lại lần nữa lắc đầu.
Thời Thù đang muốn nói chuyện.
Tô Yên đánh gãy
“Ăn xong cơm sáng, anh còn sẽ có nhiều lý do khác để em lưu lại cùng anh tiếp tục ăn cơm trưa cùng cơm chiều.”
Sau đó, sẽ lặp lại như chuyện đêm qua.
Như vậy, cô rất có thể sẽ đi không được.
Tô Yên nói nghiêm túc.
Thời Thù bất đắc dĩ.
“Tiểu Quai thông minh như vậy, không tốt a.”
Đường lui bị phá hỏng, dù có giả vờ như thế nào cũng đều uổng phí.