Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhiễm Thất ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt còn có chút non trẻ của thiếu niên. Thiếu niên nhu nhược trong trí nhớ hôm nay đã trở thành chúa tể một phương. Hắn có năng lực, có tâm tính, chẳng qua còn thiếu thêm vài phần tôi luyện mà thôi.
Sở Giác không biết cô muốn làm cái gì, nhưng bị hoàng tỷ nhìn như vậy, đáy lòng của hắn ngoại trừ có cảm giác quen thuộc còn hoảng hốt nhiều hơn.
Hắn rất sợ hoàng tỷ thất vọng với hắn.
Hoàng tỷ đối với hắn mà nói, vừa là phụ vừa là mẫu. Huống chi, là sợ dây thừng mang hắn từ trong vũng bùn đi ra, cô là thân nhân duy nhất của hắn. Tựa như có hoàng tỷ, hắn sẽ rất yên tâm, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày hoàng tỷ sẽ từ bỏ hắn.
“Sở Giác, ta hỏi ngươi, đạo làm vua, là làm như thế nào?” Hồi lâu, hắn nghe thấy hoàng tỷ nhẹ nhàng hỏi hắn, biểu tình nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, giống như coi hắn là một vị quân vương có thể chính thức một mình đảm đương mà nói chuyện.
Sở Giác có chút bối rối, lúc trước hắn đã quen được hoàng tỷ che chở, rất nhiều chuyện đều do hoàng tỷ của hắn giải quyết, hắn căn bản cũng không cần quan tâm quá nhiều.
Mà hôm nay đăng cơ, trở thành hoàng đế, nhưng quyền hành cũng chẳng ở trên tay hắn.
Vì vậy, hắn cũng chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn, rất nhiều chuyện kỳ thật đều do Bùi Đình xử lí. Những đại thần kia trình tấu chương lên cho cho hắn chẳng qua chỉ là hình thức thôi cũng không nói quá. Bên trong căn bản không viết cái gì hữu dụng cả. Hữu dụng nhất ước chừng chính là tấu chương vạch tội Bùi Đình.
Nhưng hắn cũng vui vẻ. Hắn không có chí hướng gì rộng lớn, có lẽ thời gian qua đã quen có người che chở, ngược lại lúc này lại để cho hắn một mình đảm đương như vậy thì thật sự không quen. Hắn ước gì mọi chuyện đều giao cho Bùi Đình đi làm, bởi vì quản lý một quốc gia đối với hắn mà nói thật sự quá khó khăn.
Cho nên, lúc hoàng tỷ lần đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi hắn vấn đề thâm sâu như vậy, hắn nhất thời đáp không được. Trong mắt mang theo sự bối rối cùng cấp bách, nhìn về phía Bùi Đình đang im lặng bên cạnh mà xin giúp đỡ.
“Không cần nhìn hắn! Hắn không giúp được ngươi!” Nhiễm Thất thấy thế trực tiếp dùng âm thanh lạnh lùng nói, ý tứ bao hàm trong mắt còn mang theo chút ít uy hiếp nhìn về phía Bùi Đình.
Bùi Đình một bên đang muốn mở miệng cũng không có tức giận, hắn cười cười, trả lời lại Sở Giác bằng một ánh mắt lực bất tòng tâm.
Trong nháy mắt, Sở Giác trầm xuống, không nghĩ tới người như Bùi Đình lại còn biết sợ hoàng tỷ. Hắn thật sự đã nhìn lầm y! Vốn đang trông cậy vào Bùi Đình sử dụng mỹ nam kế, giúp hắn gian dối mà rời đi!
Kỳ thật ngay từ đầu hắn còn cảm thấy oán giận Bùi Đình, cảm thấy hắn lại khiến cho hoàng tỷ khổ sở như vậy. Hắn nên hận, nhưng mà sau khi ở chung, hắn ngược lại cảm thấy Bùi Đình trong chuyện này cũng không đáng giận. Tính cách hắn đã là như vậy, hoàng tỷ sai ở chỗ cô căn bản không nên yêu một người như vậy. Bùi Đình quá mức lãnh huyết, giống như là đối với bất kỳ ai, đều không có bất cứ cảm tình gì.
Chẳng qua nhìn bộ dạng này, hẳn là đang chạy khỏi hoàng tỷ?!
Hắn vắt hết óc hồi tưởng lại kiến thức đã xem trên sách, gập ghềnh nói: “Đệ...đệ cảm thấy nền chính trị nhân từ rất được...Đúng, đối với dân chúng tốt, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, cho nên, cho nên chỉ cần...Chúng ta đối với dân chúng tốt, bọn họ sẽ...”
Nhiễm Thất không đợi hắn nói xong trực tiếp đánh gãy lời hắn. Cô cười khẽ, ý tứ trong giọng nói cư nhiên hết sức châm chọc: “Nền chính trị nhân từ?”
Cô đột nhiên cười to, môi hồng răng trắng, khuôn mặt yêu dã lộ ra sự xinh đẹp đặc biệt chói mắt, Sở Giác nhìn đến ngây người. Hắn biết rõ hoàng tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng không nghĩ tới lại tuyệt sắc như vậy.
Mà ngay cả Bùi Đình, cặp mắt đạm mạc từ trước đến nay đột nhiên trở nên thâm thúy u ám.
“Thật sự là ngu xuẩn mà...Đệ đệ của ta...” Nhiễm Thất ngừng lại, trên mặt mang theo sự khinh thường mạnh mẽ, lạnh giọng nói với hắn:“Ta không nghĩ tới, một năm trôi qua ngươi vẫn ngây thơ như thế!”