Nam chủ, nữ chủ mau click back!

Chương 15: Chương 15: Bạch thiên thần




“Thư ký Mạc, đây sẽ là bàn làm việc của cô sau này, tuy chỉ có một tuần hợp tác nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt.” Quản lý nhân sự Trần Ninh Hoa đưa tay nâng kính, hòa nhã bắt tay với Mạc Linh.

“Vâng, tôi rất vui được đến Mạc thị làm việc, hy vọng sau này giúp đỡ nhiều hơn, quản lý Trần.” Mạc Linh rất thích những người vừa lịch sự vừa có tác phong có trách nhiệm như Trần Ninh Hoa này, cho nên đối mặt nói chuyện cũng rất hợp ý.

“Cứ gọi tôi Ninh Hoa là được, tôi có thể gọi cô là Linh nhi không?” Trần Ninh Hoa mỉm cười, khuôn mặt tròn tròn trắng trắng như có thể búng ra sữa.

“Được, Ninh Hoa!” Mạc Linh tất nhiên không từ chối, sảng khoái đáp ứng.

Hai người lại nói thêm vài câu thì một vị thư ký chạy đến, nhanh chóng kéo cô đi. Cô cũng chỉ kịp vẫy tay với Trần Ninh Hoa liền chạy chậm theo sau hắn.

Cũng không lạ gì khi họ đối xử rất bình thường với cô chứ không ghét bỏ. Hôm qua ông Mạc vừa nhờ vả, hôm nay ông đã sắp xếp xong mọi chuyện, còn phong tỏa tin tức cô cùng ông về nước, thậm chí cô đến công ty làm việc cũng không ai hay biết.

Cũng một phần là nhờ cô thay đổi phong cách một chút. Quần áo công sở điển hình áo trắng váy đen, tóc búi cao gọn gàng, còn thuận tay đeo một cặp kính ngụy trang, trang điểm cũng không loè loẹt, nhìn qua rất nghiêm túc nhưng cũng không nhàm chán. Cô hoàn toàn tự tin mình sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện, ngoại trừ nam nữ chủ trong công ty...

Chắc cũng không trùng hợp thế đâu nhỉ?

Mạc Linh tự giễu cợt, cô đâu còn là nữ phụ Mạc Linh, cô hiện tại đang là nữ chủ trong câu chuyện ngôn tình của riêng mình, nơi đó có gia đình cô trân trọng, có bạn trai cô yêu thương, còn có rất nhiều người bạn tốt, thử hỏi có mấy nữ chủ hạnh phúc được như cô chứ?

Nhưng mà... cô nhớ sau chuyện Mạc Linh tự tử không thành thì chạy theo trả thù nữ chủ, sau đó tận mắt nhìn nữ chủ cùng người cô thầm yêu XXOO mà bản thân chỉ có thể trơ mắt ếch quan sát.

Ai nha, hình như sau khi Châu Quang Khải hoàn thành bộ phim thần tượng nào đó thì đến công ty, chứng kiến nữ chủ bị nữ phụ là cô bắt nạt đến run run khóc thì đau lòng kéo nữ chủ đi, còn nhân tiện trừng phạt nữ phụ một chút. Rồi... nữ chủ cầu xin giúp cô, hắn tức giận kéo nữ chủ vào phòng nghỉ của riêng hắn, tiến hành một hồi phong tình, còn rất thấu hiểu nhân không khóa cửa, cố ý để Mạc Linh nhìn thấy.

Đáng tiếc, lần này cô sẽ làm cho bọn họ XXOO, nhưng đừng hòng cô hành động ngu ngốc ở giữa công ty, cô còn nhờ nó kiếm tiền mua tiểu thuyết nha, lần trước sang Nhật đã làm cô cạn máu rồi. Dù Ken có nói sẽ trả thay, nhưng đây là sở thích của cô, không lý gì cô lại ngồi không hưởng được.

Vừa nghĩ tới Ken, vẻ mặt cô đang trầm tư bất chợt mềm mại rất nhiều, khóe mắt còn mang theo tiếu ý, khiến những người xung quanh nhìn thấy đều ngốc ngốc đứng. Bọn họ chưa từng nhìn thấy mỹ nữ nào ôn nhu như vậy nha, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.

Trong lúc Mạc Linh tràn ngập trong hường phấn thì thư ký kia vẫn kéo cô đi thoăn thoắt, một lúc sau liền dừng lại ở trước một căn phòng, đẩy cô ra trước, gõ cửa.

“Bạc tổng, tôi dẫn thư ký mới đến.” Hắn còn rất quan tâm quay sang vỗ vai cô “Thư ký Mạc, cố gắng nhé!”

Mạc Linh bị hắn vỗ về thực tại, lúc nhận ra thì chợt nghe thấy thanh âm trầm trầm quyến rũ từ sau cánh cửa gỗ truyền đến cho phép tiến vào, tim cô không hiểu sao liền đập nhanh hơn mấy nhịp, hồi hộp đẩy cửa bước vào.

Đây là ngày đầu tiên đi làm, cô không được xao lãng, thật là, cũng tại cái tên Kanato Ken kia khiến cô nghĩ lung tung rồi.

Căn phòng khá lớn, bên trong trang trí như một phòng làm việc điển hình. Người ngồi cạnh bàn làm việc đối diện với cô vẫn đang cúi đầu xử lý văn kiện, ánh nắng từ cửa kính chạm trần phía sau chiếu lên hắn, tạo ra một quầng sáng nhàn nhạt ấm áp, theo như cô thấy là vậy.

“Cô là thư ký mới phải không? Tôi sẽ đưa cô danh sách những việc cơ bản cần nhớ, dù sao cũng không làm việc lâu, tôi không yêu cầu cô quá hoàn mỹ, cô đừng làm rối việc của tôi là được.” Bạc tổng không ngẩng đầu, tay trái đẩy một tờ giấy ra trước, tay phải vẫn đang xoay không ngừng trên giấy.

“Vâng, tôi hiểu, Bạc tổng.” Mạc Linh dùng đầu ngón chân cũng biết Bạc tổng này chính là nam chủ Bạc Ngưng Thần nổi tiếng ác quỷ trong số những nam chủ của Bạch Liên Hoa, nhưng cũng là người đối xử với ông Mạc “nhẹ nhàng” nhất sau khi Mạc Linh bị họ xử lý.

Hừ, uổng công cha cô lo lắng cho hắn như thế, bị hắn quay lại đâm một nhát đau đến xương tủy, cuối cùng lên cơn đột quỵ, tập đoàn Thu Nguyệt liền là của hắn, Mạc thị cũng trở thành nơi vui chơi của nữ chủ.

May mắn Bạch Liên Hoa cũng không phải loại giả tạo, mà là thật sự ngây thơ, si ngốc bị ném qua tay nhiều người, cô không rõ những vị nam chủ tài năng kia có yêu cô ấy sâu đậm không, nhưng cô biết bộ tiểu thuyết này có hơn 80% là thịt, thịt và thịt.

Được rồi, thật ra vừa hay đúng ý cô, cho nên nó mới được liệt vào danh sách những bộ NP cô thích.

“Vậy cô có thể rời đi rồi, khi nào cần tôi sẽ gọi.”

“Vâng, tôi xin phép.” Mạc Linh cúi người nhận lấy danh sách, nhanh chóng xoay người bước ra ngoài, không hề nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Bạc Ngưng Thần phía sau cánh cửa.

Trở về bàn làm việc, Mạc Linh bắt đầu theo danh sách chuẩn bị cho công việc hôm nay. Dù sao cô chỉ chuyên về marketing, bảo cô làm thư ký thật sự là có chút cố hết sức, nhưng ông Mạc đã tin tưởng cô, cho nên cô phải cố gắng!

“Này, cô có nhìn thấy thư ký mới đến không? Nghe nói là rất đẹp.” Nữ nhân A nói.

“Ừm, tôi thấy lúc nãy đấy, cứ ngỡ là vịt con xấu xí, không ngờ lại là thiên nga, có điều nhìn qua khá cổ hủ...” Nữ nhân B bàn tán.

“Các người biết cái gì, đó là khí chất thanh thuần của nữ nhân sạch sẽ! Thật sự muốn kéo cơ thể nhỏ nhắn ấy vào lòng ôm thật chặt!” Nam nhân C cảm thán.

“Đồ ngốc! Tôi nghe nói cô ấy có quan hệ gì đó với Mạc tổng, dám đụng vào thì... roẹt!” Nam nhân D đưa tay kéo ngang cổ, còn khoa trương trợn mắt há mồm.

Trong khi mọi người còn đang họp chợ ở bên đây thì bên kia, Mạc Linh chạy đi chạy lại chuẩn bị đến bở hơi tai. Do cô không biết đường, lại chưa quen việc nên phải tốn sức hơn mọi người rất nhiều. Nhưng cũng đành chịu, sau này cô tìm một công việc thiết kế rồi ngồi một chỗ là được, như thế liền rảnh nợ.

Suy nghĩ tuy vô cùng phong phú, nhưng Mạc Linh vẫn duy trì mặt than nghiêm túc sắp xếp tài liệu cho cuộc họp sắp tới. Khả năng thích ứng của cô quả nhiên không tầm thường.

“Linh? Sao em lại ở đây?” Thanh âm nhẹ như gió thổi vào tai Mạc Linh.

Người có thể nhận ra cô, còn là nữ hình như chỉ có một người.

“Bạch Liên Hoa, lâu quá không gặp.” Không cần soi gương cũng biết hiện tại mặt cô rất khó coi, nhưng nếu không làm biểu tình này thì sẽ bị nghi ngờ.

Trước mặt Mạc Linh là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc vàng cuộn sóng, khuôn mặt luôn mang theo ý cười dịu dàng, trên người mặc một bộ váy hồng phấn, làm cô tưởng như mình vừa nhìn thấy thiên thần lạc lối xuống Trái Đất.

Đây cũng chính là nữ nhân cô nhìn thấy trong quán nước ngày trước đây mà, lúc trước chỉ lén lút nhìn nên không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng bị tấn công ánh sáng chính diện thế này... Không được, khóe môi ướt!

Mạc Linh không dấu vết cúi đầu lau đi dòng nước khả nghi, sau đó tươi cười như xuân về hoa nở, dọa cho Bạch Liên Hoa ngây người sửng sốt.

“Linh nhi, em bị sốt sao?” Bạch Liên Hoa chạy đến, bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh đặt lên trán cô.

“...” Hiện tại muốn cười với mỹ nữ một cái cũng thật khó khăn a!

Tác giả có điều muốn nói:

Bạch thiên thần xuất hiện! Mạc Linh chính thức bước vào hành trình (vô tình) thay đổi vận mệnh của nữ phụ, chương sau lại nói tiếp!

Khụ, còn chuyện này nữa, sắp tết rồi, không biết ta có tg để viết k, mà qua tết lịch của ta cũng đổi một chút, do cuối cấp nên chỉ đành như vậy, xin lỗi mọi người *cúi đầu* hy vọng mọi người đừng ghét bỏ π∆π

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.