P/s: Hình ảnh chỉ mang tính chất moe quá đáng =))
“Em thật sự không sao chứ? Lần trước em rơi xuống nước làm chị lo lắm, còn nghe mọi người nói em sắp chết rồi!” Bạch Liên Hoa thật lòng nói, nhưng nội dung câu nói lại có thể khiến cho Mạc Linh hộc cả máu, đúng là nữ chủ nữ phụ trời sinh chính là khắc tinh a!
“Tôi không sao, cô cứ làm việc của mình đi, đừng lo chuyện thị phi.” Mạc Linh đen mặt thẳng thừng đuổi khách.
Bạch Liên Hoa ôm tâm trạng lo lắng bị Mạc Linh bắt rời đi. Hẳn là Bạch Liên Hoa còn phải đến gặp Bạc Ngưng Thần để bàn về dự án phim mới, quá trình dụ dỗ nữ chủ vào con đường sắc tình của Bạc quỷ súc chính là bắt đầu từ đây nha.
Mạc Linh cả ngày dài chạy chỗ này đến chỗ kia, đến cuối ngày cũng không gặp lại Bạc Ngưng Thần, chỉ thấy Bạch Liên Hoa hai tay ôm lấy trái tim bước nhanh trở về, trên mặt còn có một tầng hơi nóng đỏ ửng khả nghi.
Mạc Linh đưa tài liệu cuối cùng cho vị thư ký lúc sáng dẫn cô đến phòng Bạc tổng, hoàn thành xong danh sách, dọn dẹp mặt bàn đầy giấy, đầy mặt hạnh phúc chạy ra khỏi công ty.
“Linh? Em làm gì ở đây thế?” Mạc Linh vừa bước ra khỏi cửa liền nghe tiếng gọi, hai chân cong lên làm tư thế chạy chợt khựng lại, nhìn qua rất buồn cười.
“A? Là anh? Anh làm gì ở đây thế?” Mạc Linh đồng dạng ngơ ngác đặt câu hỏi.
Hoàng Ngôn Đằng vốn đã rất nỗ lực nghẹn cười, chỉ là nhìn vẻ mặt nghi vấn của cô khiến hắn muốn nghiêm túc trả lời cũng không được, tiếng cười không chút trở ngại bật ra, đến cả Mạc Linh đứng cách đó hai thước còn có thể nghe thấy.
Mạc Linh nhìn hắn ôm bụng cười, còn rất khoa trương phẩy phẩy tay ra sức hít thở, cũng không nhịn được cười theo.
Ở phía sau Hoàng Ngôn Đằng, vài nam nhân mặc âu phục đen sang trọng bị bộ dạng hiện tại của hắn dọa cho cứng người, tự hỏi hôm nay hắn bị sốt sao. Nhưng dù sao bọn họ cũng không thể cắt ngang nên đành đứng yên ở cách đó một khoảng vừa đủ để quan sát hắn vừa không làm cô chú ý.
“Thật ngại quá, tôi đang bận việc, hôm khác cùng nhau ăn một bữa đi!” Mạc Linh thân thiết vỗ vỗ vai Hoàng Ngôn Đằng, sau đó chạy biến.
“...” Hoàng Ngôn Đằng đen mặt, hắn vốn đang định mời cô đi ăn một bữa, không ngờ cô để lại một câu liền chạy biến.
“Hoàng tổng, đã đến sao không vào?” Giọng nói đon đả vang lên bên cạnh.
Hoàng Ngôn Đằng lập tức trở về trạng thái thường ngày, ôn hòa mỉm cười như người sầm mặt lúc nãy là một người nào đó khác.
“Thật ngại quá, để các vị chờ lâu.”
Mạc Linh bước nhanh trên phố, vừa nhìn ngó xung quanh vừa quan sát bản đồ thành phố trên điện thoại.
Trước mặt cô là một quán coffe mới khai trương, trang trí bên ngoài rất tao nhã với tông đen chủ đạo, mặt tiền toàn bộ đều bằng kính khiến cô có thể nhìn thấy bố trí bên trong.
Là sách! Một rừng tri thức bên trong phát ra thứ ánh sáng mời gọi khiến cô mê mẩn, không tự chủ bước vào, đến khi nhận ra thì cô đã an vị ở một chỗ gần giá sách.
Tối hôm qua cô đọc được lời giới thiệu về quán coffe này, ai cũng nhiệt tình đề cử khiến cô tò mò không thôi, cho nên hôm nay liền chạy đến đây.
Trong quán cũng lác đác vài người khách, đa phần là nữ, bọn họ ngồi theo nhóm hai ba người, vừa cầm một quyển truyện vừa âm thầm rút khăn giấy.
Mạc Linh cũng không phải ngu ngốc, lập tức biết được nguyên nhân, hai mắt sáng lên quét về phía kệ sách.
“Chào mừng tiểu thư đến với Ota, hy vọng tiểu thư có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây.” Một phục vụ viên bước đến, một tay đặt lên ngực cúi chào như tư thế tiêu chuẩn của một quản gia “Tiểu thư muốn dùng gì?”
Nam nhân thân hình cao gầy cung kính nhìn cô. Đôi mắt nâu luôn mang ý cười nhợt nhạt, cả khóe môi cũng hơi cong lên, nhìn qua như hắn đang hòa mình vào buổi chiều tà, nhè nhẹ nhưng rất dễ chịu, rất xinh đẹp. Đặc biệt là mái tóc mềm mềm phủ xuống trước trán màu đỏ như mặt trời muộn ấy càng khiến hắn thêm ấm áp.
“Cảm ơn rất nhiều.” Mạc Linh nhận lấy menu, lật lật một lúc rồi gọi thử một ly chocolate nóng.
“Sẽ có ngay đây.”
Mạc Linh thích thú nhìn theo bóng lưng cao ngất của vị phục vụ kia, nhưng rất nhanh liền ném bộ dạng thanh tú của hắn sang một bên, chuyên tâm tìm một quyển truyện ưa thích.
Ở sau bếp, phục vụ viên ban nãy vừa nhìn bóng dáng tìm kiếm của cô vừa thầm cười. Đúng là một vị tiểu thư đáng yêu, thuần khiết, khiến dục vọng chiếm hữu của hắn càng mãnh liệt.
Cùng lên chung một chuyến bay với cô, rồi theo sở thích của cô mở một quán nước nhỏ, cốt yếu cũng chỉ để hắn có thêm cơ hội làm quen với cô mà thôi. Hắn đã điều tra cô rất lâu, đủ để biết được con người hiện tại của cô mới chính là chân thật, không hề đáng ghét như tên họ Khương kia thường lảm nhảm với hắn.
Hắn sẽ không nhường món hời lớn này chạy đi đâu, phải chiếm cô làm của riêng hắn, vừa đạt được mục tiêu chiếm lấy tập đoàn Thu Nguyệt của bạch đạo vừa có một phu nhân danh giá để đám người lăm le vị trí phu nhân của hắn chùn bước.
Hắn sửa sang lại bản thân một chút, bày ra nụ cười như có như không tiêu chuẩn, đem theo ly nước Mạc Linh đã gọi bước ra ngoài.
“Cảm ơn rất nhiều, anh là ông chủ ở đây sao? Anh tên là gì?” Mạc Linh xuất phát từ ý nghĩ ngây thơ sẽ giới thiệu quán nước của hắn cho những người bạn mình đã quen trên mạng, nhân tiện khoe khoang một chút.
“Tôi là Lâm Hoài Nam.” Hắn âm thầm đắc ý, nếu đã đưa đến miệng thì không lý gì hắn lại không nhận rồi “Tôi là người thành phố khác chuyển đến đây định cư, hy vọng sau này giúp đỡ nhiều hơn.”
“Ôi chao, thật sao?” Mạc Linh híp mắt “Sau này cũng mong anh giúp đỡ nhiều hơn cho vị khách tiềm năng như tôi rồi!”
“Hy vọng là vậy, tôi xin phép.”
“À vâng.”
Mạc Linh thưởng thức ly chocolate nóng thơm lừng, hí hửng tiếp tục công việc vĩ đại của mình.
Lâm Hoài Nam bước đầu thành công rực rỡ khiến hắn càng thêm tự tin, không ai, kể cả cô, có thể chống lại sức hấp dẫn của hắn, trận này, hắn thắng là chắc chắn rồi.
(Giai: có vấn đề về thần kinh rồi, lúc đầu theo dõi còn ngầu thế mà hiện tại... ==”)
Tác giả có điều muốn nói:
Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ em gái nhỏ tiến lên thôi :))