Đánh Phùng Thiếu Hiên một trận xong, Bách Nam cảm thấy thoải mái lên không ít.
"Có cần gọi xe cứu thương hộ không?" Cậu nhặt ba lô, vỗ vỗ bụi bẩn rồi mang lại lên lưng.
Phùng Thiếu Hiên vẫn giả chết.
"À, đúng rồi." Bách Nam đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu thản nhiên nói, "Tôi sắp kết hôn với Ban Ngọc, anh ấy rất xinh đẹp lại còn tốt tính, mặt cũng không có thẹo, tôi rất hài lòng, rất thích anh ấy, ừm, anh ấy mặc đồ cũng đẹp hơn cậu."
"Cái gì? Cậu nói cái gì?" Phùng Thiếu Hiên bò dậy, nhe răng há miệng sờ vào chỗ bị đánh, mặt mày nhăn nhúm rống to, "Cậu nói cậu kết hôn với ai? Cậu thích ai?!"
Bách Nam không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay rồi tiêu sái bỏ đi.
"Cmn!" Phùng Thiếu Hiên cởi nút cổ áo sơ mi, chửi tục một tiếng.
,
Hai ngày sau, Bách Đông hẹn Bách Nam đi ăn cơm trưa.
"Có chuyện gì vậy?" Bách Nam vội vàng chạy từ Cổ Vận tới, chỉ kịp ngồi xuống đã nôn nóng hỏi, "Sao lại tìm em gáp thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Trạng thái của Bách Đông tốt hơn lần gặp trước rất nhiều, nghe vậy cười nói, "Đừng vội, anh chỉ muốn gặp em nói lời tạm biệt thôi, anh sắp đi nước ngoài một thời gian, cuối tuần sau sẽ đi."
Bách Nam yên tâm hơn một chút, nghi hoặc hỏi, "Đi nước ngoài? Vậy công việc trong nhà thì sao?"
"Có ba quản lý... Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Tây, anh với ba đã ngồi lại thương lượng một lần, quan hệ xem như đã hoà hoãn." Bách Đông mỉm cười, lấy từ trong túi ra một phần văn kiện và một chiếc hộp, đưa cho cậu, "Hôn lễ của em cũng không biết có về kịp không, những thứ này em cầm trước đi."
"Anh?" Bách Nam nhíu mày, không có ý định nhận.
"Cầm đi." Bách Đông đặt đồ lên bàn, đẩy đến trước mặt cậu, thái độ rất thoải mái, "Lần này anh mang cả Tiểu Bắc đi luôn... Trong khoảng thời gian vừa qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, công việc hay chuyện làm ăn không thể so được với người một nhà. Trước kia anh chỉ lo bận rộn phần mình, lại bỏ mặc các em, là anh không đúng... Chờ anh ra nước ngoài dàn xếp xong sẽ đón Tiểu Tây về bên cạnh. Có anh dạy dỗ chắc sẽ sửa được tính nết vặn vẹo của hai đứa nó. Còn nữa, cảm ơn em đã đồng ý tha thứ cho Tiểu Tây, anh sẽ tuân thủ lời hứa, không để em ấy trở về quấy rầy em."
"Anh cả..."
"Đừng có làm mặt như thế, được rồi, đừng nhăn mặt." Bách Đông ngắt lời cậu, nhoài người qua xoa xoa tóc, "Anh không đi quá lâu đâu, chờ tính nết bọn nhỏ khá lên, anh sẽ trở về."
Bách Nam im lặng một lúc, lại hỏi, "Vậy lần này anh tính đi bao lâu?"
"Chắc là khoảng một năm." Bách Đông trả lời, "Sở dĩ Tiểu Tây Tiểu Bắc biến thành như vậy, một là bởi vì ba mẹ quá mức cưng chiều, không chú trọng dạy dỗ; hai là bên phía nhà ngoại anh có một đám thân thích luôn dạy chúng nó mấy tư tưởng vớ vẩn, mưa dầm thấm lâu, ngoan đến mấy cũng bị bọn họ dạy hư. Bây giờ anh phải ngăn cản không cho hai bên tiếp xúc, dẫn bọn nhỏ về đường ngay có lẽ không mất quá nhiều thời gian, đến lúc đó anh lại tìm trường cho chúng học hành tử tế... Tóm lại, cứ chậm rãi dạy dỗ là sẽ tốt lên thôi."
"Bách Bắc cũng chuyển trường ra nước ngoài?"
"Ừm, hai đứa làm bạn với nhau thì tốt hơn." Bách Đông order xong đưa cho nhân viên phục vụ, tiếp tục nói, "Trước đó anh sẽ tìm bác sĩ tâm lý chuyên môn giỏi xem thử, nếu có vấn đề thì chữa trị, tâm sự nhiều với bác sĩ cũng có lợi cho việc cải thiện thái độ bọn nó."
Bách Nam gật đầu, nghiêm túc nhìn anh ta nửa ngày, "Anh cả, anh đúng là một ông anh tốt."
Bách Đông ngẩn người, sau đó lắc đầu cười khổ, "Tiểu Nam, đừng tâng bốc anh nữa. Nếu anh thật sự tốt, Tiểu Tây và Tiểu Bắc cũng không thay đổi thành như bây giờ."
"Không, anh tốt thật mà." Cậu chỉ vào thực đơn, cười nói, "Đã nhiều năm rồi chúng ta không ngồi ăn cơm với nhau, nhưng vừa rồi anh toàn gọi những món em thích ăn, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ chứng minh anh là anh trai tốt sao?"
Bách Đông nhìn thực đơn, lại nhìn cậu, cúi đầu lau mặt, cười nhẹ ra tiếng.
—— Anh ta luôn bỏ qua cậu em trai này, hết lần này đến lần khác, có lẽ cả bây giờ cũng... Nhưng cậu em đó luôn nhớ kĩ những lần được đối xử tốt, sau đó toàn tâm toàn ý tử tế với anh ta.
"Tiểu Nam...Xin lỗi em."
"Cái gì?"
"Không có gì, em và Ban Ngọc phải hạnh phúc bên nhau, nhớ báo trước thời gian cử hành hôn lễ, anh sẽ cố gắng trở về."
"Vâng, cảm ơn anh."
"Ngốc, chuyện này thì có gì mà cảm ơn."
Lúc trở lại Cổ Vận, trận đấu giá buổi chiều cũng sắp sửa bắt đầu.
Bách Nam tìm thấy Ban Ngọc ở phòng nghỉ tầng bốn, im lặng ngồi bên cạnh hắn, móc đồ vật Bách Đông đưa cho, chuyển qua, thấp giọng nói, "Cho anh nè, tiền mừng cưới của anh cả em."
"Tiền mừng cưới?" Ban Ngọc nhận đồ, lật qua lật lại, nghi hoặc, "Nhiều vậy? Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?"
"666 vạn 6666..." Bách Nam dựa lên người hắn, ánh mắt ngơ ngác, "Có phải anh cả cho em hết tiền riêng của anh ấy rồi không."
Ban Ngọc ngẫm nghĩ, lắc đầu, "Chắc không đâu, tài sản ông nội em để lại cho anh ta không phải có hơn một ngàn vạn tiền mặt sao?"
"Một ngàn vạn đó tuy nói là cho anh cả, nhưng thực tế là để lại cho Bách Tây Bách Bắc..." Cậu móc ra một cái khoá trường mệnh*, ủ rũ nói, "Ngoại trừ thẻ và một đôi nhẫn vàng, còn có cái này nữa."
*Khoá trường mệnh - 长命锁
"Khóa trường mệnh?" Ban Ngọc nhận lấy, sờ sờ, đỏ mặt, "Anh, chúng ta không thể sinh con, anh ta cho cái này làm gì..."
"... Cái khoá này là đồ cũ."
"Hả?"
Bách Nam ngồi dậy, vặn mặt hắn qua nhéo nhéo mấy cái, bất đắc dĩ nói, "Cái khóa này em từng mang lúc còn nhỏ, sau đó bị mất, không biết anh cả tìm được ở chỗ nào..."
Hai mắt Ban Ngọc sáng rực, nhanh chóng nhét cái khoá vào trong túi, vội vàng nói, "Bây giờ nó là của anh!"
Bách Nam trợn mắt.
"Anh lấy cái này đổi với em!" Ban Ngọc moi một chiếc hộp tinh xảo từ trong góc sô pha, nhét vào ngực cậu.
Bách Nam cúi đầu nhìn con số đánh trên mặt hộp, đen mặt, "Tiểu Ngọc, cái này là đồ đấu giá ngày hôm nay mà."
"Không bán nữa!" Hắn nhanh chóng nói.
"Mày vừa nói gì?" Ban Giác mới bước vào đã nghe thấy những lời này, khuôn mặt nháy mắt tối sầm.
Ban Ngọc cứng người, chột dạ nhìn trái nhìn phải, chỉ không dám nhìn ra cửa phòng.
Bách Nam bật cười, gõ nhẹ lên trán hắn, cầm cả hộp và văn kiện đi qua đưa cho Ban Giác, "Tiểu Ngọc nói đùa đấy, anh đừng tin lời anh ấy, cái này là đồ anh cả em cho, anh xem thử."
"Ba ngày không đánh đã biết leo lên nóc nhà lật ngói, sắp kết hôn rồi vẫn không ổn trọng lên chút nào!" Ban Giác nhận văn kiện và hộp, dạy dỗ Ban Ngọc hai câu, cúi đầu mở tài liệu ra, nhíu mày hỏi, "Ghi chép doanh thu? Tình hình là thế nào?"
"Là báo cáo doanh thu của tiệm vàng trên đường Đông Dương, ông nội em để lại cửa tiệm này cho Tiểu Ngọc, anh cả em lại cắt thêm lợi nhuận nửa năm đưa cho em." Bách Nam hơi bất đắc dĩ, lần này Bách Đông thật sự đã chi con số quá lớn.
"Xem ra anh ta cũng tử tế với em đấy." Ban Giác miễn cưỡng cho Bách Đông một câu đánh giá tốt, thu tài liệu lại, "Anh sẽ tìm người quản lý cửa hàng, hai đứa không cần nhọc lòng, tập trung chuẩn bị cho hôn lễ là được. Bách Nam cũng chuẩn bị đi, hôm nay thầy Cát và thầy Tô đều tới, có thể lọt vào mắt hai người đó hay không phải xem bản lĩnh của em."
"Đừng chọn lão Cát, ông ấy toàn thích cướp đá của anh!" Ban Ngọc quay đầu lớn tiếng.
"Mày câm miệng, chờ anh lo việc xong sẽ tính sổ với mày." Ban Giác trừng mắt với hắn, nhìn đồng hồ, vội vàng rời đi.
Bách Nam đóng cửa lại, trở về bên người Ban Ngọc, nắm vành tai hắn, "Đừng giận anh hai, anh ấy đã bận rộn như vậy rồi."
"Anh cũng bận vậy!" Ban Ngọc căm giận, "Ổng còn tăng thêm đơn đặt hàng tháng này!"
"Ai bảo tháng trước anh giao hàng trễ." Bách Nam bất đắc dĩ chọc chọc mặt hắn, mềm giọng dụ dỗ, "Đi xuống với em đi, em hồi hộp quá, nếu cả hai người không ai muốn dạy em thì biết làm thế nào?"
"Sao có thể, em giỏi như vậy mà." Ban Ngọc hừ hừ, nắm chặt tay cậu, "Nếu bọn họ không chịu nhận em, anh lập tức đi dọn sạch kho hàng của họ luôn!"
"......" Có đối tượng cưng chiều mình đến không cần nguyên tắc, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Hội đấu giá Cổ Vận được chia làm ba loại lớn vừa nhỏ, hội lớn ba năm mở một lần, cỡ vừa mỗi quý mở một lần, loại nhỏ tháng nào cũng có.
Bách Nam có chút nghi hoặc, "Thời gian tổ chức hội đấu giá lớn và vừa vì sao phải cách xa như vậy?"
"Bởi vì rất phiền, hội đấu giá lớn cần mời rất nhiều khách khứa, chuẩn bị rất nhiều vật phẩm, thời gian chuẩn bị cũng tương đối lâu, lúc đó còn có cánh truyền thông đến quay chụp đưa tin, phiền muốn chết." Ban Ngọc chán ghét nhíu mày, dặn dò, "Chúng ta không tham gia cái đó đâu, anh không đi, cũng không cho em đi."
Bách Nam khẽ cười một tiếng, gật đầu, "Ừ, không đi, chúng ta cứ trốn một chỗ sống cùng nhau thôi."
Khoé môi Ban Ngọc nhếch lên, vươn tay vuốt ve tóc cậu, cười tít mắt.
Tô Tuyết Đào buông chén trà, chỉ chỉ về phía cửa chính, hạ giọng hỏi, "Thằng nhỏ đang đi vào kia là đồ đệ của ông à?"
Cát Hỉ nhìn theo hướng chỉ, khóe miệng giật giật, gật đầu, "Ờ."
"Hơn một năm rồi không gặp, càng ngày trông càng ngốc thế."
Ông ta thu tầm mắt lại, làm ra vẻ cao thâm khó đoán, "Chắc là vì sắp kết hôn rồi."
"Kết hôn? Với cái cậu đứng bên cạnh á?" Tô Tuyết Đào kinh ngạc, "Sao lại là nam?"
"Đúng là nam, tên Bách Nam, học chuyên ngành thiết kế đồ sứ, vật phẩm làm ra khá sinh động, gần đây đang học điêu khắc vi mô ở chỗ thằng nhãi họ Cố, tôi đã xem qua tác phẩm luyện tập rồi, cũng khá."
"Ông mà nói cũng khá thì tay nghề thật sự ổn đấy." Tô Tuyết Đào buông chén trà, nghi hoặc, "Cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?"
"Không phải Tiểu Giác nói đề cử cho hai chúng ta một đồ đệ sao, chính là nó đấy."
"......"
Lúc hai người lại gần chào hỏi, phong thái của nghệ nhân Tô lập tức trở nên cao quý lãnh diễm. Cát Hỉ cạn lời liếc ông ta một cái, quay đầu thân thiết nói chuyện với Bách Nam.
Tô Tuyết Đào nâng chén trà, nương theo động tác quan sát kỹ lưỡng.
—— Ngón tay rất dài, là bàn tay tiêu chuẩn của thợ thủ công, ngữ khí ôn hòa, thái độ lễ phép, xem ra không phải kiểu người ương ngạnh... Diện mạo sạch sẽ, trông rất thuận mắt, ăn mặc cũng không diêm dúa, ừm, không tồi không tồi, không biết đã có căn bản điêu khắc gì chưa...
Bả vai đột nhiên bị chọc chọc, ông ta tiếc nuối thu tầm mắt lại, bực bội quay đầu nhìn, "Ai đấy, chọc tôi làm gì..."
Ban Ngọc thu tay, hạ giọng thì thầm, "Chú Đào, chú cứ nhìn chằm chằm Nam Nam làm gì, coi chừng cháu đi mách dì Tô!"
Tô Tuyết Đào bị sặc nước trà, vừa ho vừa nói, "Nhãi ranh, cút qua một bên đi! Có còn muốn tôi nhận nó không thì bảo!"