Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 43: Chương 43: Chuyển nhà




Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Chú không dạy thì cháu tự mình dạy!"

Tô Tuyết Đào trừng hắn nhìn hắn, mở miệng dạy dỗ, "Bắt đầu kiêu ngạo rồi cơ đấy? Cậu cho là tay nghề này cậu học ở đâu ra? Tôi nó cho mà biết, mang tâm tính này không thành tài được đâu! Bể học mênh mông, phong cách trường phái điêu khắc nhiều như vậy, cậu nghĩ..."

"Thôi dừng." Ban Ngọc không hề khách khí ngắt lời ông ta, giơ tay che tai lại, "Lỗ tai cháu đau lắm, không muốn nghe đâu."

Tô Tuyết Đào nghẹn họng, sau đó ghét bỏ xua tay, "Đừng có lảng vảng ở đây nữa, ra đằng sau đi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi."

Ban Ngọc lập tức buông tay, kéo theo Bách Nam thở phì phì đi ra hàng ghế phía sau.

Bách Nam bất đắc dĩ để hắn lôi kéo, quay đầu mỉm cười xin lỗi Cát Hỉ và Tô Tuyết Đào.

Hai người đi rồi, Cát Hỉ mới cười tủm tỉm chọc Tô Tuyết Đào một chút, chế nhạo, "Còn nói không dạy được? Biết rõ Tiểu Ngọc không thích nghe mấy thứ này rồi mà cứ nói hoài."

"Không thích nghe thì tôi không được nói à? Tôi thấy ông chiều nó quá rồi, lúc nhỏ nó ngoan ngoãn biết nghe lời hơn nhiều!" Tô Tuyết Đào căm giận buông chén trà, xụ mặt nói, "Nói như vậy còn không phải là tốt cho nó sao, trong lứa điêu khắc gia mới nổi xem như nó có chút mặt mũi, nhưng nếu không biết nỗ lực, chẳng lẽ cứ ngồi trơ mắt nhìn Ban thị đóng cửa?"

"Ông xem ông độc miệng thế này, nếu là tôi tôi cũng không muốn nghe." Cát Hỉ lắc đầu, "Lúc trước Tiểu Ngọc không chịu bái ông làm thầy, hơn phân nửa là vì cái thói xấu miệng của ông đấy."

Tô Tuyết Đào bị chọc trúng chỗ đau, cãi lại, "Miệng ông thì chắc hiền? Nói xem mỗi lần ông gặp Ban Lãng có lần nào không ồn ào thêm mấy câu không, người ở phòng làm việc sắp bị hai người làm phiền đến chết."

"......"

"Không cãi được chứ gì?"

Cát Hỉ liếc một cái, lạnh mặt nói, "Tôi không thèm chấp với ông, nghiêm túc đi, ông cảm thấy đối tượng của Tiểu Ngọc thế nào?"

"Cũng tạm, nếu có nền tảng kiến thức điêu khắc thì miễn cưỡng có thể nhận làm học trò." Nói đến chuyện chính, thái độ Tô Tuyết Đào nghiêm túc lên rất nhiều, "Dù có đi cửa sau thì yêu cầu cơ bản cũng không thể thiếu, đứa nhỏ này còn phải quan sát thêm, ông nghĩ thế nào?"

"Trước mắt cứ quan sát đi, để tôi nói Tiểu Ngọc thường xuyên dẫn nó đến Cổ Vận."

"Cũng được."

Hai người liếc nhau, cùng ăn ý dừng cuộc thảo luận.

Bách Nam ngồi xuống bên cạnh Ban Ngọc, thấp giọng khuyên, "Đừng phùng mang trợn mắt nhìn thầy Tô nữa, ông ấy không thấy được đâu."

"Hừ." Ban Ngọc thu tầm mắt, nắm tay cậu nói, "Nam Nam đừng sợ, nếu bọn họ không chịu dạy em, để anh dạy!"

Bách Nam nắm lại tay hắn, cười nói, "Anh có tin tưởng em không?"

"Đương nhiên anh phải có lòng tin vào em rồi!" Thái độ của Ban Ngọc đã dịu đi, cẩn thận nhìn cậu, rối rắm một lúc mới hỏi, "Nam Nam, đồ án của em đã nộp rồi, vậy sau khi tốt nghiệp... em muốn làm gì?"

Sau khi tốt nghiệp?

Bách Nam nheo mắt suy nghĩ, ghé sát vào hắn thì thầm, "Chuẩn bị kết hôn với anh, cùng nhau trải qua một đời hạnh phúc."

Ban Ngọc ngẩn người, sau đó nắm chặt tay cậu, lén lút vui vẻ một mình.

Nộp xong bài tập, Bách Nam vừa cần mẫn chạy qua chạy lại Cổ Vận, vừa soạn thảo nội dung bảo vệ đồ án tốt nghiệp. Khoảng thời gian này Bách Bắc gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cậu không tiếp một cuộc nào.

Một tuần sau Bách Đông ra nước ngoài, Bách Bắc cũng không gọi điện tới nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại ra xóa số của Bách Tây và Bách Bắc, sau đó kéo số của Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm vào sổ đen —— Lúc này người duy nhất của nhà họ Bách mà cậu còn giữ liên lạc chỉ có mình Bách Đông.

Cậu khóa cửa nhà cũ, giao chìa khóa két sắt vàng thỏi cho Ban Ngọc giữ, sau đó cầm tấm thẻ có rất nhiều vạn trong đó đi mua một căn hộ. Nhà không lớn lắm, ba phòng hai sảnh, mua lại từ người khác, chủ cũ là người rất biết hưởng thụ cuộc sống nên trang hoàng nhà cửa rất đẹp, sau khi xem qua cậu rất vừa lòng, quyết định mua luôn.

Từ lúc mua nhà đến khi chuyển đi chỉ mất chưa đến một tuần, thu dọn sắp xếp toàn độ đồ đạc xong, cậu mới ngồi lên ghế sô pha gọi điện thoại cho Ban Ngọc.

Ban Ngọc tới rất nhanh, còn chu đáo mang theo quà mừng, nhưng vẻ mặt vẫn còn mờ mịt, "Nam Nam, em mua nhà lúc nào thế? Còn trang trí xong nhanh như vậy..."

"Vừa mua hai ngày trước thôi." Bách Nam đáp, kéo hắn vào nhà ấn ngồi lên sô pha, cười tủm tỉm hỏi, "Mềm không?"

Ban Ngọc càng mờ mịt hơn, thành thật gật đầu, "Mềm."

"Tốt lắm." Bách Nam gật đầu, kéo hắn lên đi vào phòng ngủ, dứt khoát đẩy lên giường, khoanh tay ôm ngực nhìn hắn, tiếp tục hỏi, "Thoải mái không?"

Ban Ngọc lồm cồm bò dậy, lắp bắp, "Nam, Nam Nam, em định làm, làm gì, chúng ta sắp kết hôn rồi, ăn cơm trước kẻng gì đó... Không được đâu! Hôn thì có thể, cái này không được!"

Bách Nam khẽ bật cười, tiến lên ôm mặt hắn, dịu giọng, "Tiểu Ngọc, thành thật nói cho em biết, giường có thoải mái không?"

"Cũng, cũng được." Ban Ngọc né tránh ánh mắt cậu, căng thẳng trả lời.

"Chỉ được thôi à?" Bách Nam nhướn mày.

Ban Ngọc càng căng thẳng hơn, vội lắc đầu, "Không phải không phải, thoải mái lắm."

"Không lừa em?"

"Không lừa." Hắn đỏ mặt quay đi, biểu tình rối rắm, "Nam Nam, em thật sự muốn... Ừm, chúng ta sắp kết hôn, nếu em muốn thì anh, anh..."

Bách Nam xấu xa không đáp lại, kéo hắn ra khỏi phòng, ấn xuống sô pha một lần nữa.

Ban Ngọc càng rối rắm, "Nam Nam, lần đầu tiên đã, đã làm trên sô pha? Không tốt đâu..."

Rốt cuộc Bách Nam không nhịn được nữa, đổ ập xuống người hắn, cười to thành tiếng, "Tiểu Ngọc, em chỉ muốn anh nhận xét giúp là ghế sô pha mới và giường có được không thôi, là anh không trong sáng... Ha ha ha..."

Ban Ngọc choáng váng, sau đó thẹn quá quá giận nhào qua che miệng cậu lại, "Không cho cười, anh, anh... Dù sao cũng không được cười!"

Bách Nam không cười nữa, há miệng cắn lên tay hắn.

Ban Ngọc nhanh chóng rút tay về, trợn mắt nhìn cậu, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, đè cậu hôn xuống, "Nam Nam... Em không ngoan..."

Bách Nam cười híp cả mắt, nâng tay ôm lại, chủ động chào đón hắn.

Ngọt ngọt dính dính xong, tâm trạng Bách Nam cực kỳ tốt đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ban Ngọc lân la đến cửa bếp, mặt đầy vẻ kinh ngạc, "Nam Nam, em biết nấu cơm á?"

"Biết một chút." Bách Nam lấy nồi điện cắm cơm, bắt đầu rửa khoai tây, "Món cầu kỳ quá thì không làm được, cơm nhà vẫn có thể, nói trước nhé, nếu nấu không ngon cũng không cho anh ghét bỏ."

"Không ghét!" Ban Ngọc dùng sức lắc đầu, sau đó nhanh chóng phi vào dính lấy cậu, vội hỏi, "Có muốn anh giúp không? Tạp dề đâu, để anh giúp em mang vào! Nước tương đủ dùng không? Để anh đi mua! Khoan đã, hình như chỗ em không có máy rửa bát, để anh gọi vệ sĩ đưa tới!"

"Tiểu Ngọc." Bách Nam buồn cười gọi hắn lại, lau nước trên tay, đẩy hắn ra ngoài, "Anh đi ra xem TV đi, bao giờ có cơm em gọi."

"Không, anh muốn giúp em!" Ban Ngọc nắm chặt khung cửa không chịu đi.

Bách Nam bất đắc dĩ, bèn lấy một củ tỏi trong tủ lạnh ra nhét vào tay hắn, dỗ dành, "Cho anh cái này, phải lột xong trong vòng nửa tiếng, làm được không?"

"Chỉ một củ tỏi đã muốn thử thách anh à?" Ban Ngọc trừng mắt.

Bách Nam thử hỏi, "Thế hai củ?"

"Hừ, như vậy còn được."

"......"

Tỏi mới lột được một nửa thì điện thoại đã vang lên, Ban Ngọc móc ra nhìn thử, thấy là số của mẹ Ban, vội tươi cười nhấc máy, "Mẹ, Nam Nam mua nhà mới rồi! Giường với sô pha mềm lắm, con đang giúp em ấy lột tỏi!"

Khúc Văn Hân chuẩn bị bàn bạc với hắn chuyện đám cưới bị nghẹn lại, hỏi, "Con lột tỏi làm gì?"

"Cho Nam Nam nấu cơm có cái dùng."

Khúc Văn Hân bị sốc, kinh ngạc hô lên, "Nam Nam biết nấu cơm nữa à?"

"Đương nhiên là biết! Nam Nam nấu cơm ngon lắm!" Ban Ngọc kiêu ngạo.

Hai mắt Khúc Văn Hân sáng rực, vội vàng nói, "Nhà mới ở đâu? Hai đứa chờ ở đó, mẹ qua bây giờ, thuận tiện bàn chuyện chuẩn bị hôn lễ luôn."

Mắt Ban Ngọc cũng sáng theo, "Bàn bạc hôn lễ?"

Cúp điện thoại xong, Khúc Văn Hân cân nhắc một chút, lại hí hửng nhắn tin cho Ban Lãng và Ban Giác... Sau đó thế giới hai người của Bách Nam biến thành buổi họp mặt gia đình.

Ban Ngọc đen mặt, căm giận trừng mắt Ban Giác, "Không phải anh bận lắm sao? Lần này tới nhanh thế!"

"Mày có thể trốn việc làm biếng, vì sao anh không thể?"

Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Ban Lãng, "Ba, không phải ba đang bận rộn vụ nguyên thạch à? Sao cũng chạy tới đây rồi!"

"Nhà cửa khá lắm, cách lấy ánh sáng rất thông minh, tốt, tốt."

Ban Ngọc quay đầu nhìn Khúc Văn Hân, "Mẹ!"

Khúc Văn Hân bình tĩnh lấy ra mấy bản vẽ bày lên bàn, mỉm cười, "Mọi người đến xem cả đi, đây là bản thiết kế lễ phục cho Nam Nam, cùng nhìn xem có phải sửa chỗ nào không." Nói xong lại lấy một quyển sách mở ra, "Đây là mẫu thiết kế thiệp mời, cùng nhau chọn luôn, đúng rồi, còn thời gian tổ chức thì xếp vào trung tuần tháng sáu có được không, lúc đó thời tiết ôn hòa không nóng không lạnh, khá tốt."

Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ rút bản thiết kế lễ phục cẩn thận lật ra xem.

Khách thăm nhà nhiều lên, thức ăn chuẩn bị trước đó không đủ, Bách Nam suy nghĩ một lát, lấy trong tủ lạnh ra mấy quả cà tím, sau khi rửa sạch cắt lát cho vào lò nướng thì bắt đầu ướp thịt bằm.

Ban Giác đẩy cửa tiến vào, "Đang làm gì đấy?"

Bách Nam ngẩn người, nghiêng đầu nhìn lại, cười trả lời, "Em chuẩn bị cà tím nướng, món này đơn giản không tốn thời gian, sao anh lại vào đây?"

"Bên ngoài ồn muốn chết, trốn vào đây yên tĩnh một chút." Ban Giác đi vào thêm một bước, nhìn mấy đĩa thức ăn bày trên bệ bếp, nhướn mày, "Hình thức không tệ, không ngờ em còn biết nấu cơm."

"Chỉ là mấy món cơm nhà, món phức tạp quá em không biết làm."

Ban Giác dựa vào tủ lạnh, nghiêm túc quan sát cậu nửa ngày mới nói, "Thầy Cát và thầy Tô đều đánh giá không tồi, em cũng rất nỗ lực, anh khá vừa lòng."

Động tác trộn tỏi của Bách Nam dừng lại.

"Sau khi kết hôn thì bắt tay chuẩn bị mở phòng làm việc đi, phí thuê nhân công mở rộng thị trường gì đó anh sẽ lo, xem như là quà tân hôn."

Lò nướng kêu "ting" một tiếng báo hiệu hết thời gian nướng, Bách Nam buông cái chén trong tay ra, nghiêng đầu nhìn, "Anh hai?"

"Hai vợ chồng Bách Hướng Quân sẽ không quấy rầy em nữa, tên Phùng Thiếu Hiên kia cũng sẽ thành thật tránh xa em, sau khi kết hôn hai đứa phải sống cho tốt. Nhà họ Ban xem như cây đa cây đề trong giới, đủ cho các em sung túc cả đời." Ban Giác đứng thẳng dậy mở cửa phòng bếp, quay đầu lại nói, "Còn nữa, anh thích cà tím, nhưng không thích ăn tỏi."

Phòng bếp đóng lại, Bách Nam đứng ngốc nửa ngày, sau đó lắc đầu bật cười, ngẫm nghĩ, cho bát tỏi đã trộn xong vào lại tủ lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.