Đồ ăn bưng lên bàn, rốt cuộc mấy cha con nhà họ Ban cũng ngừng tranh luận, tất cả thành thật ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm.
Ba món mặn ba món chay thêm một món canh, đều là những món ăn thường nhật, lượng khá đủ, hình thức cũng không tồi. Ban Lãng và Ban Giác thường xuyên phải đi tiệc xã giao, ăn ngoài rất nhiều, hôm nay nhìn thấy bàn cơm nhà thái độ vô cùng nhiệt tình.
Ban Ngọc giúp Bách Nam xới cơm cho mọi người, sau đó kéo cậu ngồi xuống bên cạnh Khúc Văn Hân, xụ mặt nói, "Không được lãng phí, phải ăn hết toàn bộ!"
Ban Lãng sờ sờ bụng, cười tủm tỉm, "Hôm nay vất vả cho Bách Nam, thức ăn thơm quá, chúng ta có lộc ăn rồi."
Ban Ngọc nâng cằm, đắc ý hừ một tiếng.
"Được rồi được rồi, nhanh ăn đi, nói nhiều quá." Khúc Văn Hân phàn nàn một câu, đứng dậy giúp Bách Nam gắp sườn heo, thúc giục, "Nam Nam ăn đi con, bận rộn đến bây giờ nhất định đói bụng lắm rồi, ăn nhiều một chút. Bác trai đi tiệc nhiều, hay nói lời khách sáo, con cứ mặc kệ ổng."
"Cảm ơn bác gái." Bách Nam hơi ngượng ngùng mỉm cười, thấp giọng trả lời. Bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ thế này cậu chưa từng trải qua, có chút không được tự nhiên, cũng không biết nên nói chuyện thế nào mới phải.
Ban Ngọc nhìn ra thái độ cậu khác thường, vội nắm tay cậu trấn an, sau đó ngẩng đầu nhìn Ban Lãng, "Ba mau ăn đi, đừng nói chuyện nữa."
Bị bà xã và con trai liên tiếp chặn họng, Ban Lãng bất đắc dĩ nhún vai, thành thật bưng chén lên, nhấc đũa ăn cơm.
Ban Giác thì tự nhiên hơn rất nhiều, trong lúc mọi người còn giằng co đã dứt khoát duỗi đũa gắp một miếng cà tím, bình phẩm, "Nướng vừa chín tới, nước tương nêm vừa ăn, không cho tỏi, tốt lắm." Nói xong móc một bao lì xì từ trong túi đẩy đến trước mặt Bách Nam, nghiêm túc nói, "Quà mừng tân gia."
Tất cả mọi người trên bàn đều ngây dại.
Ban Lãng nuốt cọng khoai tây, nghi hoặc hỏi, "Mừng tân gia?"
"Chẳng lẽ không phải?" Ban Giác nhướn mày, tiếp tục gắp cà tím, "Bách Nam chuyển nhà, chúng ta đến làm khách, không phải ăn mừng tân gia thì là gì?"
"Không phải nói đến bàn bạc chuyện hôn lễ à, sao lại biến thành..." Ban Lãng nói được một nửa, cuối cùng mạch não đã load kịp, vội vỗ trán, sờ sờ ví tiền, "Đúng đúng, mừng tân gia mừng tân gia, xem đầu óc ba này... Tặng Bách Nam nhé, bác trai sơ ý không chuẩn bị quà, con cầm cái này đi, thích cái gì thì đi mua."
Bách Nam nhìn tấm thẻ đen, khóe môi run rẩy muốn đẩy trở về, "Không cần đâu ạ, chỉ là chuyển nhà thôi, bác trai không cần làm vậy." Nhờ ơn Bách Đông, bây giờ hễ nhìn thấy thẻ là cậu lại nhớ đến một chuỗi rất nhiều số 6 và số vạn...
Ban Ngọc đè vai cậu lại, đứng dậy nhận thay, sau đó ngồi xuống cầm bao lì xì lên, mở ra nhìn thử, hừ một tiếng vừa lòng, nhét cả thẻ vào trong, nhìn qua Khúc Văn Hân, "Mẹ, của mẹ đâu?"
Cái thằng con khuỷu tay ra sức cong ra ngoài này...Khúc Văn Hân vừa tức vừa buồn cười liếc hắn, đứng dậy ra chỗ sô pha lấy túi xách rút một chiếc hộp, trở về nhét vào tay Bách Nam, "Vốn định đưa cho con trễ một chút, nhìn thử xem có thích không?"
Bách Nam nắm chặt chiếc hộp, mở ra dưới sự thúc giục của Ban Ngọc, sau đó hai mắt tối sầm đóng hộp lại.
"Ngọc lục bảo*, mẹ, mẹ giấu được hẳn một đôi nhẫn ngọc lục bảo!" Ban Ngọc căm giận, "Lần trước con tìm anh hai xin, ảnh sống chết không cho, keo kiệt! Nguyên liệu còn lại đâu? Con muốn dùng!"
*Ngọc lục bảo 祖母绿
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, "Tuổi của đôi nhẫn này còn lớn hơn tuổi con, tìm anh hai con đòi, nó có mới lạ đó! Nhẫn này mẹ đã cất hơn hai mươi năm để dành cho con cưới vợ, con phải đối xử tốt với Nam Nam, đừng làm hỏng tâm ý của mẹ."
Ban Lãng và Ban Giác đồng thời nghiêng đầu nhìn qua, trong mắt cũng loé ra ánh sáng xanh.
Ban Ngọc tức tốc giật cái hộp lại, nhét sâu vào túi Bách Nam, trừng mắt với bọn họ, "Đây là của Nam Nam, không cho hai người mang đi bán!"
"Bọn họ không dám đâu." Khúc Văn Hân chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười với hai cha con ngồi đối diện, "Của hồi môn của tôi, mấy người dám động vào xem."
Bàn tay cầm đũa của hai người run lên, đồng loạt dời ánh mắt, một người gắp khoai tây, người kia gắp cà tím.
"Được rồi, Tiểu Ngọc đừng dính lấy Nam Nam nữa, để nó ăn cơm đi." Khúc Văn Hân thu tầm mắt lại, vỗ nhẹ Ban Ngọc, ôn hoà nói với Bách Nam, "Nhanh ăn cơm, đồ bác trai với anh hai cho con cứ nhận, người một nhà cả, đừng câu nệ, nhé?"
Tim Bách Nam mềm nhũn, gật đầu cười đáp, "Vâng ạ."
Tóm lại, bữa liên hoan nhỏ đầu tiên của gia đình cực kỳ viên mãn hoà thuận vui vẻ.
Ban Lãng ăn khoẻ, cực kỳ thỏa mãn ăn hai bát cơm lớn; Ban Giác yêu thương sâu sắc món cà tím, một mình xử lý hết nửa đĩa; Ban Ngọc cảm thấy món nào ăn cũng ngon, vừa ăn vừa khen vừa giúp Bách Nam gắp thức ăn, sau đó phá lệ thêm nửa chén cơm; Khúc Văn Hân ăn uống ưu nhã, ăn xong còn cẩn thận thảo luận với Bách Nam về phương pháp xử lý sơ chế từng loại nguyên liệu.
Sau khi ăn xong, Bách Nam được Khúc Văn Hân kéo đến sô pha ngồi xuống, bắt đầu chọn thiệp mời và xem lễ phục, còn Ban Lãng và Ban Giác bị bà đẩy vào bếp phụ trách lau bàn rửa chén.
Bách Nam lật qua một tấm thiệp mẫu, ngẩng đầu nhìn Ban Lãng vụng về cầm giẻ lau bàn, lại thấy Ban Giác mặt mũi nghiêm túc rửa chén, cuối cùng nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên Ban Ngọc đang thảo luận về chi tiết lễ phục với Khúc Văn Hân, cong môi mỉm cười.
—— Cậu quả thực vô cùng may mắn mới có thể gặp được những người có thể giúp mình nếm trải hương vị của tình thân.
Suy xét đến chuyện đầu tháng sáu Bách Nam phải dự lễ tốt nghiệp và triển lãm, Khúc Văn Hân dứt khoát quyết định ngày tổ chức hôn lễ vào 26 tháng sáu.
Định ngày xong, Khúc Văn Hân lại giúp hai người quyết định kiểu dáng lễ phục, cuối cùng, bà rút ra một cuốn sổ bìa hồng đưa cho Bách Nam, "Nam Nam, sau khi quyết định mẫu thiệp mời sẽ đi in ngay, con viết tên khách con muốn mời vào đây, để bác thống kê lại số lượng."
Bách Nam nhận sổ, cười trả lời, "Bác gái cứ thong thả, để con viết." Nói xong cúi đầu, cầm bút trên bàn bắt đầu viết.
"Con mới không cần gấp, để bác viết cho, nhiều người quá lại bỏ sót thì không nên."
"Không đâu ạ." Bách Nam lắc đầu, đóng bút, gấp sổ lại đưa qua, "Xong rồi, số người con muốn mời không nhiều lắm, chỉ có mấy cái tên thôi, chắc vừa vặn đủ một bàn tiệc."
"Một, một bàn?" Khúc Văn Hân cứng đờ nhận sổ, mở ra nhìn, khô khan hỏi, "Chỉ có mấy người này thôi sao?" Mệt cho bà còn chuẩn bị hẳn một cuốn sổ...
"Mấy người đó thôi ạ, thường ngày con ít giao du, không có nhiều bạn..." Bách Nam ngượng ngùng cười.
Khúc Văn Hân nhìn mấy cái tên lẻ loi trên sổ, nhớ lại một danh sách khách mời dài dằng dặc của nhà mình, tâm chua xót, dịu dàng nhìn Bách Nam, "Bác nhớ rồi, Nam Nam con yên tâm, nhất định bác sẽ xếp cho các bạn con một bàn vị trí đẹp!"
"Vậy con cảm ơn bác trước."
"Không cần không cần, có gì mà phải cảm ơn."
Ban Ngọc nhìn nụ cười của Bách Nam, cúi đầu, yên lặng đóng trang web "Mười thánh địa lý tưởng cho tuần trăng mật" mà Khúc Văn Hân gửi cho, bấm vào số của Bách Đông, bắt đầu soạn tin nhắn.
Một buổi chiều chớp mắt đã trôi qua, sau khi thảo luận xong nhưng thứ cần chuẩn bị, Khúc Văn Hân nhìn đồng hồ, vung tay tuyên bố cả nhà tiếp tục ăn bữa tối tại nhà Bách Nam.
Ban Lãng và Ban Giác rất hài lòng, bắt đầu sôi nổi yêu cầu món, Ban Ngọc lục lọi tủ lạnh, thấy không còn bao nhiêu nguyên liệu, vội gọi điện nhờ các vệ sĩ đi chợ giúp.
Đến lúc nấu cơm, cả ba cha con đều bị Khúc Văn Hân sai bảo, người nhặt rau người lột tỏi, người xếp chén đũa, hợp tác phân công, cười nói không ngừng.
Ăn uống no nê xong, cả nhà vui vẻ rời đi.
Bách Nam tiễn người, lại nhìn đĩa trái cây đặt trên bàn trà, không nhịn được nở nụ cười.
Hạ tuần tháng năm là thời gian bắt đầu bảo vệ đồ án tốt nghiệp, Bách Nam phát huy ổn định, bảo vệ rất thuận lợi.
Bảo vệ đồ án kết thúc, nghệ nhân Tô là người mở miệng trước, đồng ý thu nhận cậu làm đồ đệ.
Cuối tháng năm, Tô Tuyết Đào chọn một ngày tốt, bao trọn sảnh lớn nhất của Cổ Vận, mời hết những người máu mặt trong giới, tổ chức một lễ bái sư rất hoành tráng long trọng.
Đến tận lúc này Bách Nam mới hiểu ra, cái gọi là thu đồ đệ trong miệng thầy Tô không phải là nhận học trò bình thường, mà là thu đồ đệ dưới gối... Các đại sư thu đồ đệ ruột trên cơ bản không khác gì nhận thêm một đứa con trai.
"Nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch này xem, nếu không phải hôm nay lỡ mời nhiều khách khứa như thế, thầy đã sớm hối hận vì thu mày rồi đấy." Tô Tuyết Đào uống một ngụm trà, nói rất không dễ nghe, trong mắt lại mang theo ý cười.
"Ông mới ngốc ý, không được nói Nam Nam như vậy!" Bà Tô không hề khách khí trừng mắt, tươi cười đi đến bên cạnh Bách Nam, thân thiết nói, "Nam Nam có nhớ dì không, dì là dì Tô đây, chính là người hay mua đồ sứ trong tiệm con đó."
Bách Nam hoàn hồn, nhíu mày suy nghĩ, cười trả lời, "ID là 'Em Tô' đúng không ạ?"
"Đúng đúng, đứa nhỏ này trí nhớ tốt quá." Bà Tô cười đến càng vui vẻ, kéo tay cậu cùng đi sang phòng nghỉ bên cạnh, "Các dì khác đều ở trong này, đi đi đi, dì đưa con đi gặp mặt, mọi người nhắc đến con suốt đấy."
Bách Nam nhìn cánh tay phải của mình bị đối phương nắm chặt, lại nhìn Tô Tuyết Đào vẫn giữ im lặng, thuận theo để bà dắt sang phòng cách vách.
Thầy Tô đáng thương trơ mắt nhìn vợ mình túm đồ đệ mới đi, giận mà không dám nói, nghẹn đến mức suýt nội thương.
Đúng mười hai giờ trưa, nghi thức bái sư chính thức bắt đầu, Bách Nam được đồ đệ lớn nhất của Tô Tuyết Đào là Cung Nhạc hướng dẫn làm lễ quỳ bái, kính trà, nghiêm túc nghe sư phụ dạy bảo, dâng hương... Sau khi hoàn tất một vòng thủ tục mệt đến lột da, cuối cùng đã bái sư xong.
Đồ đệ lớn Cung Nhạc của Tô Tuyết Đào là một thanh niên ôn hoà mới hơn ba mươi tuổi, sau khi nghi thức hoàn thành, anh ta cười vỗ vai Bách Nam, "Thể lực của sư đệ không tồi, năm đó anh cũng lăn hết một vòng thế này, chân mềm đến suýt thì quỳ luôn."
Chân Bách Nam vẫn run run, yếu ớt nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói, "Sư huynh, anh mà còn vỗ nữa là em quỳ thật đó." Cái màn nghe sư phụ dạy bảo kia cả quá trình đều phải quỳ thẳng, tim cậu bị quỳ đến nát rồi có được không.
Cung Nhạc cười to, cảm giác xa lạ đối với sư đệ này biến mất không ít, nói chuyện thân thiết hơn rất nhiều.
Sau nghi thức là tiệc bái sư, Ban Ngọc kéo hết đầu bếp bên chi nhánh Cổ Vận sang, bày tiệc rượu gần trăm bàn bên mấy đại sảnh lân cận.
Bách Nam đi theo sau Tô Tuyết Đào đến từng bàn chào hỏi, sau đó uống rượu hết ly này đến ly khác, qua mấy bàn, tuy gương mặt tươi cười của cậu không đổi, nhưng hai chân đã bắt đầu nhũn ra rồi. Ứng phó với các vị nghệ nhân nhiệt tình xong, hai mắt cậu tối sầm tìm được Ban Ngọc đang đứng nói chuyện với Cát Hỉ, giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng, "Tiểu Ngọc..."
Ban Ngọc xoay người đỡ tay cậu, "Nam Nam, sao lại đến đây?"
Cậu lắc lắc đầu, hàm hồ nói, "Hình như em say rồi..."
"Cái gì?"
"Em say rồi..." Cậu nắm lại tay hắn, lảo đảo ngã vào ngực đối phương, "Mệt quá... Nhức đầu..."
Ban Ngọc luống cuống tay chân ôm cậu, ngửi được mùi rượu thoang thoảng, cũng choáng váng, "Nam Nam?"