Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 32: Chương 32: Bách Tây và Bách Bắc




Khi Bách Nam tỉnh lại thì trời đã sập tối, phòng bệnh không bật đèn, rất tối tăm. Cậu mơ màng ngồi dậy mò điện thoại xem giờ, bật cười một tiếng.

Thế mà lại ngủ lâu như vậy...

Cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn ngoài hành lang tràn qua khe hở chiếu vào. Cậu nheo mắt nhìn bóng người đang nhẹ tay nhẹ chân tiến lại gần, cong môi, duỗi tay bật đèn lên.

Ban Ngọc bị ngọn đèn đột nhiên sáng bừng làm cho hoảng sợ, theo phản xạ ôm chặt hộp giữ ấm trong tay hơn, cong người nhìn về hướng giường bệnh.

Bách Nam bắt gặp đôi mắt hoa đào tròn như hai viên bi của hắn, bật cười, “Dọa anh sợ à?”

“Ai, ai nói anh sợ.” Ban Ngọc thả lỏng lại thân thể, quay đầu né tránh ánh mắt mang cười của cậu, ôm hộp giữ ấm bước nhanh qua, hỏi, “Em dậy lâu chưa?”

“Mới thôi, em vừa tỉnh anh đã vào phòng rồi.” Bách Nam cười kéo hắn ngồi xuống, xoa bóp cánh tay, “Anh vẫn chờ ở bệnh viện à? Ăn cơm chưa?”

Ục ục...

Mặt Ban Ngọc lập tức đỏ bừng, vội buông hộp giữ ấm ra, vươn tay che vành tai, “Em vừa nói gì anh nghe không rõ!”

Bách Nam ngẩn người, sau đó khẽ cười ra tiếng, tùy ý để hắn che tai, chỉ vào hộp đồ ăn, “Em đói rồi, anh ăn cơm cùng em được không?”

“Thường ngày anh không như vậy, em không được cười! Càng không cho không thích anh!” Ban Ngọc buông tay, khảy khảy lên hoa văn trên vỏ hộp giữ ấm, nói rất mất tự nhiên.

“Không có đâu.” Cậu kéo bàn xếp trên giường ra, mở hộp giữ ấm, lấy đồ ăn ra ngoài, mềm giọng, “Sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ, thân thể anh vốn không tốt, càng phải chú ý.”

“...Ừm.”

Bách Nam múc một chén canh đẩy đến trước mặt hắn, “Uống chút canh trước đi, làm ấm dạ dày.”

“Được.” Ban Ngọc bưng canh uống một ngụm, lỗ tai hồng hồng.

Cách nói chuyện này, giống đối thoại giữa cặp vợ chồng già quá... Hừ!

Hai người cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Ban Ngọc gọi bác sĩ trực ban tới làm kiểm tra tổng quát đơn giản cho Bách Nam.

“Cậu Bách, có phải gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt lắm?” Bác sĩ lật lật sổ khám bệnh, nhíu mày.

Ban Ngọc lập tức căng thẳng lên, “Chất lượng giấc ngủ không tốt? Là thế nào?”

Bách Nam vỗ vỗ vai hắn trấn an, nhin bác sĩ trả lời, “Đúng là có một chút, gần đây tôi bận rộn làm đồ án tốt nghiệp, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thi thoảng bị mất ngủ.”

“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật?” Ban Ngọc quay đầu nhìn cậu, vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Không phải đã hứa với anh phải ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ rồi sao? Nói mà không giữ lời!”

Bách Nam bị hắn nhìn đến chột dạ, dời tầm mắt, ấp úng nói nhỏ, “Sau này em sẽ chú ý...”

“Lần trước em cũng nói như vậy!” Ban Ngọc đen mặt, cực kỳ tức giận, “Nam Nam, em không nghe lời! Mấy hôm nay ngày nào cũng thế!”

“Chuyện này...” Cậu nhìn bác sĩ một cái, xấu hổ cúi đầu ho một tiếng, giữ chặt tay Ban Ngọc lại thấp giọng dỗ dành, “Tiểu Ngọc, đợi lát nữa chúng ta nói tiếp được không?”

“Không được! Em bị ho rồi kìa! Có phải bị cảm không?” Ban Ngọc nắm lại tay cậu, lo lắng nhìn bác sĩ, “Vì sao em ấy lại ho khan? Giấc ngủ không tốt sẽ thế nào? Có cần nằm viện không?”

Bác sĩ giật giật khóe miệng, gấp sổ khám bệnh lại, “Cậu Ban, xin đừng căng thẳng, mất ngủ chỉ là vấn đề nhỏ, không cần nằm viện.”

“Còn ho khan thì sao!”

“Cổ họng em chỉ hơi ngứa một chút thôi.” Bách Nam vội vàng giải thích.

Ban Ngọc nghẹn họng, đứng phắt lên.

Bác sĩ hoảng sợ lùi lại, thấy sắc mặt hắn rất khó nhìn, cho là hắn tức giận, vội trấn an, “Cậu Ban, giữa người yêu với nhau nên bao dung thông cảm, có mâu thuẫn gì cứ từ từ giải thích, không cần...”

Ban Ngọc không để ý tới ông ta, rót một ly nước nhét vào tay Bách Nam, hung ác nói, “Uống nước!”

Bác sĩ: “......”

Sau cuộc kiểm tra dông dài, đồng hồ đã chỉ chín giờ rưỡi tối, Bách Nam muốn xuất viện về nhà, Ban Ngọc không cho, mạnh bạo nhét cậu vào giường, “Ngủ đi, để anh trông em, giờ giấc sinh hoạt phải khoa học!”

Bách Nam đuối lý, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, thấp giọng, “Nhưng em mới tỉnh ngủ không bao lâu, chưa mệt.”

“Không được, phải đi ngủ trước mười giờ.” Ban Ngọc trừng mắt với cậu, không dao động.

“Để em sang khu tổng hợp thăm ông nội một chút rồi ngủ tiếp, có thể chứ?” Bách Nam kiên cường mặc cả.

Ban Ngọc cả kinh, không nhớ gì đến chuyện tức giận nữa, lắp bắp, “Đừng, đừng đi bây giờ, muộn quá rồi, sẽ quấy rầy ông nội nghỉ ngơi.”

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng nhị gì hết, mấy hôm nay em không nghe lời, anh rất tức giận, phải nghe anh! Mau ngủ đi!” Tim Ban Ngọc sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhanh chóng ngắt lời cậu, làm như mình rất giận dữ.

Bách Nam nhìn hắn, lại nhìn tòa nhà tổng hợp chỉ còn le lói mấy ánh đèn ngoài cửa sổ, hơi do dự. Vì bận chuyện ở trường mà đã ba ngày rồi cậu không đi thăm ông nội, hiện giờ hai người cách nhau gần như vậy, nếu không đi cậu cứ có cảm giác không yên tâm.

“Tiểu Ngọc, em chỉ sang lén nhìn một cái thôi, sẽ trở về rất nhanh, được không?” cậu ngồi dậy giữ chặt tay hắn, mềm giọng năn nỉ, “Em đảm bảo từ nay về sau sẽ đi ngủ đúng giờ, anh đừng giận nữa mà, nhé?”

Ban Ngọc cực kỳ bối rối, kỳ thật hắn đã không còn tức giận gì nữa, nhưng...

“Tiểu Ngọc?” Bách Nam lắc lắc tay hắn.

“Không được, ngủ đi, anh ngủ cùng em!” Ban Ngọc dứt khoát kéo tay cậu xuống, nhét người vào trong chăn, mình cũng theo lên giường, ôm cả người cả chăn vào lòng, vụng về vỗ vỗ lưng cậu, giọng điệu cứng rắn, “Mau ngủ, nhắm mắt lại.”

Bách Nam bị hắn khóa chặt, khó khăn nghiêng đầu nhìn khu tổng hợp cách đó không xa, thở dài... Xem ra Tiểu Ngọc thật sự tức giận rồi.

...Thôi vậy, mai lại đi thăm ông.

Ở nhà họ Bách lúc này lại hỗn độn như bãi chiến trường, sau khi sắp xếp ông lão về nhà cũ, Bách Hướng Quân để Chu Tú Cầm và một hộ lý nam ở lại chăm sóc, lái xe về nhà.

“Bách Tây, lăn ra đây cho tao!” Ông ta đứng dưới phòng khách, sầm mặt quát vọng lên trên lầu.

Bách Tây mở cửa phòng đi ra, đứng trên đầu cầu thang nhìn Bách Hướng Quân, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, “Ba, ba kêu con có chuyện gì?”

“Mày còn mặt mũi hỏi à!” Bách Hướng Quân trừng mắt nhìn cô ả, ném một tập tài liệu trong tay xuống đất, cả giận, “Cấu kết với bạn học thuê người bắt cóc Bách Nam? Gan mày cũng không nhỏ đấy nhỉ, sao, ngại mình sống suôn sẻ quá rồi đúng không!”

Mặt Bách Tây trắng bệch, miễn cưỡng nói, “Ba, ba đang nói gì vậy, con không hiểu...”

“Không hiểu? Chuyện mày làm mà mày còn nói không hiểu?” Bách Hướng Quân bị tức đến cười, rống to hơn nữa, “Cục cảnh sát đã gọi đến tận chỗ tao rồi! Mày còn mặt mũi nói không hiểu!”

Thân thể Bách Tây lảo đảo, giọng bắt đầu run rẩy, “Cảnh sát tới? Thật sự tới rồi? Nhưng... Đồ tiện nhân Bách Nam kia thật sự báo cảnh sát? Không, con không muốn ngồi tù đâu, không muốn!” Cô ta hoảng loạn ngồi xổm xuống tự nắm chặt tóc mình, “Con không muốn ngồi tù đâu, không...”

Bách Hướng Quân thấy cô ta như vậy thì tức giận trong lòng đã hơi hơi giảm bớt, lau mặt, thái độ hòa hoãn xuống một chút, “Tiểu Tây, sao con lại đổ đốn như vậy, đầu tiên là đòi bảo lưu nghỉ học, bây giờ thì...”

Bách Tây run rẩy ngẩng đầu, lau nước mắt, “Ba, ba phải cứu con... Con không muốn ngồi tù, nếu con có tiền án thì coi như thể diện gia đình ta sẽ bị hủy hết... Ba mau nghĩ cách gì đi...”

“Câm miệng! Mau cút đi dọc đồ đạc! Bây giờ ba đưa mày về nhà cũ!” Bách Hướng Quân bị cô ả khóc lóc đến sốt ruột, xua tay mất kiên nhẫn nói, “Ba đã đón ông nội về lại nhà cũ, mày qua đó chăm sóc ông cho tốt.”

“Chăm sóc ông nội?” Bách Tây sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn, “Con sắp ngồi tù đến nơi rồi, ba còn kêu con đi chăm ông nội, con không đi! Không đi đâu!”

“Đồ hỗn láo!” Bách Hướng Quân gần như bị cô ta chọc đến tắc mạch máu não, gầm lên, “Ba là đang cứu mày! Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, còn không mau đi dọn đồ đi!”

Cứu mình? Bách Tây ngẩn người, trong lòng vui vẻ lên, vội xoay người trở về phòng thu dọn đồ cá nhân.

Hai cha con vội vã lên đường, vài phút sau, Bách Bắc đi vào phòng khách, nhặt tài liệu dưới đất lên lật sơ qua, cười lạnh, “Kế hoạch tốt như vậy mà cũng thất bại cho được, ngu xuẩn.”

Cậu ta thả tài liệu xuống, móc điện thoại kéo một tấm ảnh ra ngắm, ánh mặt lộ ra một tia si mê... Cậu Ban này, sớm muộn gì Bách Bắc tôi cũng đoạt được dễ như chơi!

Ngày hôm sau, Bách Nam thần thanh khí sảng rời giường, Ban Ngọc ngắm gương mặt ngủ hồng nhuận của cậu, ngón tay giật giật, hừ lạnh một tiếng trốn vào toilet.

Hai người dùng bữa sáng do vệ sĩ đưa tới, xua đuổi Dịch Thiếu Dũng chạy tới xem náo nhiệt, sau khi xử lý xong thủ tục xuất viện lại bắt đầu rối rắm vấn đề đi thăm ông nội.

“Tiểu Ngọc, có phải anh có chuyện gì gạt em không?” Bách Nam quan sát kỹ sắc mặt Ban Ngọc, tim dần dần chùng xuống, “Anh khăng khăng không cho em đi thăm ông nội, có phải ông đã, đã...”

“Không phải!” Ban Ngọc vội nắm tay cậu giải thích, “Em đừng nghĩ lung tung, ông nội không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là...”

“Chỉ là cái gì?”

Ban Ngọc cẩn thận nhìn cậu, cúi đầu, đành phải nói thật, “Ông nội bị người nhà họ Bách đưa về rồi.”

Bách Nam chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau mới lắc đầu, cười rất khó coi, “Sao bọn họ có thể làm vậy, mấy hôm trước em đến thăm, bác sĩ còn nói tình hình ông đã chuyển biến tốt đẹp, có dấu hiệu sắp thức tỉnh, bây giờ họ lại đưa người về...”

“Nam Nam.” Ban Ngọc khó xử nhìn cậu, bắt đầu hối hận vì hôm qua đã cứng rắn ngăn cản, “Xin lỗi, anh không nên gạt em, bây giờ chúng ta...”

“Đi qua nhà họ Bách.” Cậu xoay người, cố gắng áp dòng cảm xúc tiêu cực đang chực trào ra, đi về hướng cổng bệnh viện, “Em không thể để người nhà họ Bách đối xử với ông tùy tiện như vậy được.”

Căn nhà cũ yên tĩnh đã lâu lại náo nhiệt lần nữa, Bách Tây ngồi trong phòng khách buồn chán chơi di động.

Chu Tú Cầm bất mãn nhíu mày, duỗi tay vỗ cô ả một chút, “Còn chơi cái gì, không sợ ba con nhìn thấy à.”

“Bây giờ ba đang bận đối phó với anh cả, làm gì có thời gian quản lý con.” Bách Tây bĩu môi, nghiêng người tắt khung tin nhắn, click mở diễn đàn trường học.

“Con bé này thật là...” Chu Tú Cầm thở dài, ưu sầu nhìn về phía phòng sách, lo lắng sốt ruột, “Không biết ba con có trấn an được Tiểu Đông không, lần này nếu không phải vì con thì, hầy...”

Bách Tây nghe mà phiền, nhíu mày lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, mở nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.